Vô Lại Kim Tiên

Chương 169: Pháp lai khắc phúc




"Ba vị đại nhân cứu ta với!" Pháp Lai Khắc Phúc vừa nhìn thấy ba người bọn Lâm Phong lập tức đã như vớ được cây rơm cứu mệnh, liều mạng lao về hướng đó, cứ như sau mông còn có một con Thái cổ hung thú đuổi theo vậy, thấy Lâm gia huynh đệ ba người đang nheo mắt nhìn nhau, có vẻ như đang suy nghĩ.

Pháp Lai Khắc Phúc là một thư sinh văn nhược tiêu chuẩn, đấu khí ma pháp đều chỉ biết có một ít, miễn cưỡng có thể ở trong công hội làm được một viên chức sơ cấp đã là không tồi, gặp phải Ngại Lị Phù nữ nhân có xu hướng bạo lực này, đúng là không viêm khí quản cũng không được rồi.

Ngại Lị Phù ở phía sau nhanh chóng lao đến, một tam cấp hỏa cầu thuật hung dữ đánh lên đầu Pháp Lai Khắc Phúc, đốt cho tiểu tử này kêu thảm một tiếng, cố không để tóc tai và y phục bị bắt lửa, mau chóng lao về hướng Lâm Phong xin cứu mạng.

Lâm Phong vội vàng tiến lên trước một bước kéo tên tiểu tử này lại, dập tắt ngọn lửa đang muốn lan ra trên tóc và quần áo hắn rồi cố nhìn cười hỏi: "Chuyện gì vậy, người lại đắc tội với thất công chúa điện hạ chỗ nào rồi?" Dư quang ở đuôi mắt quét ra phía sau, lại thấy Ngại Lị Phù đang đứng không xa, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào y.

Pháp Lai Khắc Phúc cười khổ một tiếng nói: "Trởi ạ, ta có đắc tội với cô ấy chỗ nào đâu, vừa rồi cô ta vừa nghe Lâm Phong đại nhân áp giải tội phạm Tây phương tứ lĩnh đến đế đô thì liền lấy ta ra trút giận, hình tượng của ta bị cô ta hủy rồi, nếu tin này truyền ra ngoài ta làm gì còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa!"

Lâm Hổ đến gần hắc hắc cười nói: "Cho nên mới nói, nam nhân Pháp Lạp Đế gia tộc các ngươi đều viêm khí quản, đến một nữ nhân cũng không đánh lại, ta xem ngươi đang bay mà đâm đầu vào miếng đậu phụ cũng bị vỡ đầu chết mà thôi, đừng có hi vọng có thể đoạt được quả ớt nhỏ Ngại Lị Phù này!"

Pháp Lai Khắc Phúc chút nữa thì bị làm cho tức giận đến hôn mê đi, căm hận nhìn trừng trừng vào Lâm Hổ, tiếp theo thở dài liên tục.

Lâm Hổ tụng một câu chú, một chiếc nhẫn ở ngón vô danh trên tay trái xuất ra một đạo bạch quang, phóng ra trị liệu thuật cấp bảy, thương thế toàn thân tiểu tử này đã lập tức khỏi hẳn.

Lâm Phong lại đang đánh giá Ngại Lị Phù đang đứng không xa, tiểu yêu tinh này đúng là tuyệt thế vưu vật, da thịt mịn màng như ngà voi, thân thể như ma quỷ vô cùng thon thả yểu điệu, lại thêm đôi mắt hồ li câu hồn đoạt phách, còn có khí chất mị hoặc thiên sinh lộ ra mỗi khi đưa tay cất chân. Đúng là đủ cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải nghiêng ngả.

Thảo nào tên tiểu tử Pháp Lai Khắc Phúc này lại bị mê hoặc đếnthần hồn điên đảo, cả ngày chạy đến phủ của đại ca để diễn trò.

Lâm Phong gật đầu chào: "Thất công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Ngại Lị Phù lạnh lùng nhìn hắn nhưng lại không nói một lời nào.

Lâm Phong cũng không để ý, liếc qua chỗ Pháp Lai Khắc Phúc, tên tiểu tử này đang hướng về Ngại Lị Phù ở phía xa mà lải nhải, khuôn mặt đau buồn như gặp sao chiếu mệnh vậy. Lúc này Pháp Lai Khắc Phúc cười khổ một tiếng rồi mới nói: "Lịnh chủ đại nhân bình định phản loạn tây phương, ta còn chưa đến chúc mừng ngài nữa, không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp mặt rồi!"

Lâm Phong đi đến gần, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi nghe nói ngươi có một ngoại hiệu là viêm khí quản, không ngờ nhanh như vậy đã được chứng thực rồi, bá tước đại nhân đúng là một nam nhân mẫu mực trong thế hệ chúng ta, quả là nghe danh không bằng gặp mặt. Đến chủ ý của thất công chúa cũng dám làm trái, lòng kính ngưỡng của ta với ngài đúng là dào dạt như nước sông!"

Bộ mặt vốn có chút phiền muộn của Pháp Lai Khắc Phúc lập tức biến thành gan heo, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống đất, Lâm Phong lại cười nói: "Bất quá thực lòng mà nói, Ngại Lị Phù với ngươi thật là xứng đôi đấy, loại chuyện này ta không thể giúp được, chỉ có thể chúc ngươi được mã đáo thành công, kì khai đắc thắng, chiếm được mỹ nhân về!"

Nụ cười của Lâm Long và Lâm Hổ cũng nổi lên.

Pháp Lai Khắc Phúc vừa sốt ruột vừa nóng giận. Lại không tiện mất đi phong độ trước mặt mỹ nhân, vội vàng ho mấy tiếng rồi nói: "Hôm nay thời tiết cũng không tồi a!"

"Thời tiết hôm nay đúng là không tồi!" Lâm Phong ha ha cười nói, Lâm Long và Lâm Hổ cũng không nhịn nổi mà cười lên, đợi đến lúc Pháp Lai Khắc Phúc chút nữa thì muốn trốn đi Lâm Phong mời kéo hắn lại cười nói: "Là nam nhân thì phải có chút phong độ chứ, nếu có cơ hội ngươi bái ta làm thầy, đợi ta truyền nghề cho ngươi. Tuyệt đối có thể túm được quả ớt nhỏ Ngải Lị Phù kia vào trong tay!"

Pháp Lai Khắc Phúc bị dọa đến giật mình, vội quay đầu liếc nhìn, lại thấy Ngải Lị Phù tựa hồ không nghe thấy lời Lâm Phong nói, trong lòng vẫn đang buồn phiền không thôi, ba huynh đệ ha ha cười lớn rồi kéo hắn vào trong nội viện, thất công chúa Ngải Lị Phù đang đuổi theo hắn cũng kéo theo bộ mặt tức giận mà đi về một bên.

Hầu tước phủ của Lâm Long nhỏ hơn đại công tước phủ nhiều, so với phủ đệ của Lâm Phong ở Khố Khắc Sâm Đạt càng nhỏ hơn nhiều lắm, Lâm Hổ còn thỉnh thoảng phái người đến Khố Khắc Sâm Đạt chỗ tiểu đệ xin mấy cái linh tinh, Lâm Long giản dị đến hồ đồ nên mới trở nên nghèo như vậy.

Không hiểu thuật bóc lột cũng không phải nói, nhưng còn không cả mở miệng với người nhà, nếu không phải thất công chúa mang theo cả đống của hồi môn đến, chỉ sợ cả phủ trăm miệng ăn này cứ phải ngẩng mặt lên trời chờ ăn thôi.

Lương bổng mỗi tháng mà quý tộc được lĩnh cũng là hữu hạn, đừng nói đến chuyện cả ngày uống rượu, một chút lương bổng đó đến chi tiêu hàng ngày cũng không đủ, càng đừng nói đến chuyện đi đến mấy nơi tiêu xài cho các quý tộc tầm hoan tác lạc.

Quý tộc tự có nguồn gốc thu nhập của quý tộc, trừ mấy loại thu nhập từ thuế trong lãnh địa ra, thu lấy quà biếu của một số quý tộc tặng cho cũng là một cách kiếm tiền, đây là truyền thống, là phong cách mà xã hội của nhân loại đã đúc kết ra từ mấy vạn năm nay, cho dù là Lâm gia cũng không ngoại lệ, dù sao mấy thứ tài vật bất nghĩa đó cũng không thể lãng phí, nếu không làm sao có thể nuôi được mấy trăm vạn miệng ăn đang dựa vào Lâm gia.

Lâm Long hoàn toàn thửa hưởng tính cách của phụ thân Lâm Khiếu Thiên, đừng nói đến chuyện để hắn làm gia chủ, cho dù để hắn lo liệu một chuyện cỏn con trong nhà thôi thì cũng đã thành hồ đồ rồi, may mà còn có đại công chúa hiền lương thay anh ta lo liệu việc nhà, huynh đệ và mẫu thân thường ngày cũng phái người đến tiếp tế một chút, nếu không cái tên thô lỗ này chắc chắn sẽ làm cho hơn trăm người đang há miệng chờ ăn kia phải đói chết mất. Text được lấy tại Truyện FULL

Bốn người đi đến hậu đường trong nội viện rồi ngồi quanh một chiếc bàn, đại công chúa dẫn theo mấy thị nữ xinh đẹp đến đích thân nấu mấy món giống như trong cung rồi bưng lên, nàng cười nói: "Trong nhà không có cái gì tốt để chiêu đãi cả, rượu cũng là đặc sản của Khố Khắc Sâm Đạt, hai vị thúc thúc và bá tước đại nhân đừng trách nhé!"

Lâm Phong cười nói: "Đều là huynh đệ trong nhà, tẩu tẩu đừng khách khí, tùy tiện một chút là được rồi!"

Pháp Lai Khắc Phúc nói: "Đại tẩu đừng coi đệ như người ngoài, hắc hắc!"

Lâm Hổ pha trò nói: "Ta xem tên tiểu tử ngươi đừng gọi là đại tẩu nữa, cứ thẳng thắn mà gọi là đại tỷ theo thất công chúa là được rồi!"

Pháp Lai Khắc Phúc mặt đỏ lên, vội vàng cười gượng một tiếng rồi chuyển đề quay sang Lâm Phong nói: "Nghe nói lĩnh chủ đại nhân đã đày Khải Đức Lạp Tư gia tộc đến Hống Nham thành, chiêu khu hổ thôn lang (đuổi hổ nuốt sói) này thật lợi hại, làm Khải Đức Lạp Tư gia tộc cùng Tỉnh Thái gia tộc cắn nhau, Lâm gia tọa sơn quan hổ đấu, cao, thật là cao!" Vừa nói vừa giơ ngón cái lên khen ngời.

Lâm Phong tiếp chén rượu thị nữ đưa đến, điểm đầu ra hiệu một chút rồi mới nói: "Ta là tọa sơn quan chuột đấu. Khải Đức Lạp Tư gia tộc và Tỉnh Thái gia tộc làm sao mà xứng đáng với một chữ "hổ" được. Ngươi đề cao bọn chúng quá rồi, ha ha!"

Pháp Lai Khắc Phúc cười nói: "Cũng đúng, đối với ngài mà nói Khải Đức Lạp Tư gia tộc và Tỉnh Thái gia tộc so với hai con chuột cũng chẳng có gì khác biệt!"

Lâm Hổ nói: "Độc kế này đúng là do đệ nghĩ ra hả?"

Lâm Phong cười nói: "Đệ cũng không dám tranh công, đây là công lao của Khải Luân, sao nào, vị quân sư đó của đệ công lực không kém chứ?"

Pháp Lai Khắc Phúc ngạc nhiên nói: "Quân sư?"

Lam Phong nói: "Dưới tay ta có một vị quân sư, là học sinh giỏi của học viện hoàng gia đế quốc, tên gọi là Khải Luân, ngươi cũng tốt nghiếp từ hoàng gia học viện, có biết y không vậy?"

Pháp Lai Khắc Phúc bừng tỉnh nói: "Thì ra là y, tên tiểu tử này là một khúc xương thối, vô cùng kiêu ngạo, trước nay chưa từng muốn góp sức cho quý tộc, đã phải chịu không ít khổ sở, ta cũng khá lâu rồi chưa nghe tin gì về hắn, không ngờ tên gia hỏa đó lại đến Khố Khắc Sâm Đạt, ta và y cũng có thế coi là có cái tình ba năm đồng học, nói thực lòng, tên gia hỏa đó đúng là một nhân tài!"

Đại công chúa phân phó thị nữ bưng rượu và thức ăn lên rồi mỉm cười nói: "Mọi người cứ nói chuyện với nhau trước đi, ta đi làm thêm cho mọi người mấy mín ăn!"

Lâm Phong vội vàng nói: "Tẩu tẩu không cần phiền lòng nữa, đều là huynh đệ trong nhà, chúng ta tùy tiện một chút là được rồi!"

Lâm Long cũng nói: "Không cần lôi thôi nữa, tiểu tam và A Hổ không phải người ngoài, nàng đi nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tùy tiện nói chuyện là được rồi!"

Đại công chúa cười một chút rồi mang theo thị nữ lùi ra.

Lâm Phong lúc này mời nói với Pháp Lai Khắc Phúc: "Ngươi đã biết Khải Luân, vậy thì dễ làm rồi, sau này ta để Khải Luân thay ta nói chuyện trong triều đình, ngươi là giả chủ tương lai của Pháp Lạp Đế gia tộc cần chiếu cố cho hắn một chút nhé, nếu không lần sau trở về đế đô ta sẽ để Lộ Thiến Á tìm ngươi làm phiền đấy!"

Pháp Lai Khắc Phúc vừa nghe xong lập tức co đầu rụt cổ lại nói: "Được, ta đáp ứng rồi, ngài nghìn vạn lần đừng có nói xấu ta trước mặt Lộ Thiến Á đấy, nha đầu đó.....hắc hắc, không được nói đâu đấy, trước đây ta bị cô ta dày vò đủ rồi, may mà bây giờ cô ta đi Khố Khắc Sâm Đạt làm lịnh chủ phu nhân của cô ta rồi, giờ ta mới được yên tĩnh đó!"

Lâm Long vỗ vai tên tiểu tử này một cái rồi nói: "A Hổ nói không sai, bây giờ ta cũng phát hiện Pháp Lạp Đế gia tộc các người đúng là âm thịnh dương suy rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là gia chủ tương lai của Pháp Lạp Đế gia tộc, sợ nữ nhân như vậy thật chẳng ra sao cả!"

Pháp Lai Khắc Phúc bứt rứt cả nửa ngày mới lắc đầu cười khổ nói: "Huynh không thể dùng vơ đũa cả nắm được, thất công chúa và Lộ Thiến Á là hai ngoại lệ, không phải tất cả phụ nữ trên đại lục đều giống như bọn họ....hắc hắc, không nói nữa, ăn cơm!"

Lâm Phong hừ một tiếng nói: "Ta sẽ đem từng lời từng lời của ngươi hôm nay nói cho Lộ Thiến Á không sót câu nào!"

"Trời ạ, nghìn vạn lần đừng như vậy, ngài không thể hại ta!" Pháp Lai Khắc Phúc vừa nghe xong đã sợ đến bật dậy, làm cho Lâm Long và Lâm Hổ ha ha cười một trận lớn, đến mấy thị nữ ở phía xa nghe được cũng cười thầm.

Tên tiểu tử này lại không để ý chút nào, đầy nụ cười lên mắt hướng về Lâm Phong nói: "Lộ Thiến Á là muội muội của ta, sao ta lại nói xấu nó được, công chúa của Pháp Lạp Đế gia tộc chúng ta là người ôn nhu hiền thục nhất, thân thể cũng là mỹ nữ, ngài nghìn vạn lần đứng có hiểu lầm đấy!"

Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu rồi cười cười và chuyển đề: "Nghe nói tháng sau đại thọ sáu mươi của Lao Bỉ Tư đại công đến rồi, gia chủ tương lại của Pháp Lạp Đế gia tộc như ngươi phải thừa cơ biểu hiện một chút nhé, mấy đường huynh đường đệ của ngươi cũng đều nhìn vào vị trí của Lao Bỉ Tư đại công đó!"

Pháp Lai Khắc Phúc không tự nhiên cười một lúc rồi nói: "Cái chức gia chủ này giành cho người có khả năng, ai có năng lực thì để người đó làm, còn cần phải xem ý tứ của công tước đại nhân, ai làm gia chủ ta đều không có ý kiến, chỉ cần có thể lãnh đạo gia tộc đi lên hưng thịnh là được rồi!"

Lâm Phong nói: "Thôi đi vậy, ngươi là nhân tài ta cũng nói thẳng luôn, mấy đường huynh đường đệ kia là nhân vật thế nào ta cũng chưa nhìn qua, bây giờ Pháp Lạp Đế gia tộc trừ Lao Bỉ Tư đại công ra thì chỉ có ngươi mới có năng lực kế nhiệm chức gia chủ, Lộ Thiến Á nói mấy đường huynh đệ kia đều là kẻ ham tửu sắc, để bọn chúng làm gia chủ thì đừng nói đến chuyện hưng gia vệ quốc, chúng không ăn sạch cả Pháp Lạp Đế gia tộc đã là chuyện tốt rồi!"

Pháp Lai Khắc Phúc trầm mặc một chút rồi giảo hoạt cười nói: "Ta đúng là rất muốn biểu hiện một chút, bất quá ngài cũng biết đấy, ta là một kẻ nghèo đói, thực tại lấy đầu ra thứ đồ tốt bây giờ, Khắc Khố Sâm Đạt giàu nhất thiên hạ, ngài xem………có phải là nên giúp ta một chút không?"

Lâm Phong trong cười thầm, thuận tay lấy da một chiếc hộp hình lập phương trong suốt đặt lên bàn nói: "Món kỳ trân này là Pháp Lạp Đế đại sư dùng thất thải thủy tinh trân tàng ở Tinh linh chi đô chế tạo thành, Lao Bỉ Tư đại công yêu thích sưu tầm, nếu ngươi đem bức phượng điêu tượng này tặng cho ông ta làm quà sinh nhật, ta tin Lao Bỉ Tư đại công nhất định sẽ thích đó!"

Chiếc hộp trong suốt đó là dùng thủy tinh pha lê chế thành, dưới đáy được trải một lớp nhung hồng sắc mỏng mịn, loại nhung hồng sắc này là do Thiểm tộc mô phỏng theo lông trên người của một loại hỏa hồ hiếm thấy mà chế thành, cực kỳ quý báu, nghe nói loại da lông của loại hỏa hồ này dùng để chế y phục thì không những vô cùng đẹp đẽ mà còn có hiệu quả ngự hàn rất tốt, trước này là thứ mà đại quý tộc Văn Lai nhân yêu thích nhất.

Chỉ là là loại hỏa hồ này cực kỳ hiếm thấy, da lông của hỏa hồ cũng luôn luôn vô giá, càng đừng nói đến chuyện từ trong lớp da lông lấy ra loại nhung thượng đẳng, cả một tầng tựa như toàn là loại nhung quý báu khó tìm đó, đúng là đủ để làm cho một tiểu quý tộc phải khuynh gia bại sản rồi.

Kỳ trân trong hộp là một pho phượng hoàng điêu tượng thất thải sắc (bảy màu), thất sắc thải quang không ngừng chuyển động trong chiếc hộp chế thành từ thủy tinh lưu li, cùng với thủy tinh lưu li trong suốt đó soi sáng cho nhau, làm tôn lên một sản phẩm nghệ thuật vô cùng hoàn mỹ, cho dù là kẻ thô lỗ không hiểu gì về nghệ thuật như Lâm Long cũng nhìn như si như mê.

Con phượng hoàng đó là kiệt tác của Pháp Lạp Đế, điêu khắc cực kỳ giàu tính ba chiều, dáng vẻ như đang ngẩng đầu lên hót, vỗ cánh muốn bay đi, giống hệt như một con phượng hoàng đang sống vậy. Đặc biệt là một đôi mắt đang chuyển động đó, càng làm con thất thải sắc phượng hoàng này tôn lên vẻ không có chút khác biệt gì với sinh vật sống cả.

"Trời ạ, quả là quá hoàn mỹ rồi, không hổ là kiệt phẩm của Pháp Lạp Đế đại sư!"

Pháp Lai Khắc Phúc chỉ mới liếc mắt nhìn qua đã phải kinh hô lên, đưa tay bưng chiếc hộp lên thì lại thở dài một hơi, trừng mắt đánh giá thải phượng điêu tượng bên trong chiếc hộp thủy tinh lưu li trong suốt, khuôn mặt lộ ra thần sắc say mê.

Lâm Long và Lâm Hổ cũng nhìn đến trừng cả hai mắt ra, chăm chú nhìn vào thải phượng điêu tượng trong tay Pháp Lai Khắc Phúc, mắt không chớp một cái nào, Lâm Hổ càng lộ ra ý muốn lấy làm của riêng.

Trong lòng Lâm Phong cười thầm một chút rồi thỏa mãn nói: "Thế nào, pho phượng hoàng điêu tượng này cũng được đấy chứ?"

"Quá hoàn mỹ rồi!" Pháp Lai Khắc Phúc cũng là một kẻ yêu nghệ thuật, bàn tay đang bê pho hải phượng điêu tượng không nỡ rời ra, y như si như mê nói: "Thải phượng điêu tượng được điêu khắc từ thất thải thủy tinh, tác phẩm của Pháp Lạp Đế đại sư, lại dùng lớp nhung mịn màng của hỏa hồ làm lớp đệm, trời ạ, cho dù ngài có bán tôi đi cũng còn lâu mới bằng được một nửa giá của món lễ vật này!"

Lâm Hổ mắt đỏ lên tham lam nhìn Lâm Phong nói: "Ta nói nhé tiểu tam, sao lại có thứ đồ tốt đến thế này mà không tặng cho nhị tẩu đệ vài món, nhị tẩu của đệ cũng rất thích sưu tầm nghệ thuật phẩm, Khố Khắc Sâm Đạt giàu nhất thiên hạ, trong nhà ta thì gần đến mức chỉ còn có bốn bức vách rồi, người làm huynh đệ như đệ cũng nên giúp đỡ đại ca, như vậy mới tốt chứ!"

Lâm Long bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn y rồi nói: "Ta còn không khóc lóc kêu nghèo vậy mà ngươi còn kêu, trong nhà đệ chất đầy kỳ trân dị bảo lấy từ chỗ tiểu tam về rồi, Dương Hi Nhĩ mỗi lần vào cửa nhà đệ, trở về đều hâm mộ kỳ trân dị bảo trong nhà đệ, đệ còn có mặt mũi mà ở đây khóc lóc kêu nghèo sao?"

Lâm Phong cười nói: "Hâm mộ cái gì, Khố Khắc Sâm Đạt bọn đệ cái không thiếu nhất chính là mấy thứ đó, nếu tẩu tẩu muốn thì sau khi trở về đệ sẽ phái người đến tặng cho huynh!"

Lâm Long cười nói: "Ta đối với mấy thứ đồ này không có hứng thú gì cả, nếu đệ muốn tặng cho tẩu tẩu thì cứ tặng một chút!"

Pháp Lai Khắc Phúc lại cười tươi như hoa nói: "Trời ạ, pho phượng hoàng điêu tượng này đúng là đáng để thu tàng, ta tin chắc công tước đại nhân nhất định sẽ thích đó, tưởng tượng xem, nếu đến lúc đó ta đột nhiên xuất hiên tặng cho công tước một đại lễ thế này, chắc chắn sẽ làm cho lễ vật của mấy đường huynh đường đệ kia phải lu mờ……..hắc hắc!"

Ba huynh đệ Lâm gia quay mặt nhìn nhau, nở ra một nụ cười tỏ vẻ ngầm hiểu ý.

Lâm gia và Pháp Lạp Đế gia tộc kết minh đơn thuần chỉ vì lợi ích cả hai, bây giờ Lao Bỉ Tư đại công còn sống, có Lộ Thiến Á làm người trung gian, quan hệ hai nhà còn có thể bảo trì tốt đẹp, sau khi Lao Bỉ Tư đại công mất đi, cũng chỉ có Pháp Lai Khắc Phúc gia chủ hạ nhiệm (nhiệm kỳ sau) của Pháp Lạp Đế gia tộc mới phù hợp cho quan hệ lợi ích của sự kết minh giữa hai nhà.

Chắc rằng Lao Bỉ Tư đại công đã định sẵn Pháp Lai Khắc Phúc là gia chủ hạ nhiệm của Pháp Lạp Đế gia tộc rồi, nguyên nhân rất lớn trong đó chắc cũng là vì điểm này.

Pháp Lai Khắc Phúc không phải là kẻ ngốc, tự nhiên cũng biết cách nghĩ trong lòng ba huynh đệ Lâm gia, bèn ưu nhã hành một lễ với Lâm Phong rồi mỉm cười nói: "Phần tâm ý này của lĩnh chủ đại nhân ta xin tạ ơn trước, ngày sau có cơ hội ta sẽ báo đáp ngài!"

"Bất tất phải cảm ơn!" Lâm Phong cười nói: "Chỉ cần sau này ngươi thay ta trước mặt thất công chúa nói mấy câu, để nàng ta đừng hận ta nữa là được rồi, không thì ta sẽ rất khó khăn đó!"

Khuôn mặt của Pháp Lai Khắc Phúc đỏ lên, y hắc hắc cười mấy tiếng rồi thừa cơ đứng dậy cáo từ.

Huynh đệ ba ngươi tiễn Pháp Lai Khắc Phúc đi rồi trở về nội đường uống vài cốc rượu, nói chuyện phiếm một hồi rồi cũng giải tán.

Khi Lâm Phong trở lại đại công phủ, Tạp Lý Tây tới đón, y ngây thơ nói: "Công tử, mấy quý tộc đó làm thế nào, nếu không cho họ ăn cơm tôi sợ họ đều đói chết mất!"

"Vậy cho bọn họ ăn một chút là được rồi!" Lâm Phong xua xua tay nói: "Đừng để bọn họ đói chết, cứ đói chết như vậy thì quá dễ dàng cho mấy tên cặn bã này rồi, ta còn muốn bọn chúng đi đào khoét tường vách nhà Tỉnh Thái gia cơ!"

Tạp Lý Tây vâng một tiếng rồi bứt rứt nói: "Các huynh đệ Thiểm tộc ồn ào nói muốn đi tìm nữ nhân, công tử có để bọn họ đi ko?"