Vô Lại Kim Tiên

Chương 172: Tu La cổ bảo




Tinh Linh chi đô nằm ở sâu trong Lạc Nhật Chiểu trạch, nơi này từ bao năm trời bị độc chướng phong tỏa, cũng chỉ có tinh linh hưởng thụ sự bảo hộ của đại tự nhiên mới có thể đi cư vào nơi này, còn nhân loại dù mạnh cỡ kiếm thánh cũng khó mà vào được.

Ở phía nam cách Tinh Linh chi đô mấy trăm dặm tồn tại một địa phương rất thần bí, xa xa nhìn lại thấy phạm vi quanh nơi này hơn mười dặm đều bị một lớp khí tức mờ ảo kỳ lạ bao vây, hiện tượng này đã xuất hiện từ mười năm trước, từ khi phát hiện cỗ khí quái dị nàyngay cả tinh linh sinh sống ở Chiểu trạch cũng có biện pháp tiến vào sâu bên trong đó.

Cũng có những tinh linh lớn mật tìm cách tiến vào, cũng đều bất ngờ lại xuất hiện tại Chi đô trong tình trạng hôn mê nhiều ngày, khi tỉnh không nhớ gì trong đó cả, cũng từ đó nơi này đối với các tinh linh tại Tinh Linh chi đô đã được coi là một cấm địa.

Sáng sớm, ánh mặt trời yếu ớt, mỏng manh xuyên thấu qua mây mù vân vụ dày đặc tại Chiểu trạch. Một luồng kim quang chợt khai phá độc chướng nồng đậm hạ xuống đất, Lâm Phong thu độn quang, nhìn lướt qua xung quanh rồi tiến thẳng vào trong vùng thanh vụ trước mắt.

Nơi này là một căn cứ bí mật, mà mười năm trước hắn đã cho Tử linh pháp sư Phí La Đức du lịch đại lục, kiến tạo Hồng Hà kiếm đội, đại bản doanh đặt tại Chiểu trạch, lại còn bố trí cấm pháp đặc biệt uy lực to lớn, bởi vậy, nhưng tinh linh lớn gan xông vào đây thám hiểm đều bị hôn mê bất tri bất giác ngất ngay tại chỗ, sau đó bị thần không biết quỷ không hay đem về Tinh Linh chi đô.

Nơi này có một sơn cốc màu xanh biếc, so với bên ngoài thực là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Trong cốc có khoảng hơn một ngàn người sinh sống, đó là những cô nhi cửa nát nhà tan, vô gia cư được Phí La Đức dùng năm năm từ các nơi trên đại lục thu lượm mang về đây, sau đó để bọn chúng bắt đầu trải qua những hình thức huấn luyện quỷ dị khổ cực.

Trọng tâm của huấn luyện chính là việc tu luyện Thái Thanh đấu khí, ngoài ra Phí La Đức còn dùng Tử linh ma pháp độc đáo của hắn thi triển Linh hồn lạc ấn vào linh hồn của đám cô nhi này từ lúc nhỏ, làm cho bọn chúng suốt đời không phản bội được.

Lâm Phong chắp hai tay sau lưng, thân hình giống như u linh tiến vào trong sơn cốc, phóng mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy vô số thiếu niên cường tráng trai sạn khoanh chân mặc tọa, nhắm mắt nhập định, có kẻ thì đang tập luyện võ công, xuống tay bất dung tình, mỗi chiêu mỗi thức đều là những tuyệt chiêu có thể giết người, mỗi gã trên người đều mang đầy vết thương lớn nhỏ.

Thiếu niên nhỏ nhất trong đám người này cũng đang ở tuổi mười bốn mười lăm. Lớn nhất là khoảng hai mươi tuổi, từ lúc bọn chúng tới nơi này, cái nghênh đón bọn chúng chính là loại huấn luyện ma quỷ khốc liệt này, mỗi ngày ngoại trừ ngồi xuống luyện khí, còn lại là học võ công và cách giết người, căn bản không có nửa khắc thời gian nghỉ hơi.

Tử linh pháp sư Phí La Đức mặc hắc bào đứng ở một bên lớn tiếng quát bảo, tựa hồ những thiếu niên thực lực đã cường hãn phi thường này trong mắt hắn với đám nô lệ cũng không có cái gì khác biệt, mà xem ra không có ai dám than vãn, tựa như những thiếu niên này bị yêu thuật hắc ám mê hoặc khiến chúng chỉ còn biết toàn lực cống hiến tập luyện không mệt mỏi.

Việc Lâm Phong đã đến cũng không có gây ồn ào trong sơn cốc, ai cũng chỉ chú tâm vào việc của mình, bất luận là kẻ đang ngồi vận công hay tập luyện võ công thủy chung không có quay đầu lại nhìn hắn, coi hắn như là không khí vậy.

Chỉ có Tử linh pháp sư Phí La Đức vội vàng chạy tới, giọng nói âm trầm u ám đáng sợ của hắn vang lên:

- Ai, thiên nột! Vĩ đại chủ nhân tại thượng, người rốt cục đã tới, những kẻ hầu hạ trung thành này của người ngày ngày hy vọng có thể chiêm ngưỡng thiên nhan của người!

Dứt lời liền quay về phía sau lớn tiếng quát vài câu.

Chỉ thấy đám thiếu niên kia bất luận là đang ngồi đả tọa hay đứng tập luyện đều lập tức chạy tới, tất cả quỳ xuống đất, vẻ mặt nghiêm trang sung kính.

Cái loại sung kính này là xuất phát ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn.

Lâm Phong phất tay nói:

- Toàn bộ miễn lễ, từ nay về sau không cần như thế, mười lăm tháng tám cũng đã sắp tới, Phí La Đức ngươi cũng nên thay hình đổi dạng ra khỏi đây thi hành nhiệm vụ!

Từ trong hai hốc mắt trống rỗng trong bạch cốt của Phí La Đức lóe ra hai ngọn lửa màu trắng âm u, thanh âm trầm thấp nói:

- Lãnh chúa đại nhân, nếu phải thay hình đổi hình dạng, ta sợ sẽ mất đi rất nhiều Tử linh ma pháp lợi hại!

Lâm Phong phất tay lên tiếng:

- Cái Vong linh tà ác pháp thuật này từ nay về sau không cần dùng nữa, ngươi đã theo Thanh Vân Tử một thời gian, cũng nên học những bí pháp tốt hơn so với cái Tử linh ma pháp kia của ngươi!

Phí La Đức không nói lời nào.

Lâm Phong điểm nhẹ một ngón tay, Tử kim hồ lô xuất hiện, phun một luồng kim quang vây lấy Phí La Đức hút hắn vào trong, sau một lát cái khô lâu cốt liền biến thành một vũng huyết dịch. Lâm Phong vận ấn quyết, hô một tiếng nhỏ, một luồng thanh quang bay ra tiến vào trong hồ lô. Pháp quyết vừa thi triển, một cỗ kim quang phun ra ngoài.

Khi kim quang tản đi, Phí La Đức đã được chuyển hóa thành một thanh niên trẻ tuổi, ngây ngô đứng ở trên mặt đất.

Lâm Phong nói:

- Ta sẽ giúp ngươi hòa hợp nhục thể và linh hồn, mở miệng ra!

Phí La Đức vô ý thức tự há miệng ra.

Lâm Phong phất tay bắn ra một châu quả đi vào trong đó, sau đó ngón tay bắt quyết điểm một cái, từ đỉnh đầu lao ra một luồng yêu khí không ngừng uốn lượn chui thẳng vào người Phí La Đức. Những thống khổ từ sâu trong linh hồn Tử linh pháp sư nọ rất nhanh khiến hắn đau đớn thảm thiết, chỉ là vẻ mặt tuyệt không lộ ra đau đớn gì cả.

Sau một lúc lâu, Lâm Phong thu công, nhìn Tử linh pháp sư lúc này người đầy mồ hôi nói:

- Ngươi hãy tiếp tục tu luyện pháp môn mà Thanh Vân Tử truyền cho ngươi, với những hiểu biết của ngươi đối với đạo gia, ngươi có thể hiểu được một ít uy lực cường đại của Tiên pháp thượng thừa, ta sẽ truyền cho ngươi Thái thanh ngự lôi chân quyết, ngươi năng học nhiều ít bao nhiêu thì sẽ thu được nhiều ít bấy nhiêu lợi ích!

Lâm Phong nhất chỉ lay động, một luồng linh quang tiến thẳng vào trán của Phí La Đức, lại nói tiếp:

- Kỳ họp tại Tu La cổ bảo đã sắp tới, ngươi trước tiên hãy thống lĩnh Hồng Hà kiếm đội tiến vào Tu La cổ bảo, từ nay về sau Tu La cổ bảo chính là trú địa của Hồng Hà kiếm đội !

Nói xong nhìn lướt qua đám thiếu niên kiếm sĩ quỳ trên mặt đất ở phía xa xa, thân hình lay động mốt cái hốt nhiên biến mất vào trong hư không.

***

Lâm Phong lúc này trở lại Khắc Khố Sâm Đạt, vào trong phủ, thấy chúng nữ không có mặt ở đó, hỏi qua thị nữ mới biết chúng nữ cùng nhau đi hết ra ngoài dạo chơi mua sắm.

Khi hắn vừa bước ra khỏi cửa thì thân vệ lại báo:

- Công tử, sứ giả của Tứ đại hoàng kim gia tộc đang ở bên ngoài cầu kiến!

Lâm Phong dừng bước, phất tay cho thân vệ lui ra, đi tới tiền viện đại sảnh, quả nhiên thấy một đôi tuấn nam tuấn nữ đang đợi tại đại sảnh, trông tiêu sái đẹp đẽ, quần áo diêm dúa toát ra vẻ cao quý. Sứ giả của Thiên hạc gia tộc chính là một vị Tiên nữ hạc mà Lâm Phong tại Thiên Hạc đảo đã gặp qua.

Sứ giả của Chu tước gia tộc đích thị là Thải hoàng Tô Kì Á, Lâm Phong tại đế đô từng có duyên gặp mặt.

Sứ giả của Cự long gia tộc chính là Thái tử long lần trước đến đây mời hắn đi Long quật làm khách, cũng gọi là quen biết.

Chỉ có vị sứ giả Ảo ảnh đại bằng của Kim Sí Đại Bàng gia tộc thì Lâm Phong đúng là lần đầu tiên mới gặp mặt.

Bốn vị sứ giả tại đại sảnh chia ra hai bên ngồi. Thái tử long cùng Ảo ảnh đại Bàng đang thảo luận về mọi phương diện của ma pháp, còn Tiên nữ hạc cùng Thải hoàng Tô Kì Á thấp giọng bàn tán về một vấn đề gì đó của phái nữ, thỉnh thoảng lại khẽ cười khúc khích.

Khi Lâm Phong đi vào đại sảnh thì bốn vị sứ giả vội vàng đứng dậy hành lễ, hai mỹ nữ hai phong thái uyển chuyển cao quý khác nhau, ngưỡng mộ nhìn nam nhân truyền kỳ nổi danh khắp đại lục này.

Lâm phong trong lòng đột nhiên mọc lên một cỗ cảm xúc cổ quái, hướng bốn vị sứ giả gật đầu chào lại, rồi phi thường thất lễ đích đi thẳng tới ghế thái sư ở giữa ngồi xuống, cứ như vậy nhắm mắt trầm tư.

Sắc mặt bốn vị sứ giả nhất thời biến chuyển, chẳng biết lúc này nên làm như thế nào thì tốt. Tiên nữ hạc đã kể cho ba kẻ kia rằng Lâm Phong chính là Thiên hạc thần sứ, khiến ba vị quý tộc kia trong lòng mọc lên một cảm giác tôn nghiêm mình đang bị dẫm đạp, riêng Ảo ảnh đại bàng sứ giả kia sắc mặt bộc lộ vẻ giận dữ.

Sau một lúc, Lâm Phong đột nhiên mở to mắt hỏi:

- Bốn vị sứ giả tôn quý, nếu ta để cho Lâm gia đứng ngang hàng với Tứ đại hoàng kim gia tộc, trở thành thoại đề vĩnh hằng của Thản Tang đại lục, xin hỏi bốn vị có cái nhìn như thế nào?

Bốn vị sứ giả nghe vậy nhất thời sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau thăm dò ý của đối phương, vị Ảo ảnh suất bằng kia đã sớm xem Lâm Phong là kẻ không vừa mắt, trước tiên nhảy dựng lên nói:

- Lãnh chúa đại nhân tôn quý, chúng ta chỉ phụng mệnh đến đây thỉnh ngài đi dự cuộc hội nghị tại Tu La cổ bảo, ngài thân là đại lục đệ nhất cường giả, xin hỏi đây là chính là đãi khách của ngài chăng?

Lâm Phong cười cười đáp:

- Ồ, vậy ư, thật sự quá khiếm khuyết khiếm khuyết. Là ta thất lễ, xin lỗi!

Tuy hắn nói như thế, nhưng trên mặt không có nửa điểm ý tứ xin lỗi, ánh mắt chuyển hướng sang Tiên nữ hạc mỹ miều kia hỏi:

- Còn Thiên hạc gia tộc ý tứ ra sao?"

Tiên nữ hạc cười yếu ớt đáp:

- Thần sứ đại nhân cùng Bạch Tố Nhã nữ hoàng bệ hạ đàm đạo là hay hơn cả, việc này ta không dám làm chủ!

Lâm Phong mỉm cười, quay sang nhìn Thải hoàng hỏi:

- Tô Kì Á tiểu thư xinh đẹp, ta có một chuyện thủy chung không rõ lắm, không biết Chu Tước gia tộc vì cái gì mà đơn phương giải trừ viễn cổ khế ước giữa các người với Lâm gia chúng ta, nàng có thể cho ta một chút giải thích không?

Thải hoàng hấp háy đôi mắt phượng kiều diễm đáp:

- Ồ! Đại lục đệ nhất cường giả đại nhân tôn kính, vấn đề này ngài nên đến hỏi Phượng hoàng nữ hoàng bệ hạ, bất quá nếu ngài thực muốn hỏi rõ ràng, ta cũng chỉ có thể giải thích cho ngài một chút ít thông tin mà ta biết được mà thôi!

Lâm Phong không có hỏi tiếp nữa, gật đầu mỉm cười nói:

- Tới ngày mười lăm tháng tám còn một ít thời gian nữa, xin mời bốn vị sứ giả tôn kính trước tiên ở Khắc Khố Sâm Đạt làm khách vài ngày để chúng ta khoản đãi, rồi chúng ta sẽ cùng đến Tu La cổ bảo sau!

Nói xong không chào hỏi gì nữa đứng dậy đi thẳng.

Bốn vị sứ giả liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được chút điểm bất mãn từ trên mặt của đối phương, cũng may Tiên nữ hạc bởi vì Lâm Phong trên đầu đang đội cái mũ Thiên hạc thần sứ nên nàng ta vội loại bỏ ngay ý nghĩ đó, Thải hoàng Tô Kì Á cũng không dám bất mãn lộ liễu, còn Thái tử long anh tuấn và Ảo ảnh suất bằng kia quả thực có chút không cam lòng, vẻ mặt kiêu ngạo tức giận, nhưng không biết làm thế nào cả.

Nếu không phải bởi vì Lâm Phong là đại lục đệ nhất cường giả, phỏng chừng bọn họ vì cái cảm giác tôn nghiêm bị dẫm đạp mà nổi giận giáo huấn loài nhân loại thấp kém này rồi.

Khi Lâm Phong trở về hậu viện thì chúng nữ đi mua sắm xong đã quay trở lại.

Lộ Thiên Á lao nhanh tới ôm hắn hỏi:

- Thiên nột, nghe nói chuyên sứ của Tứ đại hoàng kim gia tộc tới Khắc Khố Sâm Đạt, chàng mau dẫn ta đi nhìn một chút nào, ta còn chưa thấy qua Ào ảnh đại bàng!

- Nàng không phải cũng chưa thấy qua Tiên nữ hạc hay sao?

Lâm phong nói:

- Cần gì phải nhìn Ảo ảnh đại bàng chứ?

Lộ Thiên Á cười duyên đấm nhẹ một quyền vào ngực hắn đáp:

- Nhìn chàng xem, trông như vậy mà thật nhỏ mọn, chàng không mang người ta đi, thì ta tự mình đi nhìn đi xem cho biết!

Dứt lời như một cơn gió lốc chạy đi.

Đái Lệ Ti ở phía sau lên tiếng:

- Mấy tên mặt trắng này có cái gì đẹp mắt chứ! Tứ đại hoàng kim gia tộc làm sao có thể so sánh với chúng ta chứ, chỉ có huyết thống của Tinh linh chúng ta mới là cao quý nhất!

Toa Bối Lạp vừa nghe thấy, lập tức chuẩn bị phản bác lại, Khải Lâm Na thấy vậy vội vàng đứng giữa hai tiểu nữ kéo ra không cho tranh cãi nữa, rồi hỏi:

- Mười lăm tháng tám cũng sắp tới, Tứ đại hoàng kim gia tộc phái chuyên sứ đến có phải muốn thỉnh chàng đến Tu La cổ bảo hội nghị phải không?

Lâm Phong gật đầu, ngồi xuống một bên, Toa Bối Lạp chạy tới chui vào trong lòng hắn nói:

- Ta cũng muốn đi cùng với chàng!

- Ta cũng muốn đi nữa!

Đái Lệ Ti cũng chạy tới, không cam lòng chịu thiệt, chui vào quyết chiếm một nửa bên kia của Lâm Phong.

- Hồ đồ!

Lâm Phong vỗ vỗ lên lưng hai nàng đáp:

- Ta đi thương lượng chánh sự, chứ không phải là du lịch ngắm cảnh, hai nàng đi theo làm gì?

Hai tiểu nữ lập tức mất hứng chề môi giận dỗi, Lâm Phong đành âu yếm an ủi vài câu, hai tiểu nha đầu mặt mày mới hớn hở trở lại, đứng dậy chạy đi ra ngoài.

Khải Lâm Na nhìn hắn cười nói:

- Toa Lị Na đã tỉnh, chàng đi thăm nàng ta đi!

Lâm Phong gật gật đầu. Khi tới hậu viện, bước vào trong phòng của Toa Lị Na, mỹ nữ đáng thương này đang mải chăm chú may quần áo cho hắn. Lâm Phong khẽ khàng vô thanh đến sau lưng nàng, từ mặt sau ôm chặt mỹ nữ này vào trong lồng ngực.

Toa Lị Na thân thể mềm mại chợt cứng đờ, tiếp theo lập tức quay đầu, cặp mắt to tròn đang hỗn loạn kia thấy Lâm Phong lập tức lóe sáng bừng trở lại, vừa cao hứng vừa ủy khuất kêu một tiếng: "Công tử!", rồi vùi đầu vào ngực nam nhân yêu quý của mình khẽ nức nở khóc.

Lâm phong vỗ vỗ lưng nàng, tại bên giường ngồi xuống âu yếm an ủi.

***

Ba ngày sau.

Một đạo kim quang từ Khắc Khố Sâm Đạt vọt lên trên không trung, sau đó nhàn nhã nhằm hướng bắc bay đi.

Lâm Phong chắp sau lưng ung dung đứng ở trên kim sắc độn quang mà phi hành, tử sắc quý tộc trường bào lồng lộng phất, mái tóc vàng óng theo gió tung bay, khí độ cùng phong thái phi phàm hơn người tỏa ra từ thân thể hắn làm Thái tử long và Ảo ảnh bằng đứng ở phía sau cũng không nhịn được trong lòng mọc lên một cỗ đố kỵ ghen ghét.

Nhưng Tiên nữ hạc và Thải hoàng thì không ngừng nhìn ngắm nam tử truyền danh tiếng lẫy lừng kỳ này, hắn trong mắt hai nàng ta lúc này tựa như một mặt trời tỏa sáng bừng bừng chói mắt, hắn như đã tụ tập tất cả các quang mang của Thản tang đại lục vào người, lúc này tựa như một phượng hoàng tuyệt thế, một khi bước vào giữa một bầy phượng hoàng, cho dù đám phượng hoàng đó có xinh đẹp đến thế nào cũng thủy chung không thể so sánh được với hắn.

Trong tiềm thức lúc này, bất luận là Tiên nữ hạc, Thải hoàng, Thái tử long hay Ảo ảnh đại bàng, kỳ thật cho tới bây giờ họ đều không xem hắn là một người bình thường, họ luôn tìm cách cho hắn một xuất xứ kì diệu nào đó, bởi vì huyết dịch cao ngạo căn bản làm cho Tứ đại hoàng kim gia tộc bọn họ không chấp nhận đám nhân loại hạ đẳng có thể vượt lên đứng trên oai danh uy vọng của mình.

Phép độn quang này phát huy tốc độ nhanh như tia sáng xẹt qua trường không, hướng phía chân trời xa xôi vọt tới, ngay cả Ảo ảnh đại bàng được thần thánh cho dị năng thần hành vạn lí mà cũng tự thẹn không bằng.

Ở phía cực Bắc của Thản Tang đại lục chính là những hoang mạc liên miên vô tận, nơi này cơ hồ đã chôn vùi một đoạn lịch sử huy hoàng của bao nhiêu chủng tộc trí tuệ tại Thản Tang đại lục dưới Vân Vụ sơn.

Tu La cổ bảo này cũng đồng dạng bị mai một giữa chốn hoang tàn này.

Muốn vượt qua Vân Vụ sơn phải đi đường vòng sang phía Tây mấy trăm dặm, Lâm Phong hiển nhiên không muốn đi đường vòng làm gì mà trực tiếp độn quang tới thẳng Tu La cổ bảo, bay xuyên qua vùng vân vụ dày đặc đầy nguy hiểm cạm bẫy, làm cho bốn vị sứ giả thấy vậy lo lắng suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng ai cũng không chịu mở miệng hỏi vì sợ mang tiếng mất hết thể diện. nguồn Đọc Truyện

Kim sắc độn quang vừa tiến vào trong vùng mây mù dầy đặc tưởng không bao giờ có thể bị xua tan đó, yêu khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng ào ào ép tới. Bốn vị sứ giả sắc mặt trắng bệch, một chút cũng không thể động đậy, chỉ đành khởi vận pháp lực chống lại.

Một đạo kim quang bay thẳng lên phía trên họ. Thái Cực đồ hiện, yêu ma bất xâm.

Yêu khí cuồn cuộn nhất thời giống như gặp khắc tinh, nhanh chóng tản ra tan biết như chưa từng xuất hiện.

Bốn vị sứ giả tròn mắt thở phào nhẹ nhõm, tựu giống như một người chưa từng nhìn thấy những chuyện khác lạ của thế giới, tò mò nhìn ngắm đánh giá Thái cực đồ đang không ngừng xoay chuyển ở trên đỉnh đầu, âm thầm phỏng đoán xem thứ này là thần khí gì mà lợi hại như thế.

Sau một canh giờ, độn quang xuyên ra khỏi vùng mây mù dày đặc kia, gió nhẹ phảng phất vào mặt, trước mắt mọi người lại là hoang mạc vô hạn trải dài đến tận phía cuối chân trời.

Lâm Phong thu lại Thái Cực đồ, độn quang bay thẳng về hướng bắc.

Sau vài canh giờ nữa, một tòa cổ bảo thật to lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tiên nữ hạc ở phía sau nói:

- Thần sứ đại nhân, thành này chính là Tu La cổ bảo, tứ vị bệ hạ tôn quý đã đến đây vài ngày trước rồi, chúng ta đi xuống gặp mặt thôi!

Lâm Phong gật đầu, thu độn quang, ngự phong hạ xuống, tứ vị quý tộc cũng đều tự thi triển bản lĩnh, thần thái nhẹ nhàng ngự phong hướng cổ bảo to lớn kia bay xuống.

Tu La cổ bảo này mười ngàn năm tiền trước từng có lịch sử thật huy hoàng, bao trùm hơn hơn mười dặm lớn nhỏ xung quanh.

Chỉ là những huy hoàng đó không kháng trụ được những năm tháng tang thương khốc liệt, kiến trúc chủ thể của cổ bảo đã dần mai một trong cát bụi. Ngày xưa là một cổ bảo hùng vĩ trang nghiêm, hôm nay chỉ còn một tòa thành hoang tàn với những đống đổ nát, lạc lõng cùng thời gian, chỉ có một pháo đài còn giữ được chút nét xưa, gợi cho người ta nhớ tới tòa bảo tháp năm đó.

Nghe nói nơi này chỉ còn tồn tại di tích tẩm cung của Tu La vương ngày trước, cũng là kỉ niệm phẩm viễn cổ đại chiến duy nhất còn được bảo tồn một chút, những thứ khác hầu như đã bị chôn vui trong vòng xoáy thời gian.

Lâm Phong chắp tay ngự phong mà đi, thần niệm trong nháy mắt đảo qua phương viên trong vòng hơn mười dặm của tòa cổ bảo, vốn chỉ xem xét qua xung quanh, nào ngờ bên trong cổ bảo có tồn tại một cái phong ấn cường đại làm cho hắn nổi lên nghi tâm.

"Chẳng lẽ các hoàng đế của Tứ đại hoàng kim gia tộc trăm năm một lần lại tề tập ở Tu La cổ bảo, nghiên cứu cách đối phó với nguyên thai hoàng tử còn sót lại của Tu La nhất tộc ư?" Lâm phong âm thầm phỏng đoán, thế lực cường đại ẩn ẩn tồn tại ở sâu trong cổ bảo kia có chút quen thuộc.

Đại môn của cổ bảo nọ đã hơn mười ngàn năm nay chưa từng được mở ra, vẫn đóng chặt như cũ, bốn thân ảnh thoáng hiện tại phía trên cổ bảo. Trong những người đó Lâm Phong đã từng gặp qua Thiên hạc nữ hoàng Bạch Tố Nhã, người có Thất thải tinh quang vờn quanh thân thể kia chắc chắn là Phượng hoàng nữ hoàng, cái Thần thánh thải hoàng độc nhất vô nhị phượng quan (vương miện phượng hoàng) đội trên đầu chứng minh cho thân phận của nàng ta, khiến nàng ta tỏa ra một khí khái cao quý bất phàm.

Mặc dù Lâm Phong hắn là một nhân vật truyền kỳ nổi danh đại lục, nhưng phong thái của Long hoàng và Ảo ảnh đại bàng hoàng đế cũng làm cho hắn sinh ra ngưỡng mộ, có lẽ đây là bản năng của tất cả các cường giả của các chủng tộc trí tuệ tại Thản Tang đại lục này. Vô luận loài người có phải là chủ nhân của Thản Tang đại lục này hay không, nhưng luôn phải quan tâm tới sự hiện diện của Tứ đại hoàng giả này, vì Tứ đại hoàng kim gia tộc có những ảnh hưởng nhất định tới Thản Tang đại lục.

Bất quá, Lâm Phong khác biệt một điểm là hắn đến từ một thế giới khác, nên với thực lực của mình đã sớm không chịu ở dưới bọn họ rồi.