Bên sông Tiêu Tương nắng chiều đỏ rực, mặt trời đang rơi phía cuối chân trời, Trên bến sông, đối diện với ba tòa Tam Bảo của Nguyễn Xá Trang là một con phố nhỏ, nơi đây tuy không trù phú nhưng cũng có vài ba cái khách điếm, chủ yếu phục vụ nhu cầu của khách lữ hành muốn đến Nguyễn Xá Trang, buổi chiều muộn khách bộ hành qua đây cũng khá đông đúc, bên ngoài đường lớn bày bán vài mặt hàng lưu niệm, trà quán và tửu lầu cỡ nhỏ.
Bỗng từ trên đường đất lớn phía Tây Nam có một đoàn kỵ mã gồm cả thảy năm người thúc ngựa phi nước đại đến. Bốn người trong số đó là nam tử, tướng mạo đều có phần khá đặc biệt. Một nam nhân to lớn đi đầu, nước da ngâm đen, khuôn mặt dữ tợn. Người đi thứ hai khá béo, y lại hơi lùn, hàm tiếu có thể liên tưởng đễn tiểu bát giới. Người thứ ba cao gầy, tướng mạo có phần thanh tú hơn hai người kia. Nam nhân cao lớn, da ngăm đen nhìn nam nhân thứ tư, tướng mạo khá nho nhã, hỏi:
- Tứ đệ, đó là Nguyễn Xá Trang sao?
Nam nhân tướng mạo nho nhã đáp:
- Chính là Xá Trang Tam Bảo.
Nam nhân cao lớn khóe mắt bừng lửa giận vung thương toan xông lên, miệng chửi thề:
- Mẹ kiếp, để ta phá nát Tam Bảo Xá Trang cứu chủ tử ra.
Hắn một vẻ sốt ruột, nữ nhân đi cùng bốn người cũng tỏ ra sốt ruột không kém, kiếm trên tay cũng đã toan xông lên. Nam nhân nho nhã một tay đã níu tay cô gái lại, lời đã can ngăn nam nhân kia:
- Nguyễn huynh chớ manh động, Nguyễn Xá Trang nổi tiếng với Thiên Môn Trận Đồ, nhìn sơ qua chỉ thấy trước mặt Xá Trang là hào đê chằng chịt, thực tế đó chính là huyết mạch kỳ trận, không dễ xông vào,
Nữ nhân tên gọi Đan Gia, lúc này tay đã bị tay nam nhân đó giữ lại, cố gỡ tay hắn ra nói:
- Lưu Cơ, huynh bỏ tay ta ra, ta nhất định phải cứu Đinh Huynh.
Lưu Cơ không nhẫn lại được liền mắng nàng:
- Đan muội, muội làm vậy không những không cứu được hắn, trái lại còn nguy hiểm đến tính mạng của hắn. Chúng ta ở lại bàn bạc đối sách, đêm nay cùng xông vào Nguyễn Xá Trang cứu người.
Lời Lưu Cơ nói hoàn toàn có lý, Đan Gia cũng không hết bực bội, giật mạnh tay hắn, dắt ngựa về phía một trà quán nhỏ. Bóng bạch y trong nắng chiều mờ nhạt, heo hắt bay trong gió đông.
Bốn người còn lại cũng lo lắng theo sau nàng,
***
Khách đường Tam Bảo Nguyễn Xá Trang.
Lão Đại không nói lời nào, hắn ngồi im lặng ở ghế trên cùng đã nửa ngày, mặt không chút sắc thái. Nhìn vào mặt hắn người ta chỉ thấy hiện ra một sự u ẩn đến nghê người, hẳn không thể nhìn ra lão đang suy nghĩ gì.
Lão Hồ Đồ ngồi bàn bên dưới, đang ăn một con vịt quay rất ngon lành, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu lớn, trông lão lúc này thật sự rất thoải mái, cũng không thèm để tâm đến vẻ mặt của Lão Đại.
Hồng Tứ Nương có vẻ sốt ruột thấy rõ, ả cả buổi đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, thi thoảng lại nhìn sang để ý thần sắc của Lão Đại, không thấy y có chút sắc thái nào, cũng không dám than phiền, lại nhìn xuống Hồ Lão Nhị đang say xưa đánh chén thở dài.
- Mụ đừng có đi lại như vậy nữa, ta thấy chóng mặt quá. – Lão Hồ Đồ bực dọc nói.
Hồng Tứ Nương nhìn lão khinh thị nói:
- Bây giờ đến một tên Nguyễn Khoan cũng không coi chúng ta ra gì, Lão Nhị, ngươi còn ngồi đó ăn uống được sao?
Lão uống một ngụm rượu lớn thờ ơ nói:
- Không lẽ đứng dậy đi thi với mụ sao? Chẳng phải Lão Đại cũng đang rất bình thản sao.
Lão Đại nghe hắn nói vậy, khẽ đưa mắt nhìn hắn, nhếch mép một cái nói:
- Lão Nhị ngươi cũng không phải quá hồ đồ!
Hồng Tứ Nương nghe lời này có phần bực dọc đã đẩy cửa chính phòng bước ra ngoài. Lão Đại trở lại diện mạo vô sắc, Hồ Lão Nhị cũng chẳng mấy bận tâm lại uống tiếp một ngụm rượu lớn.
Hồng Tứ Nương bước thẳng từ chính phòng Tam Bảo ra tới bên đò, gọi một con thuyền nhỏ, trả cho phu thuyền mấy khắc bạc qua sông. Trong lòng hẳn là đang tính kiếm một nơi để xả bớt bực dọc, ả xưa nay vốn nổi tiếng trong mấy chuyện như thế này.
Bên kia sông, Đan Gia tâm trạng cũng không yên chút nào, chốc chốc lại nhìn về hướng Tam Bảo, Lưu Cơ nhìn nàng cũng không khỏi đau lòng. Nguyễn Bặc ngồi ngoài một cái chòi nhỏ ven sông, rượu uống cũng khá nhiều. Đinh Điền tuyệt nhiên hôm nay lại không la đói, vẫn đứng bên Trịnh Tú, vẻ mặt đậm sắc trầm ngâm.
Hồng Tứ Nương bước lên từ bến thuyền, cất bước đi thẳng về phía tửu lâu, đặt thanh U Trì Đao xuống bên bàn sát Đan Gia đang ngồi, quay vế phía hầu nhị lảnh chảnh quát:
- Hầu Nhị, mang ra một đĩa gà quay, một cân rượu.
Đám Trịnh Tú, Đinh Điền, Lưu Cơ nghe thanh âm này lập tức đã thất sắc, chỉ riêng Đan Gia chưa hề gặp người đàn bà này, nàng chỉ thoáng nhìn qua một cái đã quay lại phía Tam Bảo.
Hồng Tứ Nương đương nhiên cũng chả thèm để tâm đến mấy thực khách khác, cơ bản mụ ta cũng chưa tới lúc gây chuyện.
Tiểu hầu nhị một chốc đã mang món ăn ra cùng hồ rượu, sau khi bày trí xong trước mặt, liền cúi tạ nói một lời khách sao:
- Phu nhân ăn ngon miệng!
Lời chưa dứt bát rượu trên tay Hồng Tứ Nương đã đập xuống.
Xoảng…
Bàn tay hầu nhị bị chiếc bát đập nát đến mấy ngón, rượu đặc ngấm vào, đau đến không kêu nổi, sắc mặt sám bệch thiếu chút là nữa ngất đi.
- Nhìn tiểu nương ta già vậy sao? – Mụ nhìn tên hầu nhị ánh mắt đục ngầu.
- Yêu bà! – Đan Gia đập kiếm xuống bàn quát. – Giữa thanh thiên bạch nhật giám ức hiếp người quá đáng, để ta dạy cho lão biết lễ độ.
Trong lòng có phần bức bách, dứt lời Tri Hối kiếm đã nhằm thẳng mụ ta lao tới, Lưu Cơ, Đinh Điền, Trịnh Tú cũng không kịp can ngăn.
Bảo kiếm đâm sát đến bên thái dương Hồng Tứ Nương, mụ tay đập mạnh bàn một cái, U Trì Đao cũng đã tung lên trên không, một tay ả nhanh chóng nắm lấy chuôi đao gạt mũi kiếm ra, đồng thời liền sử một chiêu Huyễn U Tuyệt Nguyệt đánh trả vào thân kiếm của tiểu nữ kia, bức nàng lui lại đến mấy thước.
Mấy khách tửu trong quán kinh hoàng đều nhốn nháo rời đi, người ta bảo tránh voi chẳng xấu mặt nào quả không sai.
- Hồng Tứ Nương nhìn tiểu nha đầu kia sắc mặt kiều diễm, thân hình mảnh mai không khỏi buột miệng nói:
- Tiểu Nương ta đến Tiên Du này lập kỹ phường có khi lại đông khách đấy.
Hồng Tứ Nương bản tính ngạo nghễ cũng không để ý rằng bên cạnh nàng còn có mấy cao thủ khác, lúc này đã bình ổn khách ra ngoài, đóng kín các cửa ra vào.
Đan Gia bị U Trì Đao bức lui đến mấy thước, đến bên sát cột chính tửu quán. Nàng liền đạp mạnh chân lên thân cột lớn, lập tức phi thân lại phía ả ta. Tay trái tung ra hồng phất lụa, dải lụa hồng như đón gió bay thẳng tới quấn lấy thanh đao trên tay Hồng Tứ Nương, lại cuốn chặt lấy tay ả ta. Tay phải Tri Hối kiếm đã đâm tới, nàng sử chiêu này có tên là Hồng Nương Quân Tái, nói thì lâu nhưng chỉ trong nháy mắt kiếm cũng đã đâm sát đến Hồng Tứ Nương.
Mụ ta thần tình không khỏi kinh hãi, vội vã liền xoay mạnh U Trì đao cắt đứt một đoạn dải lụa hồng, đoạn gạt kiếm của nàng ta qua một bên.
Lưu Cơ đứng ngoài thần sắc tỏ ra lo lắng vô cùng, quay lại nhìn ba người Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Trịnh Tú vẫn một vẻ thản nhiên đứng nhìn, liền vội giục:
- Các huynh còn không mau lại giúp Đan muội.
Trịnh Tú hàm tiếu cười đáp:
- Tứ đệ lo lắng thừa rối, võ công bọn ta đều không đánh lại được ngũ muội, ta thấy ả lòe loẹt kia sớm muộn cũng bị tiểu muội chém ra làm mấy khúc.
Đinh Điền lau mồ hôi trán nói:
- Ngũ muội đang trong cơn đại nộ, ta xông vào e rẳng không cẩn thận sẽ bị muội ấy chém phẳng cái bụng bầu này.
Hắn nói xong quay sang nhìn Nguyễn Bặc cười lấy làm khoái trá.
Nguyễn Bặc nhìn Lưu Cơ lại cười hàm tiếu một cái bỏ đi, Lưu Cơ bực dọc quát:
- Các huynh đúng thật là!
Hắn trách cứ, mắt lại dõi theo trận đấu, Lưu Cơ xưa nay tuy võ nghệ chỉ biết dăm ba đường nhưng sở học lại vô cùng rộng lớn, bằng con mắt của hắn, hẳn không thể không nhận ra Đan Gia đang chiếm ưu thế trước đối thủ, nhưng trong lòng hắn Đan muội luôn mỏng manh, thành thử nhìn tình thế hiện tại lại lo lắng đến vô cùng.
Trong tửu quán trận đấu vẫn diễn ra vô cùng kịch tính. Cả hai nữ nhân này trong lòng đều đang không được vui, đường kiếm cũng mang nhiều sát khí hơn. Hai người giao thủ tiếm lui trong quán đã đến hơn năm chục chiêu, thình lình Hồng Tứ Nương phóng ra U Trì đao thành một đường cánh cung nhằm thẳng đến nữ tử trẻ tuổi. Chiêu này chính là Hắc Sát Dạ Thôi Nguyệt, một tuyệt kỹ phóng đao của phái U Lâm Đao ở phương bắc.
Đan Gia cũng đã nhanh nhẹn phi thân lên cao thoát được đường Hắc Sát, thanh U Trì đao phóng ngang qua lan can làm đứt gãy một dãy dài, U Trì Đao theo quán tính lại bay về phía Hồng Tứ Nương nằm gọn trong tay ả.
Đan Gia sắc đỏ trong mắt lóe sáng, tức khí liền cũng phóng Tri Hối kiếm về phía ả, lập tức lại từ phía sau dải hồng lụa bay theo quấn lấy chuôi kiếm của nàng, đồng thời phối hợp, uyển chuyển nhẹ nhành vô cùng đẹp mắt.
Mấy chiêu này chính là Lung Linh Không Hầu, Độ Không Giang Hải, Phượng Vũ Thiên Quan, vốn đều là những kỳ chiêu mỹ nhãn của Tri Hối Sơn Trang, do chính phụ mẫu nàng truyền dạy. Tri Hối kiếm được dải lụa hồng mềm mại, uyển chuyển điều khiển, vi diệu vô cùng, sức mạnh cũng khiến người ta khinh hồn bạt vía, mấy chiếc bàn lớn đều bị kiếm chẻ ra làm đôi, Hồng Tứ Nương vất vả lắm mới tránh được một hai đường kiếm, trên người đã bị vài vết thương không nhỏ. Đám người Bặc, Điền, Cơ, Tú cũng tròn mắt đứng xem.
Lúc này trong trận chiến, Đan Gia thân ảnh xuyên qua những dải lụa hồng kiếm cũng đã đâm tới. Hồng Tứ Nương thần tình cũng không thể ngờ đến, ứng phó đã không kịp đành lùi đi một đoạn.
Trịnh Tú ánh mắt linh quang lay động liền băng tới gạt kiếm của ngũ muội ra, vội nói:
- Ấy chớ, không được giết ả ta vội.
Đan Gia thu kiếm lại, tức khí cũng đã giảm đi vài phần, liền quay về bên bàn trà hiếm hoi còn chưa bị phá vỡ.
Hồng Tứ Nương nhận ra Trịnh Tú, ánh mắt lay chuyển, lệ đã tràn ra hai khóe mi nói:
- Tiểu Quân Gia!
Trùy thủ trong tay áo toan áp chế hắn.
Trịnh Tú thân ảnh phiêu dật đã né ra, ả ta lỡ đà ngã xấp mặt xuống nền nhà đau đến thấu xương.
Trịnh Tú cười thảm nói:
- Cô cô à, chiêu Mỹ Nhân Đả Tỏa này của cô cô nên bỏ đi.
Cả bọn cười khoái trá, chỉ có Đan Gia mặt vẫn một sắc buồn rầu.
Trịnh Tú quay sang nói với Đinh Điền:
- Huynh làm ơn trói ả giúp ta!
Lưu Cơ ngồi bên bàn Đan Gia ghé tai nói nhỏ điều gì đó. Nàng toan lại vung kiếm định xông đến phía ả ta nhưng tay đã bị hắn níu lại nói:
- Chúng ta giữ lại ả đổi lấy Đinh huynh.
Đan Gia nghe lời này ánh mắt lay động, lập tức cũng thu kiếm về ngồi lại bàn trà. Lưu Cơ đứng lên đi đến bên mép quầy, lúc này gã hầu nhị vẫn nép ở đó, liền đưa cho hắn một Đỉnh bạc nói:
- Chuyện này ngươi chớ nói ra ngoài.
Hầu nhị nhận đỉnh bạc không khỏi đa tạ, miệng lặp lại mấy lần:
- Tiểu nhân nhớ rồi, nhớ rồi!
Ngoài tửu quán trời cũng đã loạng choạng tối, bọn Lưu Cơ mang Hồng Tứ Nương đã bị trói kỹ, bịt miệng, nhốt trong bao bố, bỏ ngang trên lưng ngựa, rồi cùng đi về phía sau trấn.
Bọn Lưu Cơ vửa rời đi khỏi, trước tửu khách đã có một chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại, bước xuống xe là một vị phu nhân và hai nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh thoát.
Hầu nhị cũng đã đon đả ra chào khách, Vân Nga tầm mắt du động quang tửu đường vắng vẻ, bàn ghế ngổn ngang bất giác hỏi:
- Nơi đây vừa xảy ra chuyện gì chăng?
Hầu nhị ngẩn ra một khắc vội đáp:
- Chỉ là mấy tên quá chén phá phách, tiểu nhân đã đuổi cả bọn chúng đi rồi!
Vân Nga cũng không chấp vấn thêm, cười xoa đi một cái, liền chuẩn bị một bàn còn khá nguyên vẹn đón vị phu nhân ngồi xuống, lại hướng nói một câu:
- Tiểu nữ thấy vùng Tiên Du này mọi thứ đều thật là bất thường.
Vị phu nhân mỉm cười đôn hậu nói với nàng:
- Vất vả cho ngươi rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi.
Ngoài trời ánh trăng non chênh chếch chiếu xuống dòng Tiêu Tương một màu vàng óng, bên sông ánh đèn leo lắt, một phu chèo thuyền vửa chèo vừa hát:
Giang hồ hai chữ lợi danh.
Trăm năm đao kiếm tranh giành thiệt hơn.
Mộng anh hùng, thuở giang sơn.
Lưu trang gấm sử, sói mòn đá sâu.
Than ôi một cuộc bể dâu!
Mẫu Đơn hoa đỏ nhuộm màu tang thương.