Sáng hôm sau …
Nắng vẫn đẹp ,trời vẫn xanh , chỉ là có một cô gái đang héo úa …
Một đêm không ngủ …
Nhưng cô đã suy nghĩ ra rất nhiều thứ ….
Cô không nên tiếp tục yếu đuối nữa. Cô sẽ nói rõ mọi chuyện …
Oanh Mai bước xuống phòng bếp và như thường lệ cô nhìn thấy Mai Nga đang đổ bột trắng vào đồ ăn của cô, khóe môi khẽ nhếch lên , đôi mắt trở nên sắc lạnh.
– chị vẫn đổ thứ vô bổ đó vào đồ ăn của tôi sao…
Mai Nga giật mình quay lại ,bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô , bàn tay không tự chủ rung lên, chất bột trắng ngần hòa tan không dấu vết trong ly nước trong suốt …. đó là chiếc cốc pha lê của riêng cô…
– là …là …sao chứ … chị không hiểu em nói gì..
Mai nga lắp bắp trả lời.
– chị không cần che dấu trước mặt tôi, tôi đã biết mọi chuyện chị đang làm ….
Hàng trắng …..lừa đảo….
Bấy nhiêu chắc cũng đủ cho chị tận hưởng vài năm trong tù rồi nhỉ …
À ,….còn cái thai kia nữa …chị muốn dùng nó để níu kéo hoàng nam sao….
Nó đâu phải của anh ấy?
Không phải sao?
Sau khi nghe từng câu cô nói ra , sắc mặt mai nga biến đổi …. nhưng nó nhanh chóng thay thế bằng bộ mặt giả tạo của mình.
– Làm sao cô biết…
Mai Nga lạnh lùng nhìn lại cô..
– chuyện đó quan trọng sao, quan trọng là khi tôi công bố mọi chuyện thì cô sẽ mất tất cả…
OAnh mai tiếp tục duy trì bộ dáng của chính mình.
– cô nghĩ mình có thể sao.
MAi nga quay sang nhìn cô rồi nở nụ cười. Sau đó một tiếng thét kêu lên.
– cứu ,cứu em … Nam…
Sau khi hét lên cô ta lao vào người Oanh mai , kéo cả 2 người ra vị trí dễ nhìn thấy nhất ,rồi chính mình lao vào chiếc bàn nhọn bên cạnh ,bụng va đập mạnh vào cạnh bàn ….khiến cô ta đau đớn bất tỉnh ….
Một dòng máu đỏ tươi le lói chảy xuống bắp chân rõ ràng…..
Hình ảnh này khiến oanh mai đứng người ,cô …không biết mình nên làm gì …..chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ diễn ra …..
Bàn tay trong túi áo đang cầm máy ghi âm cũng trở nên run rẩy.
****
Sau khi nghe tiếng hét chói tai, Hoàng Nam vội chạy xuống ,nhìn thấy cảnh này anh lao đến bên Mai Nga đang bất tỉnh ….
– mai nga,….mai nga……tỉnh lại đi …
Không ai trả lời, chỉ thấy gương mặt mai nga đang tái nhợt.
ánh mắt hoàng nam chợt dừng lại ở những giọt máu đỏ tươi chói lóa trên làn da trắng tuyết nơi bắp chân cô.
Giường như thoáng nghĩ đến một điều gì đó … anh quay sang nhìn Oanh Mai…
– cô không biết cô ấy đang có thai sao hả ?
Cả người có thai như cô ấy mà cô cũng không tha sao…
Xem như tôi đã nhìn nhầm người ,đã yêu nhầm người…..
Cô mau cút khỏi tầm mắt của tôi ….tôi không muốn nhìn thấy cô nữa
Hoàng Nam nói trong nước mắt. Sau đó anh cũng không nhìn đến sự tồn tại của cô nữa mà vội gọi cấp cứu….
8′ sau , tiếng xe cấp cứu vang vọng chói tai ,rồi biết mất .
Đứng giữa căn phòng rộng lớn. Từng giọt máu còn đọng trên sàn nhà ,cho cô thấy một điều …..
Tất cả đều là sự thật , đều không phải là mơ …..
Anh thậm chí còn không có một chút tin tưởng cô, cũng không để cô giải thích ……
Đó là yêu sao….. thứ tình yêu không có niềm tin ấy … có lẽ cô không dám nhận nữa rồi .. có lẽ cô cũng nên chết tâm…
Tất cả đều đã rời đi, Oanh mai cũng rời đi trong vô thức …..
Và dường như ông trời cũng thương xót cho cô mà rơi lệ ….
Một cô gái trẻ ,trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh …bước đi trong màn mưa….
Nước mắt tuôn rơi và đâu ai biết ….giọt nước mắt hòa vào màn mưa…
Lúc này cả chính cô cũng không biết đâu là vị của nước mắt ,đâu là vị của những hạt mưa rào …bởi tất cả đều trở nên mặn đắng…..
******
Và rồi trong những bước chân vội vã dưới cơn mưa đầu hè …người ta nhìn thấy một cô gái bé nhỏ ngất đi trong màn mưa…..
************
Những âm thanh vội vã mơ hồ , và tiếng mưa như còn đâu đây….
Oanh mai tỉnh lại, chợt thấy chính mình đang nằm trong một căn phòng xung quanh đều là màu trắng. ..
Cô muốn ngồi dậy nhưng một chút sức lực yếu ớt không đủ để cô vực dậy chính mình.
– Con tỉnh rồi sao , con không sao chứ …
Bà hoa thấy con gái thức dậy vội hỏi thăm …..
Nhưng bao nhiêu lời chưa kịp nói liền vỡ òa thành tiếng khóc nức nở ………
Lúc này nơi duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có thể là ….gia đình ….
Nhìn thấy mẹ , những uất ức dồn nén bao lâu liền vỡ òa không thể kìm nén…
Nước mắt cứ thế tuôn rơi , không biết cô đã khóc bao lâu…..
Nhưng nó làm cô thoải mái hơn rất nhiều …..
Chưa bao giờ cô thấy lòng mình rõ như vậy, một điều cô chưa từng nói nhưng lúc này như muốn bật ra.
” mẹ, con yêu mẹ ” và ” con xin lỗi ”
*******
Gia đình luôn là bến đỗ bình yên của mỗi con người ….ai đó có thể quay lưng với bạn….nhưng gia đình ,bố mẹ thì không ….. hãy tìm về với gia đình khi bạn yếu đuối nhất ……
*love*