Vô Lại Kim Tiên

Chương 167: Than bài lượng để




Xích Lí Hoạt bảo bị công phá, ba mươi vạn đại quân của Tây Nam tam lĩnh thương vong quá nửa, trong đó đại bộ phận là bị dẫm đạp lên nhau trong đám loạn quân mà chết, vẻn vẹn có một nửa số nhân mã may mắn thoát ra được khỏI Xích Lí Hoạt bảo, nhưng cũng không dám quay lại cố hương mà lẩn trốn ở những nơi hoang dã làm giặc cướp, gây ra những việc như đánh người cướp bóc.

Nhất thời, Tây Phương tứ lĩnh giống như là những người dân bị lưu lạc tứ xứ, buồn khổ mà kêu lên vang trời, khắp nơi binh hoang mã loạn, Xích Lí Hoạt bảo bị công phá, những quý tộc một ngày trước đó còn cao cao tại thượng giờ bị biến làm bình dân, còn có những kẻ biến thành những nô tài hạ đẳng nhất, những quý tộc lớn nhỏ của tứ lĩnh gắn bó với nhau như môi với răng hầu hết đều cả ngày lo sợ.

Đúng vào lúc Lâm Phong vừa công phá Xích Lí Hoạt bảo xong, sứ giả của Tây Phương tam lĩnh cũng mang theo lòng trung thành của tam đại gia tộc tới, nhưng đã chậm một bước rồi, thành bảo đã bị phá, những sứ giả xui xẻo đó bị điệu ra chém đầu thị chúng, sau khi đưa Thiết Huyết quân đoàn đi, Lâm Phong lập tức chia binh làm ba đường, để Bả Phỉ Đặc, La An Đạt và Lâm Nhị mỗi người lĩnh một đạo quân, quét sạch Tây Nam tam lĩnh.

Tam lĩnh chẳng có binh sĩ nào có thể điều động, không quá mấy ngày, mấy người Ba Phỉ Đặc đã trước sau đoạt được thủ phủ của tam lĩnh, Lâm Phong đang suy nghĩ xem có nên sớm đem mấy tên quý tộc ra giải quyết sạch một lượt không, Khải Luân bên cạnh nói: "Đại nhân là người làm việc vì nhân nghĩa, giết chóc quá nhiều sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, không bằng đem mấy tên quý tộc đưa tới đế đô, giao cho hoàng đế bệ hạ tự mình xử lý, như vậy còn có thể bảo toàn được cái danh trung nghĩa!"

Lâm Phong nghĩ ngợi, cũng không tồi, tam đại gia tộc căn thâm đế cố, nếu muốn một lần quét sạch, mà không biết còn làm liên lụy bao nhiêu người phải bị lôi vào, nếu để mình tự tay đi xử lý, đúng là có phần chẳng ra sao, đưa đến cho hoàng đế lão nhi xử lý cái loại chuyện xui xẻo này. Vừa hay có thể nhất cử lưỡng đắc.

Quay đầu ra lườm bộ mặt có vẻ như vô hại của Khải Luân. Tên tiểu tử này càng ngày càng làm hắn kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện tên tiểu tử này không chỉ quân sự vô cùng xuất sắc, mà còn có một cái bụng chứa đầy âm mưu quỷ kế. Mấy cái trò hại người vô cùng vô tận, không biết bên dưới nụ cười vô hại kia có thể là một trái tim đen tối hay không, Lâm Phong thầm có suy nghĩ muốn khoét ra để xem cho rõ ràng rốt cục hắn đang nghĩ cái gì.

"Ta phát hiện để ngươi đi bên cạnh ta đúng là có chỗ phí phạm nhân tài rồi!" Lâm Phong nói:"Cha ta là một cái đầu gỗ, trên chiến trường mới là vũ đài của ông, nhưng trên triều đình thì chỉ làm ông bó tay bó chân, nếu không phải có lão gia tử sau lưng chủ trì đại cục thì chỉ sợ rằng ông sớm đã bị Tỉnh thái gia cái tên khốn nạn đó cho hạ mã rồi! Thế nào. Suy nghĩ một chút đi, nếu có hứng thú thì đến đế đô làm người đại diện phát ngôn cho ta."

Khải Luân thăm dò: "Ý của ngài là……….." truyện được lấy tại Đọc Truyện

Lâm Phong tiêu sái cười nói: "Có chuyện không thể không nói với ngươi, Tỉnh thái gia ở Lạc Nhật đế quốc căn thâm đế cố, thế lực rất sâu rộng, tuy tạm thời thất thế nhưng nếu muốn diệt trừ tận gốc bọn chúng, chỉ trông mong vào người cha kia của ta thì sợ không thể, ngươi phải mau chóng đem Tỉnh thái gia biến thành một cái giá xương, đem gân thịt của Tỉnh thái gia rút hết ra cho ta, có vấn đề gì không?"

Khải Luân cẩn thận hồi đáp: "Đại nhân đã xem trọng tôi. Khải Luân tất nhiên sẽ liều mạng phục vụ, chỉ là trên triều đình há có chỗ cho tôi, không bằng ngài hãy trưng cầu ý tứ của đại nguyên soái trước."

Lâm Phong biết hắn đang lo lắng cái gì bèn nói: "Đây không phải là vấn đề ngươi cần quan tâm, ngươi là người thay thế ta phát ngôn. Bất kỳ đề nghị gì của ngươi trên triều đình đều có thể đại biểu cho ý của ta, ta chấp chưởng phượng hoàng kim lệnh, phe phái của Lâm gia và triều thần của Pháp Lạp Đế gia tộc đều không thể trực tiếp phản đối đề nghị của ngươi trên triều đường, ta lại để một người ám trợ ngươi, hãy mau chốc đem gốc rễ của Tỉnh thái gia nhổ lên bằng sạch cho ta!"

Khải Luân cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng, trong mắt nổi lên một tia hưng phấn không biết nên gọi thế nào.

Năm ngày sau, đợi mọi chuyện đã ổn định. Lâm Phong để Lâm trùng lưu lại quản lý Tây Phương tứ lĩnh, lại để hai mươi vạn Thiểm tộc thiết kỵ lập trại trong Xích Lí Hoạt bảo, do A Lỗ Thai thống lĩnh, cùng với Thiết Huyết quân đoàn ở Đế Ba Luân thành đông tây phối hợp chặt chẽ với nhau, tạo thành thế cơ giác, trong thì áp chế Tây Phương tứ lĩnh, ngoài thì uy hiếp Cách Lâm công quốc, nhất thời làm cả đại lục đều phải kinh sợ.

Sứ thần của Cách Lâm công quốc đồng thời chạy như bay về, cũng mau chóng tập trung binh sĩ bố phòng bắc tuyến, nhưng chính lúc này, Lâm Phong lại sớm đã để Lâm Nhị đêm quân sĩ của Khắc Khố Sâm Đạt về nhà trước, còn hắn tự mình dẫn theo cận vệ quân, cởi bỏ chiến giáp, đem theo một nghìn người ăn mặc khinh trang mà đi về đế đô trong đêm.

Đế đô vẫn như cũ, chỉ là thủ vệ trong thành nghiêm ngặt hơn rất nhiều, mười vạn hoàng gia cấm vệ quân đoàn cũng đóng quân trong thành, mọi lúc đều có thể nhìn thấy cả một đội binh sĩ tuần tra đi qua, đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh này đang có một mạch nước ngầm đang chờ bộc phát. Sự phân bố quyền lực trên triều đình lúc này giống như tã lót của tiểu hài vậy, một ngày thay ba lần.

Vừa có mấy ngày mưa to, trong dương quang buổi sớm lất phất thêm mấy hạt mưa nhỏ, sinh cơ vô hạn, khí tượng vô cùng, vẻ tiêu điều của đế đô tựa hồ đã bị cơn mưa lớn mùa hạ thanh tẩy sạch sẽ, những chú chim dậy sớm đã ra khỏi tổ kiếm mồi, lũ quý tộc đế đô đội thêm bộ mặt cười lên, tinh thần sảng khoái mà bắt đầu nói về những chủ đề vĩnh hằng bất biến của chúng.

Vầng mặt trời đỏ rực trong nhưng đám mây phía đông cố gắng trèo lên trên, Lâm Phong mang theo cận vệ quân cuốn theo một dãi cát bụi bay lên, lao thẳng đên cửa thành tây của đế đô, cửa thành mở rộng, đại ca Lâm Long và nhị ca Lâm Hổ mang theo mấy tùy tùng cưỡi ngựa đến nghênh tiếp, bên cạnh còn mang theo thành vệ quân đại thống lĩnh Lâm Hải.

Lâm Phong hạ mã thi lễ với hai vị huynh đệ, Lâm Long khí độ trầm ổn, có phần giống cha, dùng lực ôm chặt lấy Lâm Phong rồi mới nói: "Tốt quá, thật không hổ là tuyệt thế hùng tài chưa xuất thế của Lâm gia ta, ngày sau huynh đệ chúng ta cùng cưỡi ngựa ra sa trường, thử hỏi trên cả Thản Tang đại lục này còn có ai xứng là đối thủ của huynh đệ chúng ta chứ!"

Lâm Hổ lại quét mắt qua đội cận vệ quân đủ loại chủng tộc sau lưng, trên mặt đầy vẻ hâm mộ nói: "Mấy người này của đệ còn cường hãn hơn Thiết Huyết thân vệ của cha, hà hà, ba ngàn Thiết Huyết thân vệ này là hồi đó cha giao cho đệ hả, bây giờ tùy tiện lấy ra một người thực lực cũng không kém hơn cuồng chiến sĩ, đệ thật chịu chơi đấy!"

Lâm Phong cười nói: "Cái đó là tự nhiên thôi, cường tướng thủ hạ vô nhược binh mà, nhìn xem đám binh sĩ này là do ai mang tới!"

Lâm Hổ cho hắn một quyền, "ngươi thật biết thuận gió đẩy thuyền đấy, mới khen mấy câu ngươi đã tinh vi rồi!" Lại xoay đầu nhìn về những phạm nhân bị nhốt trong lồng, hắc hắc cười nói: "Tây Phương tứ lĩnh thừa lúc Thiết Huyết quân đoàn chinh chiến tứ phương đã tiêu dao được mấy trăm năm rồi, cuối cùng hôm nay những ngày tốt đẹp đã hết rồi, lần này ngươi lập được đại công, không biết hoàng đế bệ hạ định thưởng gì cho ngươi nữa!"

Lâm Long nói: "Trở về đi, đừng để cha và gia gia đợi lâu nữa!"

Khi huynh đệ ba người lên ngựa về thành, đại đội trưởng đội thủ vệ thành vội vàng mở cổng thành ra, để đại quân đi qua. Lâm Phong phân phó Tạp Lý Tây mang theo cận vệ quân đem phạm nhân áp giải tới giảo trường, sau đó cùng hai vị huynh đệ trở về phủ.

Trên đường, Lâm Phong nhìn đường ca Lâm Hải bên cạnh Lâm Hổ, không nhịn được cười nói: "Mười năm không gặp, Lâm đại tướng quân còn tiến bộ hơn nhị ca nhiều, nhanh như vậy đã ngồi lên chức thành vệ quân đại thống lĩnh, sau này chỉ cần lập được chút công lao trên chiến trường, phong hầu bái tướng cũng không cần phải nói!"

Lâm Hải cười nói : "Đều là đề bạt của lão gia, sao có thể so sánh với tiểu tam, ta lại muốn sau này được đi với tiểu tam, cũng mong được nhờ phúc của ngươi chút đỉnh, Lâm Trùng bọn họ được thấm một ít phong quang của ngươi cho nên bây giờ đã là thần tượng trong mắt các quý phụ và tiểu thư ở đế đô, không biết đã nở mày nở mặt thế nào, ta hâm mộ đến chết mất!"

"Mười nam nhân chín tên háo sắc, câu này thật không sai!" Lâm Phong trong lòng cảm khái, thông thường những nam nhân cùng tuổi thường tụ tập lại với nhau, những chuyện được nói đến tựa hồ vĩnh viễn không rời khỏi nữ nhân và phong hoa tuyết nguyệt, đến thân huynh đệ hắn cũng không phải là ngoại lệ.

Cùng với Lâm Hải nói linh tinh mấy câu, khi hỏi về tình hình gần đây trong triều, Lâm Hổ nói: "Hoàng đế tiểu nhi đó vốn chỉ là một quý tộc suy tàn vô quyền vô thế, chỉ là bởi vì có chút huyết mạch hoàng thất cho nên phụ thân đại nhân mới đưa lên làm hoàng đế, lúc bắt đầu còn biết nghe lời, gần đây cũng có chút không yên rồi. Hắn ngầm cùng với cái tên chó chết Tỉnh Thái Gia đó lập mưu đối phó với Lâm gia chúng ta!"

Lâm Long giữ nguyên sự trầm mặc, không nói lời nào.

Lâm Phong hỏi: "Vậy phụ thân đại nhân có ý gì?"

Lâm Hổ hắc hắc cười lạnh nói: "Trước đây ta chưa từng cảm thấy quyết sách của phụ thân đại nhân có gì sai sót, bây giờ ta cũng không thể không nói ra hai câu, vốn là Ái Đức Hoa bệ hạ bị Tây Phương tứ lĩnh ám sát, Lạc Phỉ Đặc căn bản không có tư cách tiếp nhiệm hoàng vị, hiện tại phụ thân đại nhân đưa hắn lên, thế mà hắn lại muốn đối phó với Lâm gia chúng ta, ta hận không thể bạt tai cho hắn hai cái!"

Lâm Phong mỉm cười nói: "Quan tâm đến tên hoàng đế bù nhìn hắn làm gì, bây giờ đại quyền trong triều đã bị Lâm gia chúng ta và Pháp Lạp Đế gia tộc nắm chắc, tên khốn nạn Tỉnh thái gia đó cũng chẳng tiêu dao được lâu nữa đâu, lần này đệ đến đã chuẩn bị cho chúng một phần đại lễ, sau này sẽ có người làm cho những thứ chúng đã ăn cũng đều phải nôn ra bằng hết!"

Lâm Hổ kề tai hỏi nhỏ: "Đệ đem Ái Đức Hoa bệ hạ đi giấu ở đâu rồi?"

Lâm Phong không đáp, chỉ về Khải Luân bên cạnh nói: "Vị này là quân sư của đệ, cao tài sinh của đế quốc hoàng gia học viện, lần này trở lại đệ để hắn ta lưu lại đế đô, đại biểu cho đệ phát ngôn trên triều đình."

Lâm Hổ sớm đã chú ý đến Khải Luân, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn, hắc hắc ngạc nhiên nói: "Không tồi, xem ra chúng ta rất có duyên phận đấy, có phải không sống được ở bên ngoài nên đã đi Khắc Khố Sâm Đạt tìm tiểu tam không?"

Da mặt Khải Luân rất dày, không hề đỏ lên chút nào, vẫn cẩn thận hành lễ rồi mới nói: "Trước kia Khải Luân quá tự thị cho nên mới gặp phải rất nhiều lận đận, nhờ lĩnh chủ đại nhân đề bạt, mới có thể được hưởng phú quý, sau này mong được đại công tử và nhị công tử chiếu cố!"

Hai vị huynh đệ điểm điểm đầu cho xong, rồi Lâm Hổ mới quay sang Lâm Phong nói: "Gia gia có đồng ý không?"

Lâm Phong mỉm cười nói: "Nếu người không đồng ý, đệ sẽ trực tiếp đem hai mươi vạn Thiểm tộc thiết kỵ tiêu diệt luôn ba mươi vạn đại quân của Tĩnh Thái gia tộc ở Thạch Đà bảo, để xem người có đáp ứng không!"

Các huynh đệ đều sững sờ, Lâm Long trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi đại nghịch bất đạo quá rồi, sao có thể bất kính với gia gia như vậy!"

Trong lòng Lâm Hổ lại không cho rằng như vậy, không hề để ý nói: "Đệ cảm thấy không có gì, xem tình hình bây giờ, Lâm gia đã tiến lùi dễ dàng, thà đánh một trận thống khoái, biến Thản Tang đại lục thành thiên hạ của Lâm gia chúng ta còn hơn cứ phải khép nép nhường nhịn, sau này tiểu tam chấp chưởng phượng hoàng kim lệnh, bảo lưu nhất mạch cho Lâm gia chúng ta, đại ca làm hoàng đế, ta tiện tay làm một vị vương gia tiêu dao khoái hoạt mấy chục năm cũng không tồi a, nếu cứ để kẻ khác liều mạng đổ máu, cuối cùng cũng không có được một kết cục tốt đẹp!"

Lâm Phong thấy Lâm Long sắc mặt không vui liền đánh mắt Lâm Hổ, vội vàng hòa giải: "Đừng để gia gia và phụ mẫu chờ lâu, chúng ta hãy về nhà trước đi!" Trong lòng lại có tính toán, xem ra nhị ca Lâm Hổ cũng đã chuyển biến tâm tư rồi, giống hệt như mình, không muốn lại thấy mấy đời nam nhi Lâm gia phải đi làm việc cho kẻ khác nữa.

Khi ba huynh đệ về tới phủ, gia nhân sớm đã chuẩn bị xong tửu yến trong đại sảnh nội viện để chờ đợi, lão gia tử ngồi ở chủ vị, phụ thân Lâm Khiếu Thiên và mẫu thân Tinh Nguyệt công chúa phân biệt ngồi bên dưới lão gia tử, hai vị tẩu tẩu ngồi bên cạnh mẫu thân, bên cạnh Lâm Khiếu Thiên vẫn lưu lại hai ghế trống.

Lâm Long và Lâm Hổ ngồi bên cạnh Lâm Khiếu Thiên, Lâm Phong nhìn quanh trái phải, chỉ đành ngồi ở ghế trống bên cạnh lão gia tử, lão gia tử khuôn mặt căng ra không nói lời nào, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại quay mắt ra nhìn về chính diện phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có trong mắt mẫu thân Tinh Nguyệt công chúa ánh lên tia sáng hiền từ của tình mẫu tử.

Trong lòng Lâm Phong chợt nổi lên một ý tưởng, hướng về mọi người cười hi hi hành lễ nói: "Chào mọi người, lần này con lập được đại công, mong gia gia và phụ thân đại nhân có thể tấu thỉnh hoàng thượng, gia quan tiến tước cho con!"

Lâm Khiếu Thiên khuôn mặt giật giật một chút, không nói lời nào.

Tinh Nguyệt công chúa sắc mặt hiền từ nhìn về phía nhi tử, trên mặt đầy vẻ tự hào.

Hai vị tẩu tẩu đều là quốc sắc thiên hương, lại đang tuổi còn trẻ, lúc này không nhịn được cười nhẹ ra hai tiếng, đưa mắt nhìn Lâm Phong đánh giá một chút rồi nhanh chóng thu hồi mục quang lại, cố tự áp chế tiếu ý trong lòng, phong tình đó lập tức làm không khí vốn đang bị kìm nén trong sảnh được giãn ra rất nhiều, ngoài ra, nhãn thần đại tẩu nhìn hắn tựa hồ cũng có chút cảm kích.

Lâm Phong hơi sững sờ một chút rồi tỉnh táo trở lại, lúc này mới nhớ Ái Đức Hoa bệ hạ và nàng có quan hệ cha con.

Khuôn mặt căng cứng của lão gia tử cũng không chịu được nữa, đã kìm nén cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi mà nở ra nụ cười, tức giận gõ hắn một cái rồi mới cố ý nghiêm mặt quở trách: "Đồ hỗn trướng, đến chuyện thí quân phạm thượng đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng dám làm ra, xem ra ta đúng là phải quản lý chặt chẽ ngươi lại mới được!"

Lâm Phong cười lên mấy tiếng, liếc mắt nhìn đại công chúa rồi lại quay sang nhìn mẫu thân.

Tinh Nguyệt công chúa vừa muốn nói gì đó thì lão gia tử đã cười nói: "Tốt rồi, người trong nhà không có gì không nói được, Hoắc Khắc tư hoàng thất sớm muộn cũng đi đến suy vong, tiểu tam tiếp nhận Ái Đức Hoa và mười mấy vị hoàng tử cũng coi như là không phải áy náy với mấy đứa con dâu các ngươi, ăn cơm trước đi, có chuyện gì lát nữa hãy nói!"

Ngay lập tức lão gia tử dẫn đầu, kêu mọi người dùng cơm.

Lâm Khiếu Thiên tức giận trừng mắt nhìn qua, cuối cùng cũng không nói gì.

Lâm Phong tim đập thình thịch, mau chóng nhìn sang mẫu thân, Tinh Nguyệt công chúa lập tức bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Thiên, đại nguyên soái lập tức cúi đầu cho tâm tư vào trong cao lương mỹ tửu.

Lâm Long cũng vội vàng cúi đầu dùng cơm, Lâm Hổ lại tranh thủ hướng về phía Lâm Phong giơ ngón cái lên.

Sau khi gia yến kết thúc, Tinh Nguyệt công chúa và hai vị tẩu tẩu đứng dậy li khai, Lâm Khiếu Thiên cũng đi xử lý công vụ, Lâm Long và Lâm Hổ cũng bị kéo ra, khi chỉ còn lại Lâm Phong và lão gia tử, gia tôn hai người nhìn nhau một lúc lâu, mãi sau Lâm Phong mới khẽ ho một tiếng nói: "Gia gia, cái đó, cháu đã trên danh nghĩa Tứ đại hoàng kim gia tộc thành lập tứ đại binh đoàn, bọn họ có thể có phản ứng gì không?"

"Phản ứng?" Lão gia tử cười lạnh nói: "Cháu là đại lục đệ nhất cường giả, lại là thiên hạc thần sứ, đến hoàng đế của Tứ đại hoàng kim gia tộc cũng phải nể mặt cháu, bọn chúng có thể có phản ứng gì đây, bây giờ Lâm gia đã tiến thoái lưỡng nan, cháu mãn ý chưa?"

Lâm Phong cười lên một tiếng nói: "Người đừng tức giận mà, tất cả những việc cháu làm đều là vì Lâm gia, người cũng biết đấy, tôn nhi với cái hoàng vị kia không hề có hứng thú!"

Lão gia tử trừng mắt nhìn hắn một trận rồi mới thở dài nói: "Nhất thịnh nhất suy, âm dương tăng giảm vốn là đạo của trời đất, nhòm ngó ngôi báu cố nhiên có thể làm Lâm gia nhất thời cực thịnh, nhưng mấy trăm năm sau sẽ lại theo gót của Hoắc Khắc Tư gia tộc thôi, một ngày dẫm lên con đường đó, có muốn quay đầu cũng không thể rồi!"

Lâm Phong nói: "Lẩn tránh cũng không phù hợp với quy luật tự nhiên, huống chi cháu đã dùng tinh thần ảo kim luyện chế ra một kiện thần khí A Phòng Cung, tại Lạc Nhật chiểu trạch đã huấn luyện ra một đội Hồng Hà Kiếm, ít nhất cũng có thể để Lâm gia tồn tại thêm một vạn năm nữa cũng không thành vấn đề, còn vận mệnh của một vạn năm sau sẽ tự có con cháu đi nắm giữ, bây giờ chúng ta lo lắng chỉ là thừa thôi!"

Lão gia tử hỏi: "Cháu thành lập mạng lưới tình báo đó từ lúc nào vậy?"

Lâm Phong hắc hắc cười một tiếng rồi nói: "Mười năm trước tên hôn quân Tạp Đặc đã phái một tên thích khách đến thích sát cháu, sau khi chế trụ được hắn cháu liền bắt hắn tổ chức một mạng lưới tình báo, đã qua lại với Nguyệt Nha mấy lần, nghe nói còn có một tổ chức còn thần bí hơn Nguyệt Nha tồn tại, cháu chưa thể tra ra nguồn gốc của lực lượng này, người chắc là biết chứ ạ?"

Trên mặt lão gia tử lộ xuất một tia tiếu ý nói: "Nguyệt Nha chỉ là thế lực ngoại vi của Lâm gia chúng ta, dù sao Lâm gia cũng đã tồn tại ở Thản Tang đại lục hơn một vạn năm, nếu không có một chút thế lực thần bí, nói ra ai mà tin được, Nguyệt Nha chỉ là dùng để hấp dẫn ánh mắt của những kẻ đương quyền mà thôi, nguồn thế lực bí mật mà cháu không tra ra kia mới chính là con át chủ bài của Lâm gia ta!"

Lâm Phong sợ hãi nhảy lên, trong lòng vô cùng cảm khái, không biết nói thế nào, gừng càng già càng cay, lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa, xem ra thế lực của Lâm gia mà mình tiếp xúc được chỉ bất quá là một sợi lông mao thôi, thảo nào Lâm gia có thể đứng vững ở Thản Tang đại lục cả vạn năm mà không đổ, không có chút thực lực làm sao mà được.

Lão gai tử lại nói: "Cháu chấp chưởng phượng hoàng kim lệnh đã mười năm, mấy thứ này cũng nên để cháu biết rồi, đến đây, bây giờ ta mang cháu đi gặp mấy vị trưởng bối trong tộc một chút!" Nói rồi đứng dậy đi về hướng thư phòng.

Lâm Phong điểm đầu đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy đi đến.

Khi đi đến thư phòng của lão gia tử, ông ta bèn niệm một cái ma pháp chú ngữ, sau khi một trận ma lực ba động đi qua, trong góc của thư phòng đột nhiên vụt qua một cửa đạo âm u, lão gia tử đi vào trước, không cả quay đầu lại nói: "Trong này chỉ có ta và cha cháu hai người từng vào qua, đến mẫu thân và hai vị ca ca của cháu cũng không biết, trong tổ huấn có một quy định rõ ràng, mấy thứ này chỉ có người đảm nhiệm vị trí gia chủ mới có tư cách biết, cháu hãy cẩn thận mà nhớ lấy!"