Vô Lại Kim Tiên II

Vô Lại Kim Tiên II - Chương 71: Điềm Trời Giáng




Vài trưởng lão phái Thục Sơn bỏ Cửu Phượng và Hình Thiên mà đánh về phía môn hạ đệ tử Cực Lạc cung, Kim Quan lão đạo vội vàng hét lớn một tiếng: "Đạo huynh nhanh chân"



Chợt nghe trong hư không đạo hiệu vang lên, một đạo nhân mặc áo vải đạp sóng mà đến, nói: "Nhân quả tuần hoàn, đều có định số, đạo huynh không thể tạo nhiều sát nghiệt." Tay áo hất lên, một đạo xích quang cuồn cuộn xoay tròn hất về phía Cực Lạc cung môn hạ đệ tử ép cho trưởng lão Thục Sơn tránh ra.



"Kim quan đạo huynh sao lại vung tay ra ngoài che chở cho đám yêu tà Cực Lạc cung" Vài trưởng lão Thục Sơn hô to. Có vị cùng Thục Sơn giao hảo, lại không biết tán tiên bên cạnh Kim Quan đạo nhân càng cực kỳ bất mãn, cả giận nói: "Kim Quan đạo nhân, ta nể ngươi cùng Thục Sơn chưởng giáo chân nhân có chút giao tình, mới không làm khó xử, nhưng đừng tưởng rằng bần đạo lại sợ ngươi."



Kim Quan đạo nhân thở dài: "Nhân quả cuối cùng khắc có báo, nhưng đạo huynh lại quá mức chấp nhất. Thôi, thôi, ta cùng với Cực Lạc cung chủ không kết nhân quả, lại bởi vì tình cảm không thể chối từ, đã cố tránh vấy bẩn, vô duyên cớ kết quá nhiều nhân quả. Kẻo sau này đại kiếp nạn đến cuối cùng lại rơi vào cảnh được cái nọ mất cái kia"



Lập tức không nhiều lời nữa, buông tha Hình Thiên, hóa thân thành đạo kim quang bay lên mà đi xa.



Đạo nhân áo vải chính là do Kim Quan đạo nhân dùng một pho tượng Ma thần từ thời thượng cổ để mượn thân xác chém ra thân ngoại hóa thân nên cũng cất tiếng: "Đạo huynh tạm biệt." Rồi hóa thân, một luồng xích quang hiện ra rồi cũng đi xa.



Hình Thiên không bị Kim Quan đạo nhân làm vướng chân vướng tay thì điên cuồng cười một tiếng. Xuất lên Huyền Thiên phủ, đem một Thục Sơn trưởng lão vây Cửu Phượng chém thành hai nửa giết đi.



Vị trưởng lão Thục Sơn kia có thể là lúc xuất môn đã quên bái lạy Tam Thanh đạo tôn, bởi vậy mới gặp vận rủi. Do không kịp đề phòng nên dưới Huyền Thiên phủ bổ xuống mà thân thể tách đôi. Một pho tượng Nguyên Anh cỡ đứa trẻ nhảy ra vừa muốn bỏ chạy lại bị Hình Thiên chụp lấy trực tiếp áp thẳng vào trong Luân Hồi.



"Tặc tử ngươi dám!" Vài Thục Sơn trưởng lão trợn mắt nhìn như muốn rách. Hai mắt phóng hỏa, giận dữ mắng lớn rồi đều xuất ra phi kiếm pháp bảo dùng bản mạng huyền thần tế luyện nhằm người Hình Thiên chém tới.



Bên trên long trời lở đất, phía dưới Cực Lạc cung chúng đệ tử cũng là toát mồ hôi lạnh. Mắt thấy Kim Quan đạo nhân rời bỏ Thục Sơn trưởng lão một mình ra đi, Hình Thiên lại hướng về phía vài Thục Sơn trưởng lão cùng Tán tiên bên ngoài giao đấu. Tất cả đệ tử đều hận Thục Sơn trưởng lão không biết xấu hổ mà ra tay đối với hậu bối nên đâu còn có khách khí.



Hồng Bào lão yêu xuất ra Thiên Ma kiếm tung hoành chiến trường, nhằm hướng cờ xí chỉ huy tung bay đánh cho một đám Thục Sơn Nhị đại đệ tử kêu cha gọi mẹ, chỉ hận cha mẹ sinh có mỗi hai chân.



Đám Thải Y cũng đã gọi ra Thiên La Tứ kiếm đánh giết vài Nhị đại đệ tử Thục Sơn. Có điều tứ nữ cuối cùng nương tay, không hung tàn giống Hồng Bào lão yêu gặp người là ăn.



Mấy vị trưởng lão Thục Sơn thấy môn hạ Cực Lạc cung có Thiên La Tứ kiếm không gì có thể kháng cự làm môn nhân đệ tử bị tàn sát thẳng tay. Tức thì giận dữ xuất ra bổn mạng chân thần, nhưng lại thấy bất lực đành vội vàng thét lên: "Yêu tà thế lớn, chúng ta tạm thời tránh đi, ngày sau lại đi so đo."



Cũng không biết là vị Tán tiên bên ngoài thấy tình thế không ổn nên đã xuất ra độn quang vắt chân lên cổ chuồn đi trước, nên giờ đám Thục Sơn Nhị đại đệ tử đã sớm bị hoảng sợ đến đái ra quần không hẹn mà cùng hô lên một tiếng nhanh chóng chuồn đi .



Mấy vị trưởng lão Thục Sơn thấy đại thế đã mất cho dù giận dữ râu tóc đều dựng đứng mà cũng đành cụp đuôi chuồn đi. Chỉ còn lại có những binh tướng Đại Đường đáng thương bị tứ hải thuỷ quân vô tình giày xéo.



Quan Âm nhân từ, không đành lòng thấy ngàn vạn sinh linh chịu cảnh đồ sát nên nói với Ngao Liệt: "Đám binh tướng Đại Đường này là không cố tình, ngàn vạn lần không thể tạo nhiều sát nghiệt, tạm thời thu binh tốt hơn"



Ngao Liệt thầm nghĩ: "Vừa rồi mấy vị sư muội thiếu chút nữa bị Thục Sơn trưởng lão hạ độc thủ, khi đó ngươi lại ở nơi nào" Trong nội tâm mặc dù còn có rất nhiều bất mãn, nhưng nể tình đồng môn nên ngoài miệng lại không nói ra. Thêm nữa Ngao Liệt cũng không phải thích chém giết nên lúc này mới thu binh trở về Đông Hải.



Lại nói quận Nam Hải giàu nhất thiên hạ. Nước Đại Đường sở dĩ có thực lực của một nước cường thịnh, binh tinh lương đủ, hơn phân nửa là dựa vào quận Nam Hải này. Bởi vậy Đường vương Huyền Tông phái Uy Vũ vương Lý Trung đóng ở quận Nam Hải.



Uy Vũ vương chính là em vợ Huyền Tông. Gần trăm năm nay Đại Đường quốc đạo hưng thịnh, Uy Vũ vương gặp được một lão tăng du ngoạn khắp nơi nên được chỉ điểm chút ít pháp thuật. Qua mấy chục năm cũng tu thành chút ít bản lĩnh đánh ma hàng yêu.




Điều duy nhất tiếc nuối là Uy Vũ vương mặc dù công cao thế lớn rất được Huyền Tông coi trọng, nhưng không biết là do võ công mình không tốt hay là bụng dạ lão bà có vấn đề. Cưới xin hơn mười phi tử mà đến giờ còn chưa có con.



Chẳng những chưa cho hắn Tiểu vương gia kế thừa sản nghiệp lẫn tước vị công huân, đến như công chúa đều không có dù một mụn.



Năm trước, có một mưu sĩ đến phủ hiến kế, chỉ cần giống trống khua chiêng đến chùa Bạch Mã thanh Nam dâng hương, thành tâm hướng Phật tổ cầu nguyện là đạt được tâm nguyện.



Uy Vũ vương mang trong đầu ý niệm tạm thời thử một lần liền giống trống khua chiêng đến chùa Bạch Mã thành Nam dâng hương bái Phật. Không hề nghĩ rằng sau mấy tháng thì tiểu thiếp mới nạp quả thật có tin vui. Lập tức khiến cho Uy Vũ vương vui đến nổ trời, chỉ còn thiếu nước coi phi tử mới nạp kia thành bà cô tổ mà cung phụng.



Hôm nay chính là tới lúc Uy Vũ Vương phi lâm bồn, Lý Trung bồn chồn ở ngoài cửa đi tới đi lui.



Con thỏ nhỏ chết tiệt kia đã ở trong bụng nương nương làm ầm ĩ suốt hai năm, nhưng vẫn là không chịu chui ra. Điều này làm cho Uy Vũ vương nhanh chóng thành ra kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Mà ngay cả việc triều đình cũng không có tâm tư hỏi đến. Tuy biết Huyền Tông bị Thục Sơn đệ tử biến thành tượng gỗ múa may, nhưng thứ nhất là trong lòng có nỗi lo riêng, thứ hai là cũng thật sự không ra tay.



Vũ Uy vương lòng tràn đầy lo nghĩ ở ngoài cửa đi tới đi lui, thỉnh thoảng thò cổ vào trong nhìn quanh vài lần dò xét. Bỗng thấy một đạo kim quang mãnh liệt từ trên trời rơi xuống chui vào trong phòng, tiếp theo chợt nghe một hồi 'Oa oa' âm thanh khóc váng từ trong nhà truyền ra.



Vốn là đang hoảng sợ nên Uy Vũ vương lập tức quẳng chuyện Kim quang ra khỏi đầu, vội xông vào nhà. Mới được ba bước thì trước mặt thị nữ đã chạy vội ra, mặt mũi tràn đầy hưng phấn hô to: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, là vị Tiểu vương gia."



"Thật tốt quá, quá tốt." Uy Vũ vương vừa nghe là vị Tiểu vương gia, lập tức mở cờ trong lòng thực hưng phấn ngửa mặt lên trời hô to ba tiếng, vội vàng chạy vào nhà trong. Nhận từ trong tay bà mụ một Tiểu Uy Vũ vương mới sinh mà nâng niu hôn không ngừng.




Tiểu tử kia tuy rằng vừa mới sinh ra, lại không giống hài nhi bình thường, cứ mở to đôi mắt thơ ngây, hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Lúc bị hàng râu mép Uy Vũ vương như dây thép chạm vào mặt, tiểu tử kia lúc này mới bất mãn oa oa kháng nghị.



Nha hoàn nô bộc bên cạnh hợp thời dâng một câu: "Chúc mừng Vương gia, Tiểu vương gia thiên tướng thần đồng, sau này nhất định phải thành long phượng."



Uy Vũ vương thấy vậy cũng không nhịn được thoải mái phá lên cười, lúc này truyền lệnh xuống để cho tất cả quân dân quận Nam Hải cùng đến mừng chia sẻ vui sướng. Bất luận quan lớn quyền quý, hay là dân chúng bình dân đều được Uy Vũ vương ban thưởng.



Khi từ niềm vui sướng tỉnh táo lại, Uy Vũ Vương lại an ủi qua tiểu thiếp mới nạp dường như không chịu thua kém thì có thị vệ ngoài cửa báo lại: "Vương gia, quốc sư cầu kiến."



"Mau mau cho mời." Uy Vũ vương không dám chậm trễ, vội vàng ra ngoài đi đón quốc sư.



Lại nói lai lịch vị quốc sư này mặc dù không một người nào biết được. Nhưng ở quận Nam Hải trên thì Uy Vũ vương, dưới cho đến người buôn bán nhỏ cũng biết vị hộ quốc Pháp sư này quả thật có bản lĩnh phi phàm.



Lúc trước không từ mà biệt, nhưng Uy Vũ vương dựa vào lời nói của vị quốc sư này mà đến thành nam chùa Bạch Mã bái Phật ba lượt liền như tâm nguyện mà được vị Tiểu vương gia. Bây giờ Uy Vũ vương đối với vị quốc sư thần bí khó lường này thật đúng là tôn kính cực kỳ.



Ra đến ngoài phòng, chỉ thấy một vị tăng nhân áo xám ngồi ở trên ghế. Nhìn thấy Uy Vũ Vương đến, hòa thượng vội vàng đứng dậy: "Khấu kiến Vương gia."



"Quốc sư mau miễn lễ." Uy Vũ Vương an ủi nói: "Từ nay về sau quốc sư thấy bổn vương không cần đa lễ như vậy, hết thảy đơn giản là được." Lại triệu đến thị vệ Vương gia căn dặn xuống dưới: "Truyền khẩu dụ bổn vương, từ nay về sau gặp quốc sư coi như gặp bổn vương. Nếu có bất kính, bổn vương tuyệt không dễ dàng tha thứ."




Hòa thượng kia chắp tay đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, thực là một bộ dáng cao tăng đắc đạo.



Đợi cho thị vệ đi ra ngoài, hòa thượng lúc này mới nói: "Chúc mừng Vương gia."



Uy Vũ vương cười rách mép mà nói: "Niềm vui này tất cả đều là công lao quốc sư"



Hòa thượng mỉm cười, nói: "Lão nạp là có điều muốn nói"



Uy vũ vương sửng sốt hỏi: "Quốc sư có ý gì?"



Hòa thượng nói: "Chẳng lẽ Vương gia vừa mới rồi không có chú ý tới sao? Một khắc trước khi Tiểu vương gia sinh ra, có một đạo kim quang đã rơi đúng vào trong vương phủ."



Uy Vũ vương lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: "Là cát là hung?"



Hòa thượng cười nói: "Đây là điềm lành."



Uy Vũ vương cũng không trách hòa thượng kia thừa nước đục thả câu, liền vội vàng hỏi: "Quốc sư mau mời nói tiếp"



Hòa thượng lúc này mới chậm rãi nói mạch lạc: "Lão nạp mấy năm trước đã phát hiện khí long mạch đang dời đến hướng quận Nam Hải. Cho đến hôm nay mới giải khai nghi hoặc trong nội tâm. Trời giáng điềm lành,tất ứng vào trên người Tiểu vương gia"



Uy vũ vương nói: "Quốc sư ý tứ là..."



Hòa thượng cười nói: "Lão nạp vừa rồi tính nhẩm thiên cơ, mới biết Tiểu vương gia quả là thật thần minh đến thế gian. Sau này ắt sẽ trọng chấn Đại Đường, quét sạch tam giới yêu ma, lập nhiều công tích bất hủ, chúc mừng Vương gia."



Uy Vũ vương chính là người rất trung thành, nghe vậy lập tức biến sắc nói: "Quốc sư chuyện đó là thật sao?"



Hòa thượng nói: "Bệ hạ bị một đám Thục Sơn tiểu nhân kèm hai bên. Quốc lực từ từ giảm xuống, đến lúc đó chắc chắn là yêu tà nổi lên lan tràn, xảy ra cục diện sinh linh lầm than. Tiểu vương gia ứng kiếp mà sinh, gánh vác trách nhiệm trọng chấn Đại Đường. Đây là số trời, Vương gia cần sớm chuẩn bị."



Uy Vũ vương hồi lâu không nói, thầm nghĩ: "Hoàng huynh đối đãi ta thực thân thiết. Trấn thủ quốc gia long mạch, ta làm sao có thể mặc cho đám tiểu nhân Thục Sơn lộng quyền mà ngồi xem, dù sao cũng phải thử một chút mới cam tâm." Sau khi đợi cho hòa thượng lui ra, lúc này mới viết nhanh một phong thư tín, gọi tới gia tướng tâm phúc dặn: "Lập tức đem thư này giao cho hoàng huynh. Nếu có biến cố, có thể hủy thư đi. Ngàn vạn lần không thể để cho người ta lưu lại thư"



Gia tướng gật gật đầu, mang theo thư ra khỏi vương phủ, cỡi Hỏa Vân thú, hướng Trường An đi.



Uy Vũ vương đợi nửa tháng, không thấy gia tướng này trở về. Lại qua một tháng mới nhận được tin tức, biết gia tướng tâm phúc đã bị đệ tử Thục Sơn giữ lại hiện nay sinh tử không rõ, lập tức thở dài một tiếng: "Cũng không phải ta bất nhân, quả thật đám tiểu nhân Thục Sơn lấn ta như không thấy người."