Chương 17 : Phù Văn Chi Đạo
Mà cái túi trữ vật của Đạo Tiếu Thiên cũng chật luôn rồi có lẽ không còn chứa được bao lâu nữa thì hắn cũng định mua 1 chút đồ "Cho ta 1 cái túi trữ vật"
"Được"Thiếu nữ trả rất dứt khoát liền từ trong túi lấy ra 1 cái túi màu vàng đưa cho Đạo Tiếu Thiên thần sắc cực kỳ vui vẻ mà tu vi của cô đã là Ngưng Khí Cảnh Tầng thứ 3 cần gấp vài viên Ngưng Khí Đan để đột phá Ngưng Khí Cảnh Tầng 4 hiện tại làm ăn tốt như vậy còn lâu nàng mới từ chối
Đạo Tiếu Thiên cũng mỉm cười gật đầu đưa 2 viên đan dược màu đỏ là Ngưng Khí Đan lên phía trước mà mùi hương thơm toát ra làm cho thiếu nữ vô cùng vui mừng gật đầu đưa cái túi vàng vào tay của Đạo Tiếu Thiên sau đó nhặt 2 viên đan dược vào trong tay mỉm cười vô cùng sung sướng
Đạo Tiếu Thiên lấy được túi trữ vật, cắn đứt ngón tay nhỏ lên một giọt máu tươi.
Nhỏ máu nhận chủ, là khả năng mà tooàn bộ tu chân giả đều có thể làm được, không giống với pháp thuật, nhỏ máu nhận chủ rất đơn giản, chỉ cần ở linh khí vô chủ phía trên thông qua quá trình rỉ máu để nhận lấy linh lực khắc lên pháp ấn, để cho linh khí cùng khí chủ đạt thành 1 sự liên hệ
Đạo Tiếu Thiên đã là tu sĩ Ngưng Khí Cảnh Tầng 3 nhỏ máu nhận chủ đối với hắn mà nói cũng không khó, mấy hơi thở là có thể công nhận là chủ của túi trữ vật
Bỗng hắn bị thu hút bởi một quầy ven đường, nói đây có rất nhiều tu sĩ đang đứng lố nhố.
Rốt cuộc là bảo vật gì mà có thể hấp dẫn đến vậy, Đạo Tiếu Thiên không khỏi liền bước vào đám đông
Chưởng quầy chỉ là một thanh niên hơn hai mươi. Lúc này bộ dáng hắn có chút khẩn trương, trên mặt đỏ bừng, mà trên sạp thì bày la liệt các loại phù lục.
Phù lục là bảo vật mà tu chân giả đem pháp thuật phong ấn lại bên trong, khi đối địch có thể trực tiếp phá bỏ phong ấn mà sử dụng. Đối với người chân tiên cấp cao thì với loại phù thuật này chẳng ra làm sao cả nhưng đối với những loại phù lục đối với tu sĩ cấp thấp này thì vô cùng cần thiết
Trong quá trình chế tạo phù thì kiểu gì tu sĩ cũng bị mất thêm một ít linh lực hao tổn ra ngoài mà xác suất thành công rất thấp. Phù lục phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó cho nên được coi là vật trân quý.
Lúc này Đạo Tiếu Thiên nhìn sơ qua đã thấy hơn trăm tấm đặt trên mặt đất khi nhìn qua một chút thì không khỏi thất vọng. Phù lục ở đây đều là loại cấp thấp nhất. Các loại pháp thuật nhập môn như tu Băng Đạn quyết, Hỏa Cầu Thuật, Lưu Sa thuật, Cổn Thạch Lạc, Ngự phong thuật…
Vì vậy người hiếu kỳ thì nhiều nhưng chẳng có ai mua. Một lúc lâu rốt cục có một âm thanh tò mò vang lên: "Ông chủ, phù lục của ngươi bán thế nào? "
Thanh niên kia nghe vậy vô cùng vui mừng dừng lại một lúc mới đáp: "Một viên Ngưng Khí Đan đổi lấy 2 loại phù"
"Hừ, loại pháp thuật cấp thấp này ta phất tay một cái là thi triển được, ngươi định đem đổi lấy đan dược sao? "
Chúng tu sĩ lại thi nhau cười ha hả châm chọc khiến thanh niên kia mặt đỏ đến tận mang tai.
Hắn vốn là người của Linh Phù Sơn, môn phái rất tinh thâm chế phù thuật. Những phù lục này đều do chính hắn làm ra song với tu vị có hạn nên chỉ phong ấn được pháp thuật cấp thấp ưu lực quá nhỏ cùng lắm là có sức mạnh của Ngưng Khí Cảnh Tầng 2 mà thôi
Tuy vậy việc chế phù cũng không phải là việc dễ dàng, cần phải có lông da yêu thú làm giấy hồ cùng các tài liệu trân quý khác. Hắn đã tiêu tốn toàn bộ gia sản vào gần trăm tấm phù này, xét thêm tỷ lệ thành công không cao khi chế phù thì một viện Ngưng Khí Đan đổi hai tấm cũng là hợp lý. Hắn tới đây đã rất lâu rồi vậy mà không có người nào mua cả cuối cùng lòng hắn nguội lạnh bắt đầu thu lại đồ để đi về
Những tấm phù này Đạo Tiếu Thiên cũng đánh giá qua 1 lúc phần lớn phù văn là Hỏa Cầu Thuật là do Ngưng Khí Cảnh Tầng 2 kích phát, tuy một tấm thì không đáng nhưng nếu số lượng nhiều thì lại là chuyện khác. Nếu đồng thời sử dụng gần trăm tấm thì cho dù là cao thủ Huyết Cốt Cảng cũng phải luống cuống tay chân, tranh thủ thêm thời gian để chạy trốn.
Mà với Đạo Tiếu Thiên thì đan dược coi như không thiếu, hắn quyết định sẽ mua nhưng không vội hiện thân. Một Ngưng Khí Cảnh tu sĩ mà xuất ra năm mươi viên Ngưng Khí Đan thì người khác còn không chú ý sao còn Đạo Tiếu Thiên vẫn chưa ngu
Mà hắn đợi thiếu niên đi được 1 lúc thì mới bắt đầu hiện thân
Sau khi rời khỏi tập thị, tu sĩ cũng bắt đầu thưa dần thì hắn mới bước ra chầm chậm theo phía sau thanh niên. Tới địa điểm khá vắng vẻ thì bước chân của hắn lại càng nhanh hơn:"Đạo hữu, xin dừng bước! "
Thiên niên kia nghe được âm thanh quay đầu lại có chút nghi hoặc liếc nhìn Đạo Tiếu Thiên trong ấn tượng của hắn thì kẻ này vô cùng lạ lùng tooàn thân mặc 1 bộ quần áo màu đen trên mặt còn đeo 1 cái mặt nạ sắt chỉ để lộ đôi mắt rất giống mấy tên g·iết người đoạt bảo, vẻ mặt khá cảnh giác nói: "Đạo hữu gọi tại hạ là có gì muốn chỉ giáo?"
Đạo Tiếu Thiên thấy sự cảnh giác của hắn trong lòng cũng hiểu dù sao dáng vẻ của hắn hiện tại giống hệt mấy t·ên s·át n·hân g·iết người đoạt bảo nên thiếu niên này không cảnh giác mới là chuyện lạ
Tuy vậy cũng không để tên kia lo lắng lâu Đạo Tiếu Thiên đi về phía trước vẫy tay nói "Tại hạ muốn mua phù lục của đạo hữu"
Thanh niên kia nghe được câu này sự cảnh giác trên mặt tan biến sắc mặt đổi thành 1 sự vui vẻ liền chạy tới : "Đạo hữu muốn mua phù lục, tốt quá, ngươi định mua bao nhiêu? "
"Ngươi có bao nhiêu? "Thấy được sự kích động của thiếu niên kia làm cho Đạo Tiếu Thiên có chút giật mình khuôn mặt có chút sững sờ bất quá hắn đang đeo mặt nạ nên đối phương căn bản không thể nhìn được sắc mặt của hắn hiện tại suy nghĩ 1 hồi lâu thì Đạo Tiếu Thiên liền hỏi
Nghe vậy thanh niên kia sửng sốt sau đó là cười mừng rỡ: "Ha ha, đạo hữu muốn mua với số lượng lớn sao, vậy để ta cho ngươi xem"
Vừa nói hắn vừa lấy từ trong ngực ra một tờ danh sách phù lục rồi bắt đầu giải thích về từng loại phù văn cùng tác dụng của nó còn 1 bên Đạo Tiếu Thiên cũng chăm chú gật đầu nghe từng câu của thiếu nhiên này
"Tổng cộng có một trăm lẻ tám tấm phù"Thanh niên kia rất nhanh kể ra rồi lại nói: "Đạo hữu muốn mua bao nhiêu? "
"Tất cả"Đạo Tiếu Thiên không chút chần chừ nói nhẹ nhàng
"Hả! " lời nói của Đạo Tiếu Thiên nhẹ nhàng như đối với thanh niên thì không hề nhẹ chút nào hắn sửng sốt rồi vô cùng cao hứng ngoác miệng cười đến tận mang tai: "Một khi đạo hữu đã mua nhiều như vậy, chỉ cần ngươi trả năm mươi viên đan dược là được"
Năm mươi! trong lòng Đạo Tiếu Thiên khẽ tính, nếu so với phí tổn khi chế tạo phù thì cũng là hợp lý.
Tuy vậy mặt ngoài hắn tỏ vẻ tiếc nuối, trầm ngâm một lúc lâu khiến thanh niên kia thấp thỏm rồi mới thở dài hạ quyết tâm nói:
“Được rồi! ta nhận giao dịch này. Ài, đây là ta khổ cực tích trữ mấy năm, toàn bộ gia sản của ta” Đạo Tiếu Thiên tự lẩm bẩm một lát, rồi móc từ trong người ra 1 cái túi to vàng phất tay từ trong đó xuất hiện 1 cái bao tải mở ra có 50 viên đan dược Ngưng Khí Đan ngay khi bao tải được mở ra 1 mùi hương thuốc trực tiếp sực thẳng vào mũi đối phương
Mà tên thanh niên thấy được mùi hương ngát này không khỏi hít sâu 1 hơi liền lập tức đưa cho Đạo Tiếu Thiên sấp phù văn trên mặt không hề có sự do dự nào mà cầm bao tải lên vẻ mặt cực kỳ đắc ý
Giao dịch đã hoàn thành Đạo Tiếu Thiên cũng mỉm cười nhận lấy sấp phù văn trên mặt lộ ra 1 nụ cười đắc ý nhưng ngay khi bản thân hắn định rời đi thì từ phía sau tên thiếu niên kia giật mình nói "Đạo hữu xin chờ đã ta có đồ cho huynh đây"
"Vị huynh đệ này, có việc gì không?" Đạo Tiếu Thiên liếc mắt xem xét đối phương, nghi hoặc nói.
Từ trong người hắn lấy ra 1 hộp gỗ được bảo mật kín đáo rồi hắn không nói hai lời đem hộp gỗ giao cho Đạo Tiếu Thiên, ý bảo Đạo Tiếu Thiên mở ra xem thử rồi nói "Vật này tặng huynh đệ lượng đan dược này vô cùng tốt với ta"
Đạo Tiếu Thiên có chút sững sờ nhận lấy cái hộp nhưng cũng không có mở ra luôn mà có chút cười cười, mà là cúi đầu nhìn vật trong tay. 1 lúc sau mới đem cái hộp mở ra, lộ ra một cái bút lông màu vàng tỏa ra ánh sáng vàng rực.
"Bút này gọi là kim trúc, thân bút làm từ kim trúc ngòi bút được làm từ da lông của Nhập Yêu Kỳ Ma Thú Kim Tinh Viên có tu vi Ngưng Khí Cảnh hoàn toàn có thể sử dụng nó để tạo ra phù văn" Tên thanh niên bắt đầu chỉ về phía cây bút nhàn nhạt nói
Đạo Tiếu Thiên mặc dù đối với lời nói của thiếu niên cũng không hoàn toàn biết, nhưng cũng biết bút này không tầm thường, có lai lịch rất lớn. Không khỏi không ngờ đối phương nguyện ý dứt bỏ vật ấy, mà cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẻ chính là vì đan dược này?
"Đạo hữu thật muốn đem bút này tặng cho tại hạ? Đây chính là một món dị bảo!" Đạo Tiếu Thiên dùng ngón tay nhẹ vỗ về thân bút, đánh giá hai chữ "Kim trúc" màu vàng trên thân bút, trầm giọng xác nhận.
Thiếu niên thấy nghi vấn của Đạo Tiếu Thiên, sau khi do dự một chút, rồi quyết định nói thật tình, tránh cho đối phương nghĩ vật này lai lịch bất chính, không dám thu lấy mỉm cười nói :"Đạo hữu không cần lo đây chỉ là 1 thứ dùng làm phù văn thời kỳ Ngưng Khí Cảnh mà thôi căn bản là không đáng giá tông môn bọn ta lúc nhập môn cho đệ tử hơn 10 cái bút này đấy"
Mà Đạo Tiếu Thiên sau khi làm rõ được lai lịch của cây bút cũng nhẹ nhàng cất nó vào hộp rồi để lại vào trong ngực mỉm cười chắp 2 tay nói "Cảm tạ huynh đài"
Thiếu niên kia thấy vậy cười lớn "Haha không cần khách khí đâu tiện thể ta nói luôn ta tên là Cơ Thiên Phàm nếu ngươi có gì thắc mắc về phù đạo có thể tới hỏi ta ở Linh Phù Sơn"
Nói xong thiếu niên kia liền chạy đi luôn không quay đầu lại mà nhìn thấy được cảnh tượng này làm cho Đạo Tiếu Thiên có chút buồn cười