Có Khải Lâm Na đích thân khuyên nhủ, Lâm Phong coi như đã giải quyết xong cái tên ngụy quân tử Khải Lực Tây đó.
Chỉ có điều không thể loại trừ việc hắn còn tham luyến hư danh của cái gọi là Đại lục Đệ nhất Dũng binh đoàn, nên có thể sẽ không chịu đầu phục. Cũng chẳng sao, Lâm Phong sẵn sàng tiễn chúng xuống hoàng tuyền, hy vọng đời sau của chúng có thể đầu thai vào chỗ tốt.
Bất quá, nếu chuyện xảy ra như thế, Lâm Phong sẽ phải khởi trình cùng mẫu thân chậm lại một ngày.
Trước khi lên đường, Lâm Phong cho người mang cái con rùa đen quà sinh nhật của gia gia tới Pháp Lạp Đế gia tặng lại cho Lộ Thiến Á. Nó là một con địa hành long tốt mà gia gia phải tốn hai trăm vạn kim tài để mua về tặng hắn. Nhưng Lâm Phong không hề coi nó vừa mắt, sau này hắn tùy tiện bắt lấy một con cự long lớn, chẳng phải là tốt hơn nhiều sao?
Ha ha! Cự long!
Ai dám cả gan bảo chứng mình có khả năng bắt được cự long cấp chín? Có lẽ chỉ có cường giả thánh cấp mới đủ sức thực hiện.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Phong cùng mẫu thân khởi hành dưới sự hộ tống của năm nghìn Thiết huyết thân vệ.
Năm nghìn Thiết huyết thân vệ này là do phụ thân cấp cho hắn, hiện tại có thể coi như tư binh. Đây có thể là do Lão gia tử đích thân hạ chỉ lệnh, phụ thân là hiếu tử sao dám cãi lời!
Lạc Nhật đế quốc tuy nghèo, nhưng đất đai không ít, chỉ vì điều kiện địa lý rất khắc nghiệt, hàng năm thường xảy ra thiên tai hạn hán triền miên. Tuy nhiên, dân tình rất can đảm, binh tướng kiêu dũng thiện chiến, do đó Thiết Huyết quân đoàn danh tiếng uy chấn đại lục. Phụ thân bởi vậy cũng có cơ hội gây dựng uy danh bất phàm, trở thành nhất đại chiến thần.
Trong năm mươi vạn Thiết Huyết kỵ binh của Đại Lục Đệ Nhất quân đoàn, bản lĩnh còn hơn cả Lang kỵ binh của Thần Vũ đế quốc, thì mười vạn Thiết Huyết thân vệ của phụ thân chính là lực lượng tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Chiếu theo quân chế, tướng lĩnh cầm quân phải có một phần mười là thân binh. Phụ thân nắm trăm vạn đại quân, đương nhiên phải có mười vạn thân binh. Năm nghìn hộ vệ do phụ thân cấp chính là lực lượng tinh nhuệ nhất trong mười vạn của thiết huyết quân đoàn, toàn là từ trong Lâm gia tử đệ tinh tuyển ra, chuyên cưỡi thiết huyết tuấn mã thuần chủng, không chỉ có bản lĩnh chiến đấu siêu việt, mà về phương diện trung thành cũng không có gì phải bàn cãi.
Trong chuyến đi này, ngoài Khải Lâm Na và nha đầu thân tín của mẫu thân, thì không còn ai khác.
Hành trình trên đường thật hết sức vất vả. Một tháng sau đã đến được vương đô Khải Sắt thành của Bỉ Mông vương quốc.
Bỉ Mông vương quốc không lớn, chỉ bằng khoảng một tỉnh trung bình của Lạc Nhật đế quốc, nằm giữa khu vực thường xảy ra chiến trận giữa Thiểm tộc và Lạc Nhật đế quốc. Tuy là tiểu quốc phụ thuộc của Lạc Nhật đế quốc, nhưng lại là một trong những hành doanh dưới sự quản lý trực tiếp của Lâm gia.
Hồi năm mươi năm trước, khi bốn vị thủ lĩnh của phương bắc nổi loạn, Lâm lão gia tử mang quân bắc phạt, sau khi thu phục lại những vùng đất đã mất, đã biến nơi này thành đại bản doanh của Lâm gia. Hai mươi năm trước Thiểm tộc xâm nhập, phụ thân của Lâm Phong xuất quân bắc chinh, cùng với Bỉ Mông vương quốc chống lại đại quân của Thiểm tộc. Sau cuộc chiến, Bỉ Mông vương quốc chỉ có mười vạn đại quân giữ không quá hai thành, phụ thân phải để lại hai mươi vạn Cuồng Phong thiết kỵ đồn trú tại ngôi thành trọng yếu phía bắc của Bỉ Mông vương quốc là Bố Đạt Luân bảo.
Ngoài miệng đương nhiên nói là để giúp Bỉ Mông vương quốc chống đỡ thiết kỵ của Thiểm tộc, còn nguyên nhân sâu xa bên trong như thế nào thì Lâm Phong hiển nhiên cũng có thể tự nghĩ ra. Hai mươi vạn cuồng phong thiết kỵ dĩ nhiên là do Bỉ Mông vương quốc chu cấp sinh hoạt phí. Hiện tại ở Bỉ Mông vương quốc, ngoài năm vạn hoàng gia cấm vệ binh thì các địa phương quân căn bản không phải là quân đội tốt.
Tiểu quốc có cái khổ của tiểu quốc, trước sau đều phải đối mặt với cường địch hùng mạnh. Bỉ Mông vương quốc này chính là nhờ Thiết Huyết quân đoàn mà tồn tại, nếu không đã bị Thiểm tộc dễ dàng nuốt chửng. Tuy nhiên Thiết huyết kỵ binh cũng có thể tiến sát kinh đô, còn phía đông thì cũng bị Khải Tát đế quốc dòm ngó. Miền đất phong thủy bảo địa này tựa như cục thịt báo mà kẻ nào cũng muốn nuốt vào miệng.
Cũng cần phải biết, nơi đây chính là nguồn quân lương lớn nhất của Thiết Huyết quân đoàn!
Sau khi cô cô của Lâm Phong đến Bỉ Mông vương quốc, nơi đây dần dần đã trở thành lãnh địa tư nhân của Lâm gia.
Cờ xí của Thiết Huyết thân binh chưa đến Đạt Vương đô, quốc vương cùng vương hậu đã xuất thành mười dặm nghênh tiếp, cỗ bát ma lang xa hào hoa dẫn đầu đoàn xa mã hùng hậu vừa dừng lại, Lâm Phong đã nhìn thấy ngay Vương hậu cô cô của hắn cùng Quốc vương.
Quốc vương là một trung niên nam tử mặt trắng, trông rất bình thường, không có phong thái đặc hữu của loại quý tộc kiêu dâm xa xỉ. Cái nhìn đầu tiên của Lâm Phong đối với ông ta có chút hảo cảm.
Gã đỡ Khải Lâm Na cùng mẫu thân xuống xe, rồi cùng đến làm lễ ra mắt với cô cô và quốc vương dưới sự hộ tống của thân vệ.
Lâm phu nhân vừa đến gần đã nắm chặt tay vương hậu rồi nói với quốc vương: "Đều là người nhà, cô muội và quốc vương hà tất phải ra đây tiếp đón, tránh cho người ta nói ra nói vào!"
Quốc vương cười vui vẻ đáp lại: "Tẩu tẩu đại giá quang lâm, chúng ta sao lại dám không ra nghênh tiếp!"
Lâm phu nhân cũng mỉm cười, kéo Lâm Phong đang nhìn quanh ngó quất đến bảo: "Tiểu Tam, sao không làm lễ ra mắt quốc vương cùng cô cô?"
Lâm Phong chắp tay, cười hì hì đáp: "Khánh chúc quốc vương cùng cô cô vạn thọ vô cương, vĩnh kết đồng tâm!"
Vương hậu vô cùng sung sướng, kéo Lâm Phong lại bẹo má hỏi: "Nhiều năm không gặp, tiểu điệt tử nhà ta cũng đã biết làm cho người ta vui lòng rồi nhỉ?"
Quốc vương cũng nói: "Nhớ lần trước đến đây, tam công tử toàn bị tiểu tử nhà ta khi phụ là cậu bé khóc nhè cơ!"
"Hứ, sao cứ thích vạch áo xem lưng người ta thế chứ!" Lâm Phong đỏ bừng mặt. Tiểu tử trước đây thiếu triển vọng, vậy thì ta bây giờ phải thay hắn báo thù. Lâm Phong dàu dàu gương mặt, vừa định nói lại vài câu, mẫu thân hắn đã chen lời nói trước: "Đọc sách trăm quyển, kỳ ý tự hiện. Đây là đạo lý mà Tiểu Tam nhà ta ngộ ra từ việc đọc sách!"
Sắc mặt của quốc vương cùng vương hậu lập tức biểu lộ vẻ kinh dị.
Lâm Phong lúc này mới chợt nhớ đã đối xử không phải với Khải Lâm Na, liền kéo nàng lên trước một bước, vui vẻ giới thiệu: "Đây là Khải Lâm Na, vị hôn thê của con!"
Khải Lâm Na nghe thế ngượng vô cùng, nhưng vẫn cố ra vẻ tự nhiên bước tới trước hành lễ.
"Ồ, ra là Khải Lâm Na tiểu thư. Tiểu thư đến làm khách của tệ quốc, quả thật là vô cùng vinh hạnh!" Quốc vương kinh ngạc vô cùng, vội nói một câu khách sáo, nhìn Khải Lâm Na một cái rồi thu hồi mục quang.
Cô cô lập tức nắm lấy tay Khải Lâm Na hỏi han đon đả. Lâm Phong thấy rõ ràng là họ không thèm đếm xỉa gì đến tiểu hài tử mình, căn bản không để lời gã nói vào tâm, tức muốn ói máu.
Lúc này, đứng gần quốc vương là một tiểu tử trạc tuổi với Lâm Phong. Hắn trông khỏe như trâu, mặc trên người y phục vương tử, bước đến hành lễ với mẫu thân, rồi cười bảo Lâm Phong: "Tiểu Tam, ngươi có dám đua ngựa với ta không?"
"Tùy!" Gã mở to con mắt trắng dã nhìn tên tiểu tử hồi năm năm trước từng khi phụ Lâm Phong trước đây là một cậu bé khóc nhè, rủ hắn đua ngựa đến nổi té ôm đầu máu.
Nhưng hắn không phải là ngoại nhân. Tiểu tử này chính là con của vương hậu cô cô, chính là vương tử duy nhất của Bỉ Mông vương quốc - Khố Nhĩ Sâm.
Chờ cả nửa ngày cũng chẳng thấy người lớn nói lời nào, trên mặt ai nấy đều có vẻ cười cợt, Lâm Phong tức khí, lạnh lùng đáp lại: "Nếu có gan thì đấu kiếm với ta, ai thua thì phải ở truồng đi trên đường hai khắc!"
"A!" Mẫu thân hắn cùng vương hậu cô cô lập tức bật kêu cả kinh, mục quang long lên giận dữ. Gò má của Khải Lâm Na ửng hồng, nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang thục nữ. Quốc vương thì há hốc miệng nửa ngày cũng chưa khép lại.
Khố Nhĩ Sâm há miệng cười to, bảo: "Xét về thực lực, ta không tin cái tên tiểu tử kém cỏi nhà ngươi có thể thắng ta!"
Lâm Phong nghiến chặt răng, tức giận đáp: "Vậy thì bắt đầu liền ngay bây giờ đi!"
"Ha ha! Đó là ngươi giành nói trước đó nghe!" Khố Nhĩ Sâm lùi lại vài bước, lấy từ tay thị vệ một thớt chiến mã, nhảy lên, rồi phi một vòng. Khi ra đến ngoài vệ đường, liền quay đầu bảo: "Có gan thì đuổi theo ta!"
"Ta sẽ theo! Tiểu tử này sao mà ngu thế!" Lâm Phong vô cùng phiền muộn, không ngờ cả nửa ngày trời toàn bị tên nhóc này chiếm thế thượng phong, tức muốn thổ huyết.
Mắt thấy Khố Nhĩ Sâm đã chạy cách xa hàng chục trượng, hắn nghiến răng, tiếp lấy dây cương từ tay Lâm Đại, nhảy lên ngựa ra roi đuổi theo.
Nhìn Lâm Phong nghiêng ngả trên yên ngựa, có lúc còn muốn rơi xuống đất, quốc vương cùng vương hậu không kìm được nụ cười, còn Lâm phu nhân trong lòng dĩ nhiên không vui, nhanh chóng bảo Lâm Đại và Lâm Nhị cản lại.
Biết rõ là mình không thể cưỡi ngựa mà vẫn đuổi theo, Lâm Phong thật cũng quá liều. Cái con bò to đầu này cũng biết lợi dụng chỗ yếu của hắn, xem ra không thể dựa vào bề ngoài cục mịch mà xét đoán tư chất của tiểu tử đó được.
Chạy được vài dặm đường, Lâm Phong cuối cùng cũng hiểu ra một chút kỹ xảo không chế ngựa, không còn nghiêng trái nghiêng phải nữa.
Nhưng Khố Nhĩ Sâm đã chạy mất không còn thấy tung tích. Lâm Phong buồn bực nghiến răng chạy vào cửa thành, chợt thấy y đang dừng lại chờ ở bên đường. Thấy Lâm Phong đuổi tới, tiểu tử đó liền giục ngựa tiếng vào thành, nhắm thẳng vương cung mà đến.
Lâm Phong còn một chút ấn tượng, cứ chạy bám theo Khố Nhĩ Sâm đến cửa vương cung thì bị hai thị vệ ngăn lại. Nhưng từ phía sau, thị vệ của Bỉ mông vương quốc đi theo theo bảo vệ đã vọt lên dẹp đường cho gã tiến vào.
Chạy chạy chạy, đuổi đuổi đuổi!
Khi chạy tới giáo trường của vương cung, Khố Nhĩ Sâm dừng ngựa nhảy xuống, hướng về phía Lâm Phong đang điên cuồng đuổi tới cười lớn bảo: "Thế cũng đủ biết tiểu tử ngươi đọc thơ vô dụng rồi. Ha ha... chúng ta cùng tỉ kiếm nào!"
"Trời ạ! Cái con bò ngu này!" Lâm Phong không biết cách nào để xuống ngựa, nộ hỏa trùng thiên bèn phi thân nhảy lên, ở giữa không trung thực hiện một cú xoay người liên hoàn, lạng đến phóng vào Khố Nhĩ Sâm một đòn liên hoàn cước.
Tuy chưa đạt tới mức ngự khí phi hành, nhưng cái thuật đề khí khinh thân phổ thông này đối với Lâm Phong không có khó khăn gì. Gã hiện giờ chỉ muốn kẹp đầu tiểu tử đó vào giữa hai chân, phóng cho bằng hết khí tức trong ruột từ nãy đến giờ!
Khố Nhĩ Sâm quả là có chút liều lĩnh. Có lẽ chưa từng nhìn qua cái thứ khinh công như thế bao giờ, nhưng y vẫn gan lỳ ứng chiến, nên không kịp phản ứng, liền trở thành cái hồ lô thịt văng đi mấy thước.
Các thị vệ nhìn thấy thất kinh, liền lập tức chạy đến hộ giá.
Khố Nhĩ Sâm nộ khí trùng trùng, hét lớn: "Tránh ra!" sau đó bạt xuất cự kiếm nhắm Lâm Phong chém mạnh tới, miệng quát: "Nào, chúng ta cùng Lâm gia tranh hơn thua!"
Lâm Phong chỉ nhìn sơ là biết lộ số của y, liền phát chưởng kích xuống mặt đất, mượn lực bắn lên, tiếp tục đá vào đầu tiểu tử.
Khố Nhĩ Sâm tiếp tục nhận thêm bốn cước, té xuống , bò dậy giận dữ quát: "Ngươi đánh cái thứ võ quái gì thế, ta chưa bao giờ thấy qua!"
Lâm Phong đáp xuống đất, mắng: "Bất quản quái chiêu của ta như thế nào, đánh được ngươi là tốt rồi, ngươi phục hay không phục?"
"Không phục!" Khố Nhĩ Sâm rống lên một tiếng tiếp tục nhào tới.
"Ta đánh ngươi thành đầu heo luôn!" Lâm Phong lúc này đã bốc hỏa.
Qua nửa giờ, Khố Nhĩ Sâm nằm vật ra đất thở hổn hển, hai con mắt trâu một đã tím bầm sưng húp, không còn chút khí lực nào tái đấu. Lâm Phong cao hứng ngoắc hắn bảo: "Thế nào, không phục thì đến đây!"
Khố Nhĩ Sâm miễn cưỡng bò dậy, trừng mắt nhìn Lâm Phong cả nửa ngày, sau đó ngồi phệt xuống đất, cất giọng khò khè như bò rống nói với Lâm Phong: "Cái quái chiêu mà ngươi sử dụng đó, ta phải học mới được!"
"Tùy!" Lâm Phong hỏi: "Rốt cuộc ngươi phục hay không phục?"
Khố Nhĩ Sâm trừng mắt nhìn, cuối cùng hạ giọng , mặt thành khẩn đáp: "Ta phục, ta phục! Có được chưa?
"Vậy tốt lắm!" Lâm Phong lập tức đắc ý nói: "Nếu ngươi nguyện phục theo như lời cá cược, thì trước tiên phải trần truồng đi trên đường hai khắc!"
"Cái gì?" Khố Nhĩ Sâm nghe thế lập tức nhảy dựng lên gầm lớn: "Ngươi muốn ta trần truồng đi trên đường thật à?"
Các thị vệ đang đứng trong từ xa thầm lo ngại.
"Nói lời thừa!" Lâm Phong chửi: "Có phải ngươi muốn nuốt lời không?"
Khố Nhĩ Sâm tức giận nhìn Lâm Phong. Tuy nhiên dưới ánh mắt bức người của Lâm Phong, y không thể chi trì được lâu, cuối cùng đành chấp nhận bại trận, thu hồi mục quang, nhìn trước nhìn sau cười nói: "Tốt nhất là nên thương lượng. Ta là vương tử, sao lại trần truồng đi trên đường phố được. Phụ vương mà biết thế nào cũng giết ta mất!"
Tiếp đó hắn cắn chặt răng nói tiếp: "Hay là ta cho ngươi một thứ lễ vật, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Phong không cảm thấy hứng thú, hỏi lại: "Lễ vật gì?"
Khố Nhĩ Sâm lập tức đắc ý quay đầu qua các thị vệ ra lệnh:
"Mang cho ta con Tạp Lạp Tư Đặc lên đây!" xem tại Đọc Truyện
Thị vệ dạ lớn, chỉ một lúc sau, đã mang đến một con ấu thú ma lang.