Hầu tước phủ của Lâm Phong chiếm mấy ngàn mẫu đất, trước sau trong ba trọng viện lạc đều có rừng rậm bao phủ, hậu viện được nhân công đào một hồ nước nhân tạo, thường có tinh linh thị nữ xinh đẹp chèo thuyền trên đó, bên trong đều có kì hoa dị thảo của Nguyệt Tinh Linh chi đô, cả phủ đệ đắm chìm trong thế ngoại lâm viên.
Trong hậu viện có một tiểu biệt viện cảnh trí mê nhân, Thiên Hương công chúa ngồi bên hồ nước nhìn mặt nước đến phát ngây, trên mặt hồ hiện lên rõ ràng một thân ảnh sao mà tiều tuỵ, nhất thân y quần màu xanh lục áp sát thân thể kiều tiểu lung linh của nàng ta, ở trong đó là một sinh mệnh lực cô độc, yếu ớt nhưng không mất sự ngoan cường.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, có chút tiều tụy, đôi mắt quyến rũ cũng đã mất đi vài phần rực rỡ, tràn ngập ai oán lẫn bi thương, thời khắc này nàng ta đâu còn là Thiểm tộc công chúa anh phong ngời ngời của ngày nào nữa, toàn bộ người thân đều đã bị giết, chính mình trở thành tù binh của Văn Lai nhân, dù cho nữ nhân có tái kiên cường thêm nữa cũng vô pháp thừa thụ sự đả kích này, huống chi nàng ta chỉ là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi.
Huyết hải thâm cừu của người thân chẳng khác gì toà Mục Gia Tư Đốn đại sơn áp lên đôi vai gầy gò của nàng, hơn hai tháng trở lại đây nàng ta đã đổ bệnh không dưới mười lần, nếu không phải Khải Lâm Na cẩn thận chiếu cố, thì e rằng hồn đã sớm đi gặp Mông Ni Tạp đại thần rồi.
Khuôn mặt xinh xắn đày sức sống ngày nào giờ đây đã tiều tuỵ đến mức chẳng thành nhân dạng, mất đi vẻ rực rỡ của lúc xưa.
"Đang nghĩ cái gì vậy? " Một âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, tiếp đó một đôi tay mạnh mẽ nhẹ nhàng xoay người nàng ta lại rồi ôm lấy ngang hông nàng ta, Lâm Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch không có chút máu của Thiên Hương công chúa, nói : "Có phải đang rất nhớ tới bầu trời xanh cùng với những đám mây bồng bềnh của đại thảo nguyên? Hay là để ta dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn cho lòng thư thản hơn?"
Thân thể Thiên Hương công chúa tức thì banh khẩn ra, đôi tay nhỏ nhắn đánh đánh vào ngực của Lâm Phong, trên mặt hiện vẻ tức giận, cố hết sức nói : "Con ma quỷ nhà ngươi, mau thả ta ra!"
Lâm Phong nhíu nhíu lông mày lại, lạnh lùng nhìn thiếu nữ đang ở trong lòng mình.
Thiên Hương công chúa không có chút sợ hãi, cừu hận trừng mắt vào hắn.
Giằng co một hồi, rồi Lâm Phong thở dài nói : "Thế gian nhân quả vốn rất khó phân chia rõ ràng, nàng là nhất giới nữ lưu hà tất lại cố chấp như vậy làm gì, quên đi những phiền não không cần thiết, thì không phải là sống càng khoái lạc hơn sao ! " Một tay nâng cằm của nàng ta lên, hôn vào đôi môi thơm ngát lạnh buốt của nàng.
Thiên Hương công chúa liều mạng giãy dụa nhưng làm sao mà có thể thoát ra khỏi ma chưởng của hắn được đây? Không biết qua bao lâu, dưới sự cường hành của Lâm Phong, Thiên Hương công chúa dần cảm thấy mỏi mệt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lâm Phong khẽ mỉm cười, vẫy tay gọi thị nữ ở gần đó đưa Thiên Hương công chúa về phòng, ngay lúc đang chuẩn bị li khai nơi này thì Phù Lị Á vẫy đôi cánh trong suốt bay tới trước mặt hắn ta, rồi cất tiếng nói trong trẻo : "Thân vương điện hạ tôn quý, ta không có quấy rầy thời gian của ngài chứ ?"
Lâm Phong sửng sốt một lúc, sau đó cười nói : "Như thế nào, cô tìm đến ta có chuyện gì không?"
Phù Lị Á vui sướng nói : "Ức! Không có sự tình gì, chỉ là nhớ thân vương điện hạ quá nên mới đến gặp ngài thôi!"
Lâm Phong thầm nghĩ tiểu đông tây này không phải là cũng động xuân tâm chứ? Vừa quay về vừa nói : "Thật quá cảm tạ cô rồi, hiện giờ sinh hoạt ở đây có quen không? Tộc nhân của cô có cần cái gì thì cứ nói, chỉ cần ta có khả năng, nhất định giúp các cô !"
"Vậy thật cảm tạ ngài rồi !" Phù Lị Á vui mừng cười nói: "Ta không quấy rầy thời gian của ngài nữa !" Nói xong rồi vẫy vẫy đôi cánh bay đi.
Lâm Phong sửng sốt một lúc, rồi lắc đầu đi vào thư phòng.
Vừa vào thư phòng thì phủ vệ đến báo, Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư ở ngoài cửa cần gặp.
Lâm Phong vội vàng đi ra ngoài đón, vừa lúc gặp hai vị lão pháp sư đang ở ngoài cửa đang tuỳ ý nói chuyện với nhau. Thấy hắn đến, hai vị đại sư vội vàng nghênh tiếp nói : "Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, quấy rầy thời gian của ngài thật ngượng quá, xin hãy cho chúng tôi biểu kì thành chí hướng ngài xin lỗi !"
Lâm Phong cười nói : "Hai vị đại sư khách khí rồi, mời đi vào nói chuyện !"
Hai vị lão pháp sư lần lượt biểu kì sự xin lỗi, rồi lúc này mới đi theo Lâm Phong tiến vào bên trong phủ, tới tiền viện chia ra ngồi suống, đợi sau khi thị nữ mang rót nước xong rồi lui ra, Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư mới cất tiếng nói trước tiên : "Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, sự tình ở Hải Cống đại hội hy vọng ngài có thể lượng thứ, ta cũng không hy vọng sự tình hiểu lầm này sẽ xảy ra!"
Mai Cách Lâm đại sư cũng nói : "Thánh giai pháp sư chỉ là muốn tiếp túc phát triển nền văn minh ma pháp mà tồn tại, cuộc tranh đấu quyền lực giữa các quý tộc chúng tôi thực sự không muốn dây vào, hiện nay tình thế hỗn loạn của đại lục đã tương hiện, quần hùng trục lợi, như quả co thể thì chúng tôi hy vọng ngài có thể cho bần dân một con đường sống, dù sao đi nữa bọn họ cũng là kẻ vô tội !"
Lâm Phong gật gật đầu, nói : "Hai vị đại sư yên tâm, ta sẽ đáp ứng hai người !"
"Tinh thần cuả ngài đủ để sánh với hoài bão đại địa." Hhai vị đại sư cùng nhau mĩm cười, đồng thời xưng tán một câu.
Nói thật sự, bọn họ hôm nay tới nơi này đều không phải là vì nghe lệnh Đức Khắc Tát Tư hoàng thất nghe lệnh, mà là vì đại bộ phận những bần dân sinh sống dưới tầng đáy của Lãng Nguyệt đế quốc mà thỉnh mệnh. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Trong lòng của Thánh giai đại sư tịnh không có bao nhiêu khái niệm của quốc gia, cũng không quan tâm đến cuộc đấu tranh quyền lực giữa các quý tộc, hai vị đại sư đem tinh lực cả đời mình cống hiến cho ma pháp, dựa vào nhãn quang của bọn họ, tự nhiên cũng nhìn ra được hình thế hiện tại của đại lục, quý tộc hiện nay đều đã đoạ lạc, ai còn có thể ngăn cản Thiết Huyết Quân Đoàn của Lâm gia.
Sự hưng suy của Đức Khắc Tát Tư hoàng thất không phải sự tình mà bọn họ muốn quan tâm, cái bọn họ quan tâm chính là Lâm Phong có mang nộ hoả trút lên đầu những bình dân vô tội hay không, dù sao trong lòng hai vị đại sư thì những bần dân vô tội còn có phân lượng hơn nhiều so với Đức Khắc Tát Tư hoàng thất.
Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư nói : "Từ năm ngàn năm trước, nhân loại đã kiến lập quốc gia của mình, nhưng cũng từ đó mà nền văn minh ma pháp của Thản Tang đại lục cũng đã dần dần suy vong, lần này ta cùng Mai Cách Lâm đại sư mang đến mấy người học đồ, hy vọng có thể gia nhập Thanh Hoa Học Viện của lĩnh chủ đại nhân, có thể vì sự phát triển của nền văn minh ma pháp của Thản Tang đại lục mà cống hiến một chút sức lực!"
Lâm Phong trong lòng cực kì mừng rỡ, đồng thời cũng bái phục tư tưởng cùng hoài bão của hai vị đại sư, liền đứng dậy hướng hai vị đầu bạc lão pháp sư một cái lễ nghi theo tiêu chuẩn quý tộc, thành khẩn nói : "Hai vị đại sư ôm hoài bão tựa như biển cả, ta đại biểu Lâm gia hướng tới các người biểu kì sự tôn kính cao nhất, hoan nghênh các người gia nhập Khắc Khố Sâm Đạt !"
Hai vị đại sư vội vàng hoàn lễ, nói : "Lĩnh chủ đại nhân thành lập Ma Đạo Quân Đoàn, sau này văn minh ma pháp của Thản Tang đại lục tất cả huy hoàng đều trông cậy vào ngài rồi, chúng tôi cũng chỉ là hi vọng mình cũng có chút cống hiến vào đó mà thôi!"
Lâm Phong khiêm nhượng vài câu rồi ngồi xuống, sau đó mới hỏi : "Tinh thần của hai vị đại sư thật cao thượng, đúng là điển phạm cần có của các Ma pháp sư, không biết thất công chúa điện hạ cũng có tới Khắc Khố Sâm Đạt hay không ?"
Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư nói : "Ngải Lị Phù cùng lĩnh chủ đại nhân có chút hiểu lầm nho nhỏ, nàng đã đi đế đô rồi cô ấy đã về đế đô rồi, nên không có cùng chúng tôi đến Khắc Khố Sâm Đạt. Bất quá ta nghĩ dựa vào hoài bão và khí độ của lĩnh chủ đại nhân thì cũng không có để chuyện nhỏ đó ở trong lòng!"
Lâm Phong cười nói : "Sự tình của thất công chúa cũng do ta mà ra, ta làm sao lại tức giận với một nhược nữ tử như nàng ấy chứ!"
Hàn huyên một lúc, nghe được tin tức Tạp Lạp Kì cùng Pháp Lạp Đế đã trở về, Lâm Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, rồi quay thân trở về hậu viện. Vừa lúc gặp mấy người nữ nhân nhàn rỗi đang đùa giỡn trên mặt hồ, Toa Bối Lạp cùng Đái Lệ Ti hai tiểu nữu đang không ngừng dùng bát nước hất vào đối phương , không ngừng vui vẻ la hét, quần áo trên người đã ướt hơn phân nửa, khiến cho những đường cong yểu điệu lung linh trên thân thể hiện lên thấy rõ.
Toa Lị Na cùng Lộ Thiên Á dùng đấu khí chiến đấu với nhau trên mặt hồ, kết quả là Lộ Thiên Á do thực lực thua xa Toa Lị Na nên thua để thua trong một tình huống hồ đồ, làm cho nữ kỵ sĩ cao ngạo này trên mặt hiện lên vẻ tức giận, thật là cực kỳ mất mặt.
Còn may là Toa Lị Na không cũng không như những tiểu nữu háo thắng như Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp, nên không làm cho nàng ta thua một cách khó coi.
Khải Lâm Na đã sớm qua cái tuổi này, nên chỉ ngồi ở một bên mỉm cười quan sát.
Chứng kiến tình huống đó, Lâm Phong cũng không khỏi có có cảm giác trở về thời thơ ấu của mình, nhất thời tâm tính trổi dậy, phi thân lên mặt nước, cười cười vài tiếng, rồi hướng sang Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp hai tiểu nữu nói : "Ta bồi các nàng đùa giỡn, hai người các nàng cùng tiến lên đi !" Dứt lời một tay hoa lên, một cột sóng lớn từ mặt hồ nổi dậy tiến tới hai tiểu nữu tiến tới.
Hai tiểu nữu kinh hô một tiếng, vội vàng chuyển sang một chiếc thuyền nhỏ, liên thủ đối phó với Lâm Phong. Đái Lệ Ti cũng có nghĩa khí, trong nháy mắt phóng ra mấy Ma Pháp Hộ Thuẫn, bảo vệ cả Toa Bối Lạp ở bên trong, trong cơn sóng lớn đó Lâm Phong tịnh không dùng pháp lực, nên rất dễ dàng bị hai tiểu nữu đó cản lại.
Toa Bối Lạp cũng không chậm, một tiếng long ngâm cao vút vang lên, phát xuất đặc kĩ long uy của Long tộc, khiến cho mặt hồ nổi sóng ba đào, nộ lưu dũng động, khiến nước hồ ồ ạt cuốc tới tấn công Lâm Phong.
Lâm Phong cũng chỉ đùa giỡn cho vui, nên không vận công hộ thể, bị nước hồ làm ướt hết cả người, hai tay ấn niết pháp quyết, chuyển di màn thuỷ mạc mù trời hướng tới đám người Khải Lâm Na đang quan chiến ở đằng xa, khiến cho chúng nữ duyên dáng la lên, vì thế toàn bộ đành phải gia nhập vào chiến đoàn, sáu người đối phó một mình Lâm Phong.
Lâm Phong cười dài một tiếng, hay tay hoa lên, sóng nước văng bắn tung toé khắp nơi, chúng nữ không có chỗ trụ chân đành phải bay lên trên không trung, vô số đạo Ma Pháp Quang Hoàn đồng thời gia trì ở trên thân thể, không muốn trở thành con gà nước. Tiểu nữu Toa Bối Lạp lại càng thể hiện lang hành [rồng bay], một cổ long tức liền áp xuống mặt hồ, bình định sóng nước khiến cho hàng loạt các tiếng oanh kích vang lên ồ ạt.
Cũng may chúng nữ đều phóng ra Ma Pháp Hộ Thuẫn, nên cũng không bị nước thấm vào, chỉ có Lâm Phong bị trở thành còn gà nước, Đái Lệ Ti cũng gọi ra Độc Giác Thú bay lên bầu trời, Độc Giác Thú là siêu giai ma thú thuộc loại hình phòng ngự, công kích không được, phòng ngự mười phần thì có tới chín phần ổn định, không ngừng phóng xuất đạo đạo quang hệ ma pháp hộ thuẫn gia trì trên người chúng nữ, duy chỉ có Lộ Thiến Á là không thể bay được, tọa kỵ lại là Địa Hành Long chứ không phải siêu giai phi hành ma thú nên chống chọi chật vật nhất.
Do dự một thồi, thiên sứ thiếu nữ An Lị Ny rốt cuộc cũng nhịn không được tâm tính thiếu nữ của mình nên cũng bay lên, bạch sắc Thánh Quang Chi Kiếm phách xuống mặt hồ, khiến cho sóng nước bay thẳng lên trên đầu Lâm Phong, sau đó bay nhanh về phía sau, vẻ mặt khiếp nhược nhìn Lâm Phong, trên mặt hưng phấn cũng mà lo lắng cũng có.
Lâm Phong ha hả cười, hay tay hoa lên, mặt hồ cuộn lên một đạo sóng dữ phương viên mấy chụ trượng bao vây xung quanh chúng nữ, từ hai phía ập vào, tức thì phá huỷ hết Ma Pháp Hộ Thuẫn trên thân thể chúng nữ, tiếng la ó lập tức vang lên, chúng nữ toàn bộ đều ướt chẳng khác gì Lâm Phong, những đường cong lung linh trên thân thể tức thì hiện ra rõ rõ ràng ràng.
Lâm Phong dùng một tay quơ qua, nhất thời quần áo trên người chúng nữ hóa thành những mảnh nhỏ tung bay, làm cho chúng nữ kinh hoàng thất thố vội vàng lấy tay che những chỗ riêng tư trên thân thể lại, sắc mặt chớp mắt đỏ ửng, kèm theo đó là một chút kích thích lẫn hưng phấn.
Toa Bối Lạp cũng hóa thành hình người, hạ xuống trên lưng Độc Giác Thú, hai tiểu nữu vừa lấy tay che lấy xuân quang của bản thân đang lộ ra ngoài, vừa lấy tay hi hi cáp cáp trêu ghẹo đối phương, nếu cảnh tượng này mà cho nam nhân nhìn thấy, máu mũi không xịt ra ngùn ngụt mới là lạ!
Còn may là trong nội viên toàn là nữ quyến, trừ Lâm Phong ra, chẳng còn một ai là phái nam cả.
Khải Lâm Na sắc mặt đỏ bừng, trong lúc gấp rút nảy linh cơ tức động, vội vàng lao xuống hồ nước.
Tọa Nị Na cùng Lộ Thiên Á thì lại lập tức lao tới Lâm Phong, muốn lột sạch hết đồ đạc trên người Lâm Phong.
Thiên sứ thiếu nữ An Lị Ny bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, cuống quít vẫy đôi cánh đào tẩu.
Lâm Phong quơ tay một lần nữa, bắt thiếu nữ lại, rồi hoa tay một vòng, cuốn lấy chúng nữ lại một chỗ, chủ động vận công chấn tan y phục trên thân thể. Sau đó cùng với chúng nữ đám hoa tùng ….
Trong lòng mỗi một nam nhân đều có một mặt âm ám của người đó, đương nhiên Lâm Phong cũng không ngoại lệ, nếu như áp lực đè nén quá lâu, sẽ nảy sinh ra một ít ý niệm biến thái trong đầu, điều này đặc biệt có phần giống với giới quý tộc, phóng túng một phen cũng có lợi cho thân thể lẫn tâm thần.
Lâm Phong từ trước đến giờ không ngừng áp chế bộ mặ âm ám ở sâu trong linh hòn của mình, một tía ý niệm biến thái vừa loé lên trong đầu thì lập tức bạo phát ra hết. Ở hồ nước cùng với sáu nữ nhân thực hiện màn "uyên ương hí thuỷ", khiến cho tia niệm đầu tà ác trong đầu tức thì mất đi sự ức chế, liền bạo phát. Nếu như để nó bị áp chế quá lâu thì sẽ sản sinh sự uốn khúc về tâm lí, điều này đặc biệt có hại cho thân thể, nên việc giải toả là chuyện cực kì tốt.
Buổi chiều, chúng nữ tất cả đều tiến vào khuê phòng đóng cửa không ra ngoài.
Loại chuyện hoang đường này đã vượt phòng tuyến gia giáo của bọn họ, nên thật sự làm cho bọn họ xấu hổ không dám gặp người.
Đêm đó Lâm Phong sau khi bị chúng nữ đóng của năm lần không tiếp, cuối cùng liền đi tới phòng của thiên sứ thiếu nữ, An Lị Ny đang ở trong phòng hưng phấn ngủ không yên, bay qua bay lại hát một khúc ca không biết tên, thanh âm mĩ diệu chẳng khác gì dòng nước ấm lướt qua con tim của Lâm Phong, làm cho hắn thư thái vô cùng.
Chuyện hoang đường hồi sáng mặc dù cũng khiến cho vị thiếu nữ này cảm thấy không thể tưởng được, nhưng cũng khiến cho sự cứng đờ trong trong lòng dần dần thư thản trở lại, thể hội được sự ấm cúng của gia đình, điều này đối với thiếu nữ thiên sứ trước giờ vô pháp thích ứng với kiểu cách sinh hoạt mới mẻ ở đây mà nói là một chuyện vô cùng cao hứng, dù sao thì con tim của nàng ta hiện tại cũng chỉ ngang bằng với thiếu nữ mười sáu mười bảy mà thôi.
Khi Lâm Phong đẩy cửa tiến vào, thiếu nữ giật thót mình, vội vàng bay tới, khiếp nhược đứng tại bên cạnh hắn, ngẩng mặt lên miệng thì mấp máy nhìn vào hắn ta, thần tình hiện ra trên mặt khiến cho người ta cảm thấy muốn yêu thương.
Lâm Phong giang hai tay ôm thiếu nữ vào lòng, mỉm cười hỏi : "Đùa giỡn vui chứ!"
Thiếu nữ nhớ lại chuyện hồi sáng liền ngượng ngùng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Lâm Phong ha hả cười lên, nói : "Đùa vui vẻ là tốt rồi, từ nay về sau nơi này chính là nhà của nàng, tất cả mọi người ở đây đều là người thân của nàng, có tâm sự gì thì có thể tìm bọn họ để nói chuyện, hoặc cũng có thể nói với ta, biết chưa ?"
" Biết rồi! " An Lị Ny cao hứng bay lên, lại hát lên một khúc ca không biết tên mà nàng ta duy nhất nhớ được, Lâm Phong phất tay cho thị nữ rời khỏi, ngồi ở một bên lẳng lặng nghe hát một lúc, thiếu nữ sau khi hát xong thì bay tới bên hắn, do dự một hồi rồi mới từ từ vươn một đôi cánh tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay to lớn cường tráng của hắn, trên mặt tràn đầy hạnh phúc không muốn xa rời.
Lâm Phong lấy tay bế nàng ở trên đùi, hôn đôi gò má nhu nhuyễn của cô gái, ôn nhu nói : "Chỉ có quên đi quá khứ, mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ mong nàng hòa nhập với mọi người, từ nay về sau cuộc sống sẽ vui vẻ hơn nhiều, buổi tối hôm nay để ta ở lại với nàng ha!"
Thiếu nữ bối rối tựa hiểu tựa không gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, vươn đôi cánh tay nhu nhuyễn vô cốt ôm lấy eo hổ của hắn ta ….
Ban đêm ngọn đèn dị thường ấm áp, tựa hồ như cười nhạo nam nữ đang làm việc ở trên giường, vẽ lên một bức tranh đặc biệt dị thường.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong ôm lấy An Lị Ny đã chìm vào giấc ngủ, động tác nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh thánh khiết của cô gái, đột nhiên, trước cửa có bóng người thoáng qua, cánh của hé ra một chút rồi lập tức đóng lại, một thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn tiến tới, sau khi trực tiếp nhào tới trên giường ôm chặt lấy thân thể hùng tráng uy vũ của Lâm Phong rồi rên rỉ, hiển nhiên người này vừa mới ở ngoài của nghe lén rồi!
Lâm Phong cố tỏ ra vẻ khó hiểu, ngạc nhiên hỏi : "Tọa Lị Na, nàng nửa đêm canh ba đến đây làm gì? Chẳng lẽ không sợ người khác biết được sẽ giểu cợt nàng sao?"
Tọa Lị Na hiển nhiên đã động tình, cố ngăn lại tiếng rên rỉ, nói: "Công tử, người ta mặc kệ người khác nói như thế nào !"
Lâm Phong mỉm cười, mỹ nữ này từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, nếm trải biết bao sự ghẻ lạnh của thế gian, nhìn bên ngoại thì có vẻ mềm yếu, nhưng thật ra bên trong cực kỳ cương cường, đối với quan niệm đạo đức căn bản là không để ý, nếu không thì tại sao nửa đêm canh ba lại đi đến đây để timg bản thân.
Lộ Thiên Á mặc dù lớn mật, nhưng dù sao cũng được dạy dỗ từ trong tầng lớp quý tộc chính thống, phòng tuyến đạo đức cơ bản vẫn còn có, chuyện hoang đường trong buổi sáng đã vượt qua vòng tuyến gia giáo của nàng ta, bởi vậy mới đóng cửa không tiếp khách, trong mấy nữ nhân của Lâm Phong, có lẽ là chỉ có Tọa Lị Na mới có thể dứt bỏ được quan niệm đạo đức đương thời, làm cho hắn bộ mặt âm ám trong lòng toàn bộ phát tiết hết ra ngoài.
Dùng cánh tay vung lên, bộ áo ngủ mỏng manh trên người Tọa Nị Na nhất thời rơi xuống, lộ ra một thân người trắng toát dụ người phạm tội ....