Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 6




Bầu không khí trong chốc lát có chút nặng nề, Vương Hạo không rõ nội tình hỏi:”Sao vậy?”

Trương Dương lắc đầu nói:” Không biết, chúng ta về trước đi.”

Hạ Nghiêu trong lòng biết rõ, cổ họng cậu có chút khô mở miệng:” Đợi chút nữa hẵng về.”

“Vì sao?” Vương Hạo liếc Hạ Nghiêu một cái, nói thật hắn không biết tại sao Chu Độ lại phải mang theo cái người đến đây, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Hạ Nghiêu chẳng có gì tốt đẹp.

“Tớ thấy bố Chu Độ tìm cậu ấy chắc có việc, chúng ta đợi một chút xem thử có thể giúp chút gì không.”

“Ở bệnh viện rồi còn có thể có chuyện gì chứ.” Vương Hạo thọt một câu, cậu ta vẫn còn muốn nói, Chu Độ cau mày đi tới phía bọn họ.

“Các cậu về trước đi.” Nét mặt hắn sớm đã chẳng còn sự vui mừng nữa.

Vương Hạo cũng nhìn ra chút manh mối, cậu ta nhăn mặt hỏi:”Xảy ra chuyện gì vậy.”

Chu Độ lắc đầu, hình như không muốn nói nhiều.

Vương Hạo có chút nóng nảy:” Rốt cuộc có chuyện gì, mày có còn xem tao là anh em không.”

Chu Độ trầm mặc.

Lúc này có một cô y tá đi qua bên cạnh Chu Độ, thuận miệng nói ra:”Chuẩn bị đi lấy máu.”

Vương Hạo kéo lại người ta kia hỏi:”Có chuyện gì? Lấy máu của cậu ấy làm gì? Bị bệnh sao?”

Y tá bị Vương Hạo kéo lại lảo đảo người, vừa định mở miệng quở trách, Chu Độ giọng nói khàn khàn nói: “Là em gái tao bị bệnh rồi.”

Vương Hạo liền vội vàng buông y tá ra.

“Con bé sao vậy, lúc này nhìn thấy không phải còn rất tốt sao?”

Hạ Nghiêu nắm chặc lòng bàn tay.

“Nó mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải, phải ghép tủy xương, bây giờ tao đi kiểm tra xem có thích hợp không.”

Bọn Vương Hạo chẳng biết bệnh thiếu máu Địa Trung Hải là cái gì, nhưng bọn họ có thể hiểu được nét mặt của Chu Độ.

“Tao cũng đi!” Vương Hạo kéo tay áo lên nói:”Muốn bao nhiêu có thể lấy.”

Chu Độ khổ sở cười một tiếng:”Các cậu về đi.”

Vương Hạo chợt kéo Chu Độ nói:”Tao sao về được, em gái mày cũng chính là em gái tao, tao cũng muốn đi làm kiểm tra.”

“Tớ cũng đi.” Hạ Nghiêu bỗng nhiên mở miệng nói:”Chúng ta đều thử đi, dù sao cũng chỉ lấy một chút máu.”

Vương Hạo khó có khi có thể cùng Hạ Nghiêu đứng ở chung một chiến tuyến, gật đầu lia lịa nói:”Đúng rồi, đúng rồi.”

Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu thật sâu, gật đầu, mang theo bọn họ đi qua phía bên kia bệnh viện.”

Bác sĩ cũng đồng ý cho bọn họ kiểm tra, Vương Hạo vỗ vỗ vai Chu Độ an ủi nói:”Mày yên tâm đi, nhất định sẽ không có chuyện gì.

Sau khi mấy người bọn họ lấy máu liền từng người trở về nhà, phải chờ tới ngày mai mới có kết quả, đường về nhà của Hạ Nghiêu vừa vặn ngược lại với bọn họ, vì vậy Vương Hạo cùng Trương Dương cùng nhau gọi xe về trước, Hạ Nghiêu không có tiền gọi xe, cậu tính đi bộ ra trạm xe buýt.

Chu Độ biết điều kiện gia đình Hạ Nghiêu không mấy khá giả, hắn đưa tay ngoắc một chiếc xe:”Tôi tiễn cậu về nhà.”

“Không cần đâu.” Hạ Nghiêu mở miệng từ chối.

Chu Độ không nói gì kéo cậu vào trong xe.

Hai người cả đường chẳng nói gì.

Sau khi xuống xe, Chu Độ vẫn luôn yên lặng đi theo Hạ Nghiêu, tới khi đi đến con hẻm nhỏ kia, Hạ Nghiêu ngừng lại.

Nắng chiều đã gần tắt, một tia nắng còn sót lại xuyên qua cửa sổ của một ngôi nhà dịu dàng rơi trên bả vai Chu Độ.

Hạ Nghiêu xoay người nhìn Chu Độ nói:”Em gái cậu nhất định sẽ không có gì đâu.”

“Ừ.”

Hạ Nghiêu ngừng một chút nói tiếp:”Nếu như tớ có thể giúp gì được cho cậu, nhất định phải nói cho tớ.”

Ánh mắt Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu thật lâu, cuối cùng nghẹn lời chỉ ừ một tiếng.

Hạ Nghiêu rất muốn Chu Độ ôm một cái, nhưng mà làm gì có cái dũng khí đó, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ vai Chu Độ an ủi:”Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chu Độ đột nhiên đem Hạ Nghiêu ôm vào trong ngực.

Hạ Nghiêu cảm giác tim mình ngừng đập mất rồi.

Hơi thở sạch sẽ trên người thiếu niên gắt gao ôm lấy Hạ Nghiêu, cách một lớp y phục cậu dường như có cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của Chu Độ.

“Cảm ơn cậu.” Chu Độ ghé vào bên tai cậu nói khẽ nói một câu.

Cái ôm ngắn này làm cho Hạ Nghiêu hoài nghi sự chân thật của nó, sau khi Chu Độ rời đi một lúc lâu, cậu vẫn còn đứng ngây người một mình trong con hẻm nhỏ đó.

Hạ Nghiêu biết rõ kết quả xét nghiệm máu, đợi tối về đến nhà, cậu sẽ nói việc này với mẹ.

“Đứa bé đáng thương quá.” Mẹ Hạ Nghiêu sau khi nghe xong thở dài một cái,”Nếu con có thể giúp được, vậy thì làm đi, cứu người mới là quan trọng.”

Mẹ Hạ vẫn luôn thiện tâm, Hạ Nghiêu biết bà sẽ không ngăn cản mình.

Ngày thứ hai trở về trường học, Chu Độ đến tận tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc cũng không có tới.

Buổi trưa tan học, Hạ Nghiêu chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, Chu Độ vậy mà xuất hiện ở cửa phòng học, sắc mặt anh rất tệ tựa hồ đã thức cả một đêm.

Hạ Nghiêu biết chắc là có kết quá xét nghiệm rồi.

Cậu đang chuẩn bị đứng lên đi tìm anh, Vương Hạo đã đi tới bên người Chu Độ.

“Như thế nào rồi?” Cậu ta sốt ruột hỏi.

Chu Độ hướng cậu ta lắc đầu, đi về phía Hạ Nghiêu.

Sau khi Hạ Nghiêu ngồi vào trong xe của bố Chu Độ, vẫn luôn lén lút quan sát vẻ mặt của Chu Độ, anh nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, không nói một lời.

Bố Chu Độ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Hạ Nghiêu, ngữ khí thành khẩn hướng về Hạ Nghiêu nhận lỗi.

Hạ Nghiêu ôm ba-lô của mình hướng về phía bố Chu cười một cái nói:”Chú, đây có lẽ là duyên số của con với con bé.”

Bố Chu Độ viền mắt lập tức liền đỏ, ông chớp chớp mắt không nói nữa.

Chu Độ lúc này mở mắt, hắn nhìn Hạ Nghiêu không chớp mắt, Hạ Nghiêu có chút khẩn trương ôm chặt ba-lô trong ngực.

“Chắc cậu còn chưa ăn cơm hả.” Giọng nói của hắn khàn khàn hỏi.

Hạ Nghiêu vừa lắc đầu vừa nói:”Tớ không đói.”

“Bố.” Chu Độ quay đầu nói bố mình:”Bố về bệnh viện với mẹ trước đi, con đưa Hạ Nghiêu đi ăn cơm.”

“Không cần đâu…” Hạ Nghiêu muốn từ chối, nhưng mà bố Chu lại tỏ ra Chu Độ nói đúng, là ông sơ sót rồi.

Ông dừng xe ở trước một nhà hàng, Hạ Nghiêu sau khi xuống xe nói với Chu Độ:”Tùy tiện ăn một chút gì là được rồi, không cần phải đi nhà hàng.”

Chu Độ xách cái ba-lô trong ngực Hạ Nghiêu, kéo cậu đi vào nhà hàng.

Nhà hàng này vừa nhìn liền biết đây là nhà hàng sang trọng, Hạ Nghiêu có chút luống cuống, cậu không hề muốn lấy cái gì từ Chu Độ cả, cậu cứu người không phải vì muốn cái gì, chỉ là muốn nhắn nhủ con người cũ của mình.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng đồng phục đẹp đẽ, gương mặt trang điểm tinh tế đi tới chỗ hai người, người đẹp đó muốn cầm lấy ba-lô của Hạ Nghiệu đang được Chu Độ xách, Chu Độ khoát tay ý bảo không cần.

Nhân viên phục vụ mỉm cười mời bọn họ vào một gian.

“Thích ăn cái gì?” Chu Độ cầm menu đẩy tới trước mặt Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu cầm lấy menu cúi đầu xuống nói:”Thật sự không cần phải như vầy đâu.”

Chu Độ thở dài, cầm lấy menu trên tay cậu, đưa tay lên vẫy gọi nhân viên phục vụ kêu vài món sau đó nhìn Hạ Nghiêu đang cúi đầu ở phía đối diện:”Đây là nhà hàng của bố tôi.”

Hạ Nghiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Tôi đưa cậu đến đây ăn cơm cũng không phải vì chuyện của em gái tôi, chỉ vì cậu chưa ăn cơm trưa mà thôi.”

Hạ Nghiêu gật đầu, nhà Chu Độ khá giả mãi tới sau này sau khi cùng một chỗ với Chu Độ cậu mới biết, nhà của hắn vẫn luôn nằm trong số những nhà giàu có nhất thành phố này, chỉ là do hắn thường ngày rất khiêm tốn, cho nên người trong trường chẳng phát hiện ra mà thôi.

Sau khi thức ăn được dọn lên, Chu Độ cũng cầm chén đũa lên cùng Hạ Nghiêu ăn vài miếng, thật ra thì hắn chẳng có khẩu vị, nhưng mà không muốn để cho Hạ Nghiêu cảm thấy câu nệ, cho nên ăn thật chậm.

Đợi Hạ Nghiêu ăn xong, hắn lại cầm lấy ba-lô của Hạ Nghiêu nói:”Đi thôi.”

“Để tớ tự xách đi.” Hạ Nghiêu muốn cầm lấy ba-lô của mình, lại bị Chu Độ đeo lên vai.

Chu Độ vươn cái tay còn lại cầm lấy cổ tay của Hạ Nghiêu, kéo cậu ra khỏi nhà hàng.

Tim Hạ Nghiêu lập tức đập nhanh mấy cái, cậu muốn thoát khỏi nhưng lại có chút không muốn, thế là một bộ tâm tình xoắt xuýt theo Chu Độ về bệnh viện.

Lúc đến cổng bệnh viện Chu Độ ngừng lại, hắn đem ba-lô trả về trong ngực Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu đeo ba-lô lên vai, chuẩn bị đi vào trong bệnh viện.

“Hạ Nghiêu.” Chu Độ bỗng nhiên gọi cậu lại.

Hạ Nghiêu thắc mắc quay đầu lại.

“Cậu có gì muốn nói với tôi phải không?” Chu Độ mở miệng hỏi:”Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ đáp ứng cậu.”

Tim Hạ Nghiêu đập tùng tùng, cậu không hiểu Chu Độ nói vậy là có ý gì.

“Cậu muốn bồi thường cho tớ cái gì sao? Tớ nói rồi, tôi tự nguyện, cậu không cần…”

“Thôi bỏ đi.” Chu Độ cắt ngang lời nói của cậu:”Đi thôi.” Hắn bước vào bệnh viện.