Vô Lại Kim Tiên

Chương 59: Phân đạo dương tiêu




Tiếng phượng hót, hạc kêu hòa cùng tiếng rú rít của Kim sí đại bằng chấn động cửu thiên. Bộ móng sắc nhọn của hỏa phượng hoàng vô cùng rắn chắc, vô cùng hung tợn nhằm xuống một bên cánh của băng bạo ma tử, Khắc Nhĩ Phu Lan tay cầm long thương, ánh mắt sáng ngời, đẩu khí hừng hực hung ác đâm thẳng vào ngực băng bạo ma tử. Sự hủy diệt cường hành liên tiếp xuyên phá cơ thể của băng bạo ma tử.

Thương của kị sĩ Tam hoàng tử điện hạ xông vào bên trái băng bạo ma tử, lợi trảo sắc nhọn của Kim sí đại bằng gần như đồng thời xé nát bên cánh còn lại của băng bạo ma tử. Tiếng thét thảm khốc vang lên vọng khắp không gian, Băng Bạo ma tử không thể chống chọi được với sự thiêu đốt liên tục của Hỏa phượng hoàng ma pháp hỏa hệ, lảo đảo từ không trung rơi xuống mặt đất.

Kim sí đại bằng với Long Quyển Phong uy lực vô luân cuối cùng đã kết thúc đi tiểu mệnh của Băng Bạo ma tử.

Ở cạnh đó, Băng Sương cự hạc với sự trợ công của lão pháp sư ma lực tấn công càng lúc càng dữ dội(câu này dịch theo ý hiểu). Chiếc mỏ nhọn vừa dài vừa sắc đâm xuyên ngực Băng Bạo ma tử. Cách Lý Nạp Đức hống lên một tiếng, hàn băng đẩu khí từ kị sĩ thương như một thực thể cắm ngập vào yết hầu băng bạo ma tử.

Thành công giết được hai tên Băng Bạo ma tử, Hải Phi Tư điện hạ cùng bọn thủ hạ vô cùng sung sướng. Thực lực của hai con băng bạo ma tử đó còn trên cả hỏa phượng hoàng Cận Bố cùng băng sương cự hạc Khắc Duy Tư đã khiến bọn họ ai nấy đều phải tận sức chiến đấu, đặc biệt là bảy vị ma pháp sư cao cấp, toàn thân mình từ trên xuống dưới đẫm ướt mồ hôi.

Tuy vậy, nhìn thấy Lâm Phong ở bên cạnh đứng an nhiên quan sát, khiến bọn họ đều vô cùng hổ thẹn, hận rằng mặt đất không nứt ra cái lỗ để họ có thể chui xuống.

Lúc này, cuộc chiến đã đến hồi kết, sáu cặp đấu còn lại cũng không khiến mọi người phải đợi lâu.

Để giữ lại chút thể diện cho Tam hoàng tử điện hạ, Lâm Phong đã bảo nhỏ đám Ngải Lâm Uy Na nhẹ tay nhẹ chân, nếu không với thực lực của bọn họ, nếu lấy một chọi một với Băng Bạo ma tử đã không khác biệt nhiều, còn như hai đánh một thì khẳng định trận đấu đã kết thúc từ sớm rồi.

Đám người bên phía Hải Phi Tư tuy đông người, nhưng ngoại trừ hai vị siêu cấp ma thú và Ti Đồ lão pháp sư là còn ngang với Băng Bạo ma tử, kì dư những người còn lại đều không gây được áp lực gì lớn, không đủ để so sánh với thực lực của một trong những vị mĩ nữ chiến thần này.

Bọn họ vì chiến đấu mà sinh ra, mỗi đòn đánh ra đều là trí mạng, nếu đơn đả độc đấu, những thánh kị sĩ từng tung hoành đại lục này mà không có tọa kị trợ chiến, khẳng định 12 vị mĩ nữ chiến thần này có thể mỗi nhát thương thịt đi một gã.

Quay đầu nhìn lại hai cái xác băng bạo ma tử bị giết cho không thành nhân dạng, đông mất một mảng , tây khoét một lỗ, toàn thân tựa hồ không còn chỗ nào nguyên vẹn, Lâm Phong không cầm được lòng mà thấy tiếc rẻ, thật là lãng phí nguyên liệu, sớm biết thế này hắn đã ra tay từ đầu đem hai tên đó giết đi. Hiện giờ quả là hối không kịp nữa!

Mắt nhìn bên cạnh thấy trận chiến đã hoàn toàn kết thúc, theo ám hiệu của Lâm Phong, đám Ngải Lâm Uy Na không cần nhường nhịn nữa. Thanh âm mềm mại vang lên, Ngải Lâm Uy Na trong tay cầm kim long chiến thương chiếm hoàn toàn thượng phong, kim sắc đẩu khí từ mũi thương dài như hữu hình kéo dài tới ba mét lao tới xuyên thủng yết hầu Băng Bạo ma tử, chiến ý cường đại cực điểm đó khiến hai vị thánh kị sĩ bất giác toát mồ hôi lạnh.

Thực không hổ danh chiến thần nhất tộc.

Rất nhanh, mọi cặp đấu đều đã kết thúc. Ngoại trừ Lâm Phong, những người còn lại đều ít nhiều có thương tích, tuy là trang bị mặc trên người họ đều có thể gọi là cực phẩm trong cực phẩm nhưng cũng không thể hoàn toàn miễn dịch với ma pháp, huống hồ đối thủ của họ lại là siêu cấp ma thú cho nên không ít thì nhiều cũng phải chịu chút thương tổn ngoài da, chuyện này ngay cả 12 vị mĩ chiến thần cũng không tránh khỏi.

Bất quá hiện giờ mĩ nữ chiến thần, từ sau khi gặp Lâm Phong tại sào huyệt cường đạo, đã không còn mặc trên người bộ trường bào thô lậu rách nát nữa, trên người khoác những bộ khải giáp đều là trang bị ma pháp cực phẩm, kháng ma cực mạnh, nếu so với đám người của Hải Phi Tư mà nói thì thương thế nhẹ hơn rất nhiều.

Trang bị hai bên mạnh yếu ra sao hiện giờ đã thấy rõ, Pháp Lạp Đế lão đầu quả nhiên không hổ danh là vị luyện kim đại sư ưu tú nhất.

Mấy vị ma pháp sư tu tập quang minh thần hao sút hết sạch ma pháp, hiện giờ ngồi trên mặt đất thở hồng hộc, trên cánh tay của tam hoàng tử điện hạ cũng bị mất đi một miếng, máu chảy không ngưng, nhưng không còn ai có thể giúp hắn trị thương.

Những người kia cũng chẳng khá hơn mà tới giúp.

Đưa mắt nhìn lại tốc độ hồi phục của 12 vị mỹ nữ chiến thần quả thực kinh người, chỉ trong một thời gian cực ngắn, miệng những vết thương vốn không nặng lắm đã liền sẹo. Đúng thực là đại lực thần tộc, nhục thể vô cùng cường hãn, nhìn bọn họ tựa hồ như không biết đau đớn là gì.

- Tam hoàng tử điện hạ thân ái, nhìn dáng vẻ của ngài lúc này quả thực không lạc quan chút nào!

Lâm Phong nhịn cười, tiến tới chỗ Hải Phi Tư điểm tay lên miệng mấy vết thương, khiến cho máu đang chảy như suối liền được cầm lại, nói:

- Siêu cấp ma thú quả là vô cùng cường đại. Chà! Bằng hữu, ngươi không sao chứ?

Hải Phi Tư cười khổ một tiếng:

- Bằng hữu, đa tạ ngươi đã quan tâm, giá như ta có thực lực bằng nửa ngươi thì đã không thê thảm như vầy!

Nhìn đi nhìn lại thi thể hai đầu ma thú bất thành nhân dạng, tuy không nói ra, nhưng ánh mắt Lâm Phong vẫn nhìn chúng với sự thương cảm sâu sắc.

Rất hiển nhiên, vị tam hoàng tử điện hạ này cũng thấy xót xa khi lãng phí đống cực phẩm nguyên liệu đó, nhưng siêu cấp ma thú vốn là không dễ dàng săn giết được. Lần này đi, hắn vốn là có mục đích gì khác, hiện giờ lại săn giết được hai tên Băng Bạo ma tử, tính toán lại quả thực lợi ích cũng không nhỏ chút nào.

Lâm Phong nói:

- Ngài trước hết chịu khó một chút, đợi Phổ La Nhĩ đại sư khôi phục lại ma lực sẽ đến liệu thương, ta đối với việc này quả thực là nằm ngoài khả năng.

- Đa tạ sư quan tâm của ngài!

Hải Phi Tư đứng dậy, cũng không để ý nhiều tới vết thương ở cánh tay trái, lấy lại khí độ quí tộc vốn có của hắn, nói:

- Chân thành cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, bằng hữu thân ái! Nếu có thể, ta muốn mời ngài tới Khảm Đức Lạp Tư thành làm khách, không biết ta có được cái vinh hạnh đó không?

Lâm Phong cười nói:

- Tam hoàng tử điện hạ tôn quý, hảo ý của ngài ta xin ghi nhận trong lòng, bất quá ta thật sự còn nhiều sự tình phải trở về xử lý, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ tới Lãng Nguyệt Đế Quốc làm phiền ngài một phen!

Hải Phi Tư trên mặt lộ vẻ nuối tiếc nói:

- Thật đáng tiếc! Vậy nếu có thời gian, ngài nhất định phải tới Khảm Đức Lạp Tư, Lãng Nguyệt đế quốc chúng ta luôn hoan nghênh ngài quang lâm.

- Nhất định, nhất định thế! xem tại Đọc Truyện

Lâm Phong liền đáp ứng, nói chuyện vô vị một hồi, cuối cùng vị pháp sư tu luyện thánh quang hệ Phổ La Nhĩ đại sư cũng đã khôi phục lại ma lực, liền đi giúp mọi người trị thương.

Bất quá Lâm Phong nghe qua ngữ khí của tam hoàng tử điện hạ nhận thấy hắn đối với mình cũng có chút cảm kích, trong lòng liền thấy dễ chịu.

Nghỉ ngơi tại doanh trại hết buổi chiều hôm đó, hôm sau bọn họ liền khởi hành. Vị Tam hoàng tử điện hạ này cũng rất có nghĩa khí, không chịu tự mình đi trước. Lâm Phong phải khuyên nài mãi mới có thể khiến y dùng ma pháp rời đi. Sau đó, hắn cũng vận khởi kim quang cùng với 12 mĩ nữ chiến thần quay trở về Khố Khắc Sâm Đạt.

Chuyến đi lần này thu hoạch không ít, bất quá vị tam hoàng tử điện hạ đó sử dụng Ma Pháp truyện di chuyển tức thời thực khiến hắn ghen tị muốn đỏ mắt, khi quay về nhất định sẽ kiếm Pháp Lạp Đế lão đầu hỏi xem lão có thể làm ra thứ Ma Pháp truyện tống(dụng cụ di chuyển= ma pháp) đó không.

Khố Khắc Sâm Đạt vào mùa đông giá lạnh dị thường, hàn phong gầm thét tàn phá trên mặt đất, trên ngã ba đường lớn thật khó kiếm được một bóng người qua lại, một cỗ gió lốc lạnh lẽo cuốn theo bụi tuyết và bão cát quét qua mặt đường, ngay cả đám du đãng vô lại trên con đường ấy cũng vội vàng ẩn thân dưới tán cây.

Khí hậu phía Tây Bắc lạnh lẽo, mặc dù lân cận dãy núi Hy Lặc Ba Lặc cùng Hồng Thập Tự Sâm Lâm nhưng thổ nhưỡng(chất đất) của Khố Khắc Sâm Đạt lại đa phần bị sa mạc hóa. Gió lạnh nổi lên, quang cảnh trở nên tồi tệ, khung cảnh không còn giữ được vẻ thanh bình nữa, giá lạnh rú rít giống như ma quỷ từ địa ngục đồng thanh gào rống.

Thế nhưng ở bên trong Trấn Nam Lâm phủ lại đang diễn ra một cảnh tượng hết sức nhiệt náo, trên thao trường ở tiền viện, 1000 thiết huyết thân vệ cởi trần, mồ hôi chảy ướt đầu đang nhằm đối thủ tấn công. Tất nhiên Lâm Trùng cũng không phải ngoại lệ, hắn hiện đang cùng 10 thân vệ của mình quần đấu đến sống chết.

Từ khi lĩnh chủ đại nhân ra lệnh bắt ép đám cuồng chiến sĩ tập luyện thể năng cùng rèn luyện quân kỉ nghiêm khắc và gian khổ thì 3000 thiết huyết thân vệ này cũng chẳng được nhàn hạ, những đại biểu tinh anh nhất của quân đội Lạc Nhật đế quốc này không để lĩnh chủ đại nhân nhắc nhở. Hàng ngày, đều cởi bỏ khải giáp, tại trường thao luyện này cùng đám người kia tiến hành huấn luyện gian khổ.

Đương nhiên là có kẻ cảm thấy bất mãn, nhưng liền bị lĩnh chủ đại nhân một cước đá văng ra khỏi cửa phủ, khiến cho không còn ai dám có thái độ bất mãn nữa. Thế giới này so với thế giới của Lâm Phong thì chỉ coi trọng thực lực, những người này đã trải qua chiến đấu sinh tử đều là những chiến sĩ thực sự.

3000 thiết huyết thân vệ chia thành ba nhóm, mỗi nhóm 1000 người, có nhiệm vụ riêng biệt, ngoại trừ Lâm Phong thống lĩnh 1000 người ra, Lâm Đại và Lâm Nhị mỗi người nắm 1000 người, thay nhau trấn thủ ở Lâm phủ và trấn áp phỉ dân. Ba nhóm này chia ra ở ba nơi, mỗi tuần lại đổi chỗ cho nhau, thay phiên có một nhóm ở trong phủ và bảo vệ an toàn cho Lâm Phong, nhưng đồng thời cũng phải tiến hành tuần huấn luyện gian khổ nhất

Trong trường đấu tiếng hô rống vang lên liên hồi, đối nghịch hẳn với sự tĩnh lặng ở không gian ngoài phủ.

Hậu viện, Tạp Lạp Kì lão đầu không thể chịu thêm chiến thuật vừa mềm vừa cứng của Đái Lệ Ti, rất không tự nguyện mà ở không gian hậu viện này gia trì một không gian bảo hộ ấm áp, không khí lạnh giá liền bị đẩy lui, luồng không khí ấm áp thổi qua, khiến cho ả ta tâm thần vô cùng thoải mái.

Đái Lệ Ti trên người mặc pháp sư bào lục sắc, mỗi phân mỗi tấc đều lộ ra vẻ quí phái, thanh lệ bất phàm. Trên khuôn mặt như điêu khắc, vĩnh viễn một nụ cười khôn ngoan, ranh mãnh. Đôi mắt trong sáng như hai viên lam bảo ngọc liên tục đảo qua khắp nơi, lấp lánh tinh quang trí tuệ.

Chiếc quần pháp sư vốn mỏng manh không thể che phủ được hết đôi chân của ả, đám nam nhân một lần nhìn qua máu mũi đã chảy ròng ròng. Cặp tiếu đồn nhô lên khiến cho hai vị thân vệ đứng cách đó không xa không khỏi không kiềm chế được mà trong đầu tưởng tượng ra nhiều thứ. Bất quá nhớ lại vị mỹ nữ này là Nguyệt Tinh Linh nữ vương đồng thời lại là nữ nhân của tam công tử, lập tức mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, khẩn cấp tiêu trừ ý niệm tội lỗi trong đầu

Gạt Tạp Lạp Kì lão đầu qua một bên, Đái Lệ Ti đưa mắt nhìn khuôn mặt đang thắc mắc của Toa Lị Na hỏi:

- Toa Lị Na, ngươi không nhớ công tử sao?

- Nhớ chứ!

Toa Lị Na nghe vậy lập tức động tâm, bất quá với giọng không vui đáp lại luôn:

- Nhưng công tử và Hải Phi Tư điện hạ đã tiến vào Hồng Thập Tự Sâm Lâm, khả năng sẽ không sớm trở về đâu!

Qua bộ váy ngắn màu trắng, khuôn mặt trắng mịn của Tiểu Toa Lị Na làm người ta liên tưởng đến một tiểu thiên sứ mĩ lệ. Suối tóc dài đen tuyền xõa xuống vai, tỏa hương thơm man mác. Khuôn mặt trẻ con vô cùng ngây thơ hoạt bát khiến cho ai thấy đều yêu thích.

- Vậy thì!

Đôi mắt xanh của Đái Lệ Ti đảo tròn, dụ hoặc nói:

- Vậy chúng ta đi tìm họ, ngươi goi Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều, hai con đại bạch hạc đó, chúng ta cưỡi bọn họ đến Hồng Thập Tự Sâm Lâm tìm công tử