Vô Lại Kim Tiên

Chương 129: Hồng mông tử khí




Lâm Phong tỉnh lại cũng chưa vội kinh động mọi người mà trước tiên kiểm tra lại tình trạng thân thể mình.

Sau khi tiến vào tự phong bế tử quan, pháp lực khôi phục tương đối nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã lấy lại được pháp lực, yên lặng vận huyền công, một cổ thanh khí trùng xuất trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành nguyên thần to lớn bằng cơ thể mình, tướng mạo y hệt một Lâm Phong thứ hai, chỉ là nguyên thần đó có chút mờ ảo mà thôi.

Lâm Phong pháp lực vận chuyển mười hai chu thiên, sau đó thu lại nguyên thần, khi thử điều vận khối thất thải bảo thạch thần bí tiềm tàng trong tử phủ, đột nhiên trong tử phủ khí tím cuồn cuộn, một đoạn khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu đột nhiên xuất hiện trong đầu, không khỏi đại chấn kinh, chờ đợi xác nhận tử phủ vô sự, lúc này mới yên tâm.

Cần biết tử phủ chính là thương khố(nhà kho/kho tàng) pháp lực của người tu đạo, nguyên thần chính là ở trong đó, không cho phép có nửa điểm sai lầm.

Thăm dò một chút đoạn khẩu quyết kia, cũng là một đoạn tiên gia pháp quyết không thua gì Thái Thanh tiên pháp, tên là Hồng Mông Tử Khí, tự phật phi phật, tự đạo phi đạo (như phật mà không phải phật, như đạo mà không phải đạo), cũng chỉ là thiên kiến về đạo,đạo của ngừoi hay đạo của ta,là đạo mà người tu đạo truy cầu,cũng chỉ là chỉ một chữ đạo của đạo gia mà thôi.

Điều làm Lâm Phong kì quái chính là trên nguyên thần đột nhiên được bao bọc một tia tử khí nhàn nhạt, dựa theo hồng mông tử khí quyết vận chuyển huyền công, đỉnh đầu liền xuất hiện một cổ tử khí lưu chuyển, sau đó lại xuất hiện một cổ thanh khí thanh đạm như nước, cùng cổ thanh khí kia xoắn xuýt tranh chấp một trận , cuối cùng dung hợp tại điểm xuất hiện, hiển hiện nguyên thần.

Lâm Phong kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định thân thể không có gì khác thường thì thở phào thả lỏng tâm tư, dụng pháp lực dò xét khối bảo thạch bảy màu đó, bên trong như cũ là một mảng bình hành không gian rộng lớn vô cùng, tịnh không có lấy nửa điểm dị trạng, không khỏi nghĩ hoài không ra.

Lâm Phong ngồi yên, nghiên cứu một hồi, chỉ cảm thấy Hồng Mông Tử Khí Quyết thâm ảo dị thường, vô cùng ảo diệu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào minh bạch hết huyền diệu trong đó, đành phải dừng lại.

Vừa mới thu công đứng dậy, Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đẩy cửa đi đến,vừa đi vừa tranh một thứ gì đó, nhìn thấy Lâm Phong tỉnh táo đi tới, hai tiểu nha đầu lập tức đình chỉ mồm mép, chạy vội tới bên người Lâm Phong, trên dưới quan sát Lâm Phong thật kỹ càng, hai tiểu nha đầu đột nhiên đồng thời quay người chạy ra khỏi cửa lớn tiếng hô :"Lâm Phong tỉnh lại rồi!"

Lâm Phong lắc đầu, bước theo hai tiểu nữu nhẹ nhàng nắm chặt hai cái eo nhỏ nhắn, truy vấn: "Lớn tiếng như vậy làm gì, có phải là cao hứng quá không?"

Đái Lệ Ti chu mỏ kêu lên: "Không phải thiếp, là Ngải Lâm Uy Na của chàng nhớ chàng muốn bệnh đó!"

Toa Bối Lạp dụi dụi đầu vào người Lâm Phong, hi hi ha ha nói :" nói cứng nhỉ, vậy mà ta nghe ngươi nằm mơ toàn kêu tên Lâm Phong thôi!"

Đái Lệ Ti ngang ngạnh tìm cách phản bác, đột nhiên nhớ lại gì đó, lời nói lên đến miệng vội nuốt trở lại bụng, dùng sức lay cánh tay Lâm Phong, nụ cười kiều mị thật khiến người ta mê thích.

Toa Bối Lạp áp sát cái miệng nhỏ bên tai Lâm Phong, hạ thấp giọng nũng nịu nói: "Cả tháng rồi chàng không có cùng thiếp… đấy! Đêm nay đến phòng thiếp nhé!"

Lâm Phong vuốt nhẹ cái mũi khả ái của nàng,cười hì hì hỏi:"Ta chỉ nghe nói rồng đực háo sắc, sao chưa thấy ai nói rồng cái cũng là một dạng háo sắc như vậy nhỉ?"

Toa Bối Lạp tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhưng mỗi khi cười trên mặt luôn có một nét nữ tính tươi mát, kiều mị liếc nhìn Lâm Phong, quấn lấy cổ hắn nũng nịu: "Người ta mặc kệ, dù thế nào đêm nay chàng cũng phải đến phòng người ta đó!"

Lâm Phong cười nói: "Được, được, được, đêm nay ta nhất định dốc lòng thỏa mãn tiểu đề tử phóng đãng này!"

Đái Lệ Ti dỏng tai nghe ngóng một hồi rốt cục nhịn không nổi nhỏ giọng mắng một câu: "Hồ ly tinh!"

Toa Bối Lạp không thèm để ý, dương dương tự đắc liếc ngang Đái Lệ Ti.

Đái Lệ Ti bĩu môi, đôi mắt màu lam ngọc lại chớp chớp liếc nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, cười nói: "Đêm nay cùng ngủ với hai người một lúc!"

Cách đó không xa tiếng Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đi tới, hai tiểu nữu lúc này mới buông Lâm Phong ra, chạy ra ngoài hướng những người khác báo tin.

Một tháng không gặp, hai nàng mất đi không ít nét rực rỡ được mưa móc thấm nhuần, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Lâm Phong, Khải Lâm Na còn có thể miễn cưỡng giữ được vẻ trấn định, Toa Lị Na rốt cuộc cũng nhịn không được, hoan hỉ nhào vào lòng Lâm Phong, thân thiết ôm chặt eo hổ hùng tráng, không chịu buông ra, chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.

"Làm sao vậy?" Lâm Phong vỗ tấm lưng thon thiếu nữ hỏi: "Mới một tháng không gặp cũng không cần vui mừng đến thế chứ?" truyện được lấy tại Đọc Truyện

Toa Lị Na ôn nhuyễn kề sát môi son bên tai Lâm Phong, nhỏ giọng thì thầm: "Công tử! Thiếp và Khải Lâm Na tỷ tỷ còn có Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp đều rất nhớ chàng!"

Lâm Phong trong lòng ấm áp, an ủi Toa Lị Na vài câu, đợi Toa Lị Na từ trong lòng hắn đứng lên, lúc này mới hướng đến Khải Lâm Na đứng bên cạnh cười nói: " Một tháng không gặp sao các người đều gầy đi thế, thế này thật không tốt, từ nay về sau phải tự chú ý chăm sóc cho bản thân đấy!"

Khải Lâm Na phong tình vạn chủng cười cười , đầu mày cuối mắt đều không che dấu nét tương tư , nói: " Chàng là cột trụ tinh thần của bọn nữ nhân chúng ta,không có chàng, cuộc sống của chúng ta cũng mất đi ý nghĩa tối cơ bản của nó!"

Lâm Phong gật gật đầu, im lặng ôm Khải Lâm Na vào lòng một hồi lâu, rồi mới hỏi: "Ngải Lâm Uy Na đâu, sao không thấy nàng đến ?"

Khải Lâm Na và Toa Lị Na sắc mặt cổ quái cười cười nói: "Có thể nàng ta còn chưa biết chàng đã tỉnh!" Nhớ đến cảnh tượng dâm mĩ lần trước, hai nàng đều không khỏi trong lòng nổi lửa, hai má ửng hồng.

Bữa cơm trưa, cả nhà tề tụ, ba lão đầu tử cũng đến đầy đủ, ngay cả Tình Nguyệt công chúa vốn báo bệnh nhưng vừa nghe ái tử tỉnh lại tình trạng lập tức tốt lên nhiều, xem ra tâm bệnh dã đươc trị bằng tâm dược.

Bữa cơm vừa tàn,lão gia tử lên tiếng :"Ngươi bế quan một tháng , nếu đã tỉnh lại thì hoàng đế bệ hạ yêu cầu phái người đi tham gia Hải Cống đại hội , thời gian ba mươi ngày còn có năm ngày, ngươi chuẩn bị nhanh một chút, sáng ngày mai khởi hành đến Lãng Nguyệt đế quốc!"

Lâm Phong cười nói: "Không cần gấp vậy, chúng con chỉ cần nửa ngày là có thể đến Lãng Nguyệt đế quốc!"

Lão gia tử gật gật đầu, cũng không hỏi lại, Tình Nguyệt công chúa bước tới hỏi han ngắn dài một lượt, Lâm Phong an ủi mẫu thân một hồi, đợi bữa ăn kết thúc, mới quay về biệt viện.

Vừa mới tiến vào viện môn, nhị ca Lâm Hổ đuổi tới, dựng đứng ngón tay cái,nhăn nhở cười nói: "nghe nói đệ cùng vị thị vệ mĩ nữ kia miệt mài giao chiến dẫn đến thiên kiếp, đệ thật lợi hại, làm việc đó mà cũng gây ra thiên kiếp kinh người như vậy , nếu là ta nói không chừng đã bị đạo thiểm điện kia bổ thành tro rồi,hắc hắc!"

Lâm Phong cười khan một tiếng hỏi: "Việc này còn có ai biết?"

Lâm Hổ trả lời: "người biết đích xác không nhiều, ta đã phân phó vài thị nữ biết nội tình bế khẩu, nên sẽ không truyền ra đâu!"

Lâm Phong thở phào nói: "Vậy là tốt rồi!", mặc dù không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, loại chuyện này chỉ cần qua tai của kẻ có ý thổi phồng, e rằng sẽ làm chuyển hướng câu chuyện trở thành một trò cười to lớn.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đám hảo đồ đệ đàm luận việc Lâm gia tam công tử cùng thiếp thân thị nữ tình tự lại dẫn phát thiên lôi ,thiếu chút nữa bị thiên lôi bổ chết loại chuyện xấu hổ này khiến Lâm Phong không khỏi mồ hôi đổ ướt lưng..

Lâm Hổ lại nói: "Cho đệ biết thêm một tin tức, nửa tháng trước Lộ Thiến Á cùng Thất công chúa đã trở về!"

Lâm Phong Lập tức tinh thần phấn chấn nói: "Một lát ta đi xem!". Mười năm không gặp, cũng Không biết Lộ Thiến Á cái tiểu nữu quật cường kia có nhớ mình không, Lâm Phong không khỏi có chút hứng thú trong lòng, cảnh tượng mười năm trước tại đế đô ma vũ cao cấp học viện ở chung một tháng thoáng hiện lên trong đầu.

Lâm Hổ hắc hắc cười nói: "Trông cái vẻ gấp gáp của đệ kìa, ta nói còn chưa hết, Lộ Thiến Á cái tiểu nữu kia sau khi trở về biết đệ đã đến đế đô, liền phao tin khiêu chiến với đệ, bất quá ta thấy nàng tìm một cái cớ, để ở lại đế đô chờ đệ, kết quả cũng chờ đến mười ngày rồi ,cuối cùng đã bị Thất công chúa kéo đến Lãng nguyệt đế quốc rồi, Uy Nhĩ Tốn cũng vừa khởi hành thôi!"

Lâm Phong há hốc miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hổ, gã này đúng là cố ý chọc tức hắn mà!

Lâm Hổ lại nói :"Tên tiểu tử Uy Nhĩ Tốn thật là điên cuồng ngang ngược, mới cùng thất công chúa tới đế đó đã ôm hết các tiểu thư quý tộc ở đế đô vào lòng, còn khoác lác nói đợi sau khi đệ xuất quan sẽ tìm đệ phân cao hạ, ta thấy tên tiểu tử này ăn phải đuôi rồng, vểnh đuôi tới trời, lại còn cho rằng cả thiên hạ này chỉ vây quanh một mình hắn chứ!"

Lâm Phong nhìn hắn vài lượt, đáp: "Đệ chẳng lẽ giống loại người lấy việc công báo thù riêng lắm sao?"

Lâm Hổ nói: "Ta chỉ là nhìn không thuận nhãn tên tiểu tử cả ngày nghếch mặt lên trời đó, ngang nhiên khiêu khích lão nhị ta, đã có quan hệ mập mờ với thất công chúa, lại còn muốn thu hút cả chú ý của Lộ Thiến Á, Lâm gia chúng ta đã cùng Pháp Lạp Đế gia có hôn ước, tiểu tử đó lại coi như trò đùa, dám cùng tử tôn Lâm gia chúng ta tranh giành nữ nhân, bất quá ngươi cũng cần cẩn thận một chút, tiểu tử này đối phó với đàn bà đích thực cũng có phương pháp lắm."

Lâm Phong nói : "Nếu vậy thì để đệ thiến hắn, cho hắn cả đời không làm được nam nhân, vậy thì không cần lo lắng nữa rồi."

Lâm Hổ sửng sốt, tiếp đó lại cười ha hả: "Hay! Tiểu tam đúng là tiểu tam, thứ chủ ý hay ho đó mà đệ cũng nghĩ ra được, bất quá đó đúng là chủ ý tốt, đem thiến béng tiểu tử đó đi cho hắn cả đời không được làm nam nhân, xem hắn còn gì để mà huyênh hoang chứ."

Lâm Phong hồ nghi nói : "Huynh không phải muốn đệ đừng động vào hắn? Vì sao lại còn muốn đệ thiến hắn nữa?"

Lâm Hổ đáp : "Trong một tháng đệ bế quan xảy ra khá nhiều việc, tên tiểu tử Uy Nhĩ Tốn đó gần đây cùng Bác Khắc Lôi hoàng tử của Bái Thần Uy đi lại rất gần gũi, nhận được sự ủng hộ của Bái Thần Uy đế quốc, ngấm ngầm đã ngồi vững trên ngôi thái tử, Ngải Sâm đế quốc đối với Lạc Nhật đế quốc chúng ta lại có mối bang giao rất tốt, tiểu tử này lại cùng Bái Thần Uy mày qua mắt lại, mới đây Ngải Sâm đế quốc lại điều binh ở vùng Đông Bắc, khẳng định là muốn làm mất mặt chúng ta, đệ phế tên tiểu tử này đi là đúng rồi!"

Lâm Phong gật gật đầu hỏi : "Cứ điểm phía Đông Bắc- Thạch Đà thành là địa bàn của Tỉnh Thái gia tộc, đám tạp chủng ngu xuẩn Tỉnh Thái gia đó có phản ứng thế nào?"

Lâm Hổ đáp: "Lâm thái gia lão tam trấn thủ ở Thạch Đà thành với 30 vạn đại quân, đám xuẩn ngốc đó cùng Uy Nhĩ Tốn tiểu tử bí mật thực hiện thứ giao dịch xấu xa đó, ta đóan Bái Thần Uy rất có khả năng lại xuất binh lần nữa!"

Lâm Phong sửng sốt, lập tức có phản ứng : "Ý của huynh là đám tạp chủng Tỉnh Thái gia và Ngải Sâm đế quốc đã cùng với Bái Thần Uy âm thầm cấu kết, ngòai mặt là Ngải Sâm đế quốc xuất binh đánh Thạch Đà, kỳ thật là diễn kịch cho Lâm gia chúng ta xem, đợi Bái Thần Uy vừa xuất binh, liền từ phía sau cắn chúng ta một cái?"

Lâm Hổ đáp : "Rất có khả năng, họ Tỉnh Thái làm gì có tên nào ra hồn, việc gì chẳng dám làm, loại sự tình bán nước cầu vinh này có lẽ là việc bọn chúng giỏi nhất.!"

Lâm Phong gật đầu nói: "Việc này đệ sẽ sai người để ý một chút, đợi sau Hải Cống đại hội sẽ biết rõ, có lẽ lần này đến Lãng Nguyệt đế quốc không chừng sẽ thu hoạch được chút ít."