1,những mẩu truyện của gia đình tít mít.
@@. Em yêu sầu riêng.
Vào một ngày đẹp trời. Ông bà nội của tít mít,đi du lịch về xách theo hai túi nặng một thứ quả gai góc đến cho 2 đứa cháu cưng.
– ông nội….aaaaaaaaa
Hai đứa nhỏ thấy ông liền lao tới nhưng tiếc thay thứ chúng ôm không phải là ông nội ,mà là 2 túi quả to bên cạnh.
Oanh mai thấy vậy liền mắng,yêu.
– 2 con , sao con không ôm chào ông mà 2 đưá lại ôm túi đồ của ông như vậy.
Hai cậu nhóc đang lúi húi mở túi đánh giá đồ vật bên trong. Nghe lời mẹ nhắc nhở liền ngước lên nhìn mẹ…”chớp..chớp ”
Mít nhỏ con lên tiếng.
– con sợ nội nặng nên con ôm giùm nội.
Tít phụ họa thêm.
– con sợ nội đau tay nội không chơi với con nữa nên ôm giùm nội
Sau đó 2 cậu nhóc liền lôi bài học cũ ra sài.
Nhìn người lớn phải dùng ánh mắt đáng thương mới hiệu quả….
Ngước mắt to tròn đáng yêu nhìn mẹ , lại học chú Quân… bên phải nháy mắt một cái , rồi bên trái nháy mắt một cái….
Chỉ là kết quả không ngờ tới là….
-hai đứa không cần sài chiêu đó với mẹ.
Nếu hai đứa thương ông nội thì mang vô nhà cho ông nhé.
Nói rồi oanh mai quay sang nói với ba mẹ.
– ba ,mẹ mình vô nhà thôi ạ.
Trước tình cảnh ấy ông bà… nhìn con dâu ,mà lại không nỡ để 2 đứa cháu cưng khổ sở..
Nhưng cuối cùng cũng theo oanh mai vào nhà.
***
Trong nhà 3 người ngồi trên sòa nhìn hai cậu nhóc lăn lóc khổ sở với 2 túi sàu riêng liên không nhịn được cười vui vẻ.
***
Trong khi đó 2 đứa trẻ vất vả ngoài kia lại đang vừa lăn tùi quả vừa nhỏ tiếng lầm bầm.
Tít nói.
– hứ ,chú quân nói chỉ cần nháy mắt với phụ nữ.họ liền không nỡ giận mình…….
Sao ma mi lại mắng chúng ta chứ…
Mít lén tiếng.
– Nhất định là do hôm trước chúng ta vảy mực lên người thanh thanh nên chú quân cố tình lừa mình ,hứ.
Rồi cả hai đứa nhóc cùng nhìn nhau cười mờ ám..
* chú quân ,hãy đợi đấy *
…
****
Mới nói khi sinh ra hai đứa nhỏ này ,oanh mai không tưởng tới trường hợp chúng nó lại giống ba nó như vậy.
Còn nhỏ mà đã bày đủ trò hãm hại người khác.
*2 tuổi chơi cùng thanh thanh liền xúm tới giựt tóc con bé.
*3 tuổi đến trường mẫu giáo liền hãm hại bạn có,đồ chơi giống mình.
* 4 tuổi liền hôn trộm bạn cùng lớp.
*5 tuổi liền bày trò giả ốm để nghỉ học…
Còn vô vàn cái gọi là ngịch ngợm.
Mỗi lần nghĩ tới đây oanh mai chỉ biết thở dài…
******
Ngoại truyện -Nhi.
Cuộc sống là những món quà thì anh chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế ban tặng cho tôi.
Lần đầu tiên gặp anh….. Tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai và nụ cười rạng rỡ..
Nhưng tôi ngỡ rằng anh cũng chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua mà tôi chỉ có thể nhìn ngắm.
Và tôi cũng chẳng nhớ nổi tên anh nữa….
Cái cảm giác lần đầu gặp gỡ ấy thậm chí cũng không đủ ấn tượng để gọi là cảm nắng , mà chỉ là thoáng qua…
Không lâu sau , trái tim tôi bắt đầu rung động với một người khác…người đã cứu chị em tôi thoát khỏi bàn tay của bọn lưu manh…
Nhưng người anh ấy thích….không phải là tôi.
Thật trớ trêu khi mối tình đầu của tôi lại chỉ là tình đơn phương…
Anh ấy thích cô bạn thân của tôi…
Và rồi dù tôi có yêu anh ấy thì anh ấy cũng không hề hay biết cũng chẳng cần quan tâm, bởi người anh ấy yêu không phải là tôi.
Cái ngày mà anh ấy hiểu lầm tôi ,…
Tôi đã tưởng mình sụp đổ…
Tôi yêu anh ấy , nhưng tôi đã không nói ra mà tôi chỉ muốn ở bên anh ấy giúp anh ấy hạnh phúc như vậy là đủ..nhưng ngay cả điều ấy cũng không thể…anh ấy đã đẩy tôi ra xa..
Giữa lúc tuyệt vọng ấy… tôi lại gặp anh – chàng trai tôi không nhớ tên.
Lần thứ 2 gặp mặt…anh đã cứu tôi….
Và trong cơn say , chúng tôi đã sảy ra chuyện…
Nếu chỉ là tình một đêm , tôi cũng sẽ chẳng trách anh đâu vì tôi biết…tôi mới là người có lỗi.
Nhưng anh đã đến bên tôi… đã yêu tôi….
Đã cho tôi một tình yêu đẹp…một gia đình hạnh phúc và..một đứa con xinh xắn.
~yêu anh ~ chàng trai tên Quân.
~end ~