Vợ Là Quân Nhân

Chương 63: KHƯU GIA : KHƯU TINH MINH




"Ồ, nhớ rồi." - A Hành rất hợp tác gật gật đầu, chân đã nhanh chóng bước về phía của hai kẻ đang mạnh mẽ, hung hăng chà đạp hai cậu học sinh kia.

"Chậc, ức hiếp một đám nhóc con thì có gì đáng mặt đàn ông." - Hai kẻ đang hăng hái xuống tay đánh đập thì bị tiếng nói của cậu ta làm cho giật mình cứng đờ. Giọng nói có chút âm u đầy sức nặng như kiềm chặt cổ khiến bọn chúng khó thở.

"Kẻ nào?" - Tên trẻ tuổi trong số đó làm sao có thể để mình yếu thế nên rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Quay lại mắng.

"Ôi chao, một con tép riu cũng muốn đến đây múa rìu à?" - Khi thấy A Hành chỉ đi có một mình thì khinh thường ra mặt.

"Này, cẩn thận đấy. Không thấy hắn khá quen mắt sao?" - Người chững chạc lúc này mới bước lên nói lời nói đầu tiên từ lúc giờ.

"Có gì chứ, chỉ là một thằng nhãi ranh. Ông đây còn sợ nó à?" - Tên kia không cảm thấy thế nhún vai phản bác.

"Ồ, nếu hai người các người có thể không chết dưới tay hắn, tôi cho các người cái mạng này." - Giọng nói trầm ấm lại có chút nữ tính vang lên, cô từ góc khuất từ từ bước ra, đi đến. Vì thấy hai tên nhóc kia bị đánh chảy máu sắp đến cực hạn rồi.

"Cô… cô…" - Nhìn thấy Thượng Quan Dao một người mở lớn mắt, một người thì lắp bắp. Bọn họ thế nhưng lại không thể tìm ra được cô, để cô tự mình đi ra như vậy.

"Cô, cô gì chứ. Người các người nên chú ý là tôi đây này, cô ấy các cậu có giết được hay không thì phải xem bản lĩnh rồi." - A Hành nhanh chóng lao tới, tốc độ nhanh khiến hai kẻ kia không hề thấy cậu đã ra chiêu gì mà một người bị đánh bay nằm dài trên đất, một người thì bị bẻ quặp tay ra sau lưng.

Mà tên bị đánh bay kia vừa hay hắn lại là kẻ ít nói nhưng đầu óc sáng suốt liền lấy lùi làm tiến. Nếu đã không đánh lại thì lùi lại chọn một kẻ yếu đuối khác chế trụ, mà quan trọng là người đó phải khiến hắn nghe lời, vừa hay cô chính là lựa chọn tốt nhất.

Hắn lôi từ trong túi ra con dao găm lao thẳng về phía cô với ý định muốn kề dao lên cổ, bắt cô làm con tin. Tên bị bẻ tay bên kia thấy vậy thì rất vui mừng, trong lòng còn đang ca tụng sự thông minh của người kia thì chỉ nghe thấy giọng nói đáng sợ của A Hành phía bên tai.

"Ngu ngốc." - Chỉ hai từ cũng khiến người ta sợ hãi, nhưng lại nói đàn ông thua phụ nữ được sao, hắn không tin. Vẫn mang vọng tưởng người kia sẽ bắt được cô.

Giây phút con dao găm đã gần đến cổ thì cô nhanh chóng né tránh, xoay ra phía sau tên kia. Như cũ không cần vận động quá nhiều, dùng hai ngón tay điểm mạnh vào ***** ** bên vai trái khiến người kia ngừng lại mọi động tác, xụi lơ khụy một gối xuống. Rồi tiếp đó đi lên đứng đối diện, khởi động tay rồi lấy từ trong túi ra một chiếc găng tay đeo vào.

Chát chát chát.

Cô đánh liên tiếp vào mặt người đó khiến hắn xây xẩm mặt mày, không kịp có động tác phản kháng. Khuôn mặt bị đánh đến nổi sưng vù, máu từ miệng chảy ra liên tục.



"Có nhìn thấy chưa, tôi vẫn còn 'hiền' chán đấy. Đừng có ngu ngốc mà đâm đầu vào lửa, đi đánh lén chị ấy." - A Hành ghé sát lỗ tai tên trẻ tuổi bị kìm chặt dưới tay nói.

Quả thật, với A Hành hắn chỉ biết điên cuồng giằng xé khiến người kia như rơi vào địa ngục. Còn cô thì khác, nhìn động tác cô chế trụ thì nhẹ nhàng, nhưng xử lý thì tàn bạo. Ít ra A Hành còn cho phản kháng, còn cô chính là không muốn cho người ta lấy một lần được phản kháng.

"Xử lý hai bọn chúng đi." - Cuối cùng thấy tên kia đã ngất rồi, cô mới thả ra, rồi ra lệnh cho A Hành dọn dẹp.

"Nhìn thấy rõ chưa giờ đến lượt cậu được thưởng thức giống như vậy. Nhưng chị ấy đổi lại sẽ thay thành tôi." - Câu nói khiến tên đó rùng mình, muốn mở miệng vang nài. Nhưng lại bị cậu ta nhanh chóng đánh ngất đi.

"Phế một bên tay của bọn chúng coi như răn đe thôi." - Thấy A Hành chuẩn bị dọn hai kẻ kia đi, cô vẫn là nên dặn dò tránh để cậu ta hăng hái quá mà xuống tay đến không ra hình hài.

"Được rồi." - Cậu ta cũng không quan tâm lắm mà trả lời.

Ở chỗ này hiện tại chỉ còn cô cũng hai học sinh nam sinh cấp ba nằm dưới đất, khuỵu gối xuống đưa hai ngón tay lên cổ chúng, muốn biết thương thế ra sao, mà lại không thể cử động được. Còn hai cái đứa kia vừa nãy thấy cô đánh người đáng sợ như vậy lại rất hưng phấn, mấy người đó đánh bọn chúng rất thảm lại bị cô một tay "bắt quỳ là phải quỳ xuống đất". A lại không cui vẻ chữ.

"Chị… chị thật lợi hại…" - Một cậu thanh niên cố gắng mở miệng khen ngợi, giơ một ngón tay cái, lại ho mạnh.

"Im lặng, đến đây rồi mà còn nhiều lời." - Vừa nói cô vừa đi trái đi phải để nhìn xem có thứ gì có thể cầm máu. Vừa hay bên cạnh lại có một bụi tía tô, nên cô hái một nhúm lá để giã ra muốn đắp cầm máu cho chúng. Vì hôm nay cô ra ngoài không mang một thứ gì trên người để có thể cấp cứu. Thật là, sau này phải thường xuyên mang theo trên người mới được.

"Chị, chị là người ở đâu thế. Nghe giọng nói có chút không giống người thành phố S." - Hai cậu học sinh hào hứng dù đau nhưng vẫn mở miệng lải nhải hỏi.

"Thành phố A." - Vừa giã xong đến đắp lên các miệng vết thương bị rách sâu của chúng, ban nãy nếu cô còn không đi ra, cái bọn gian ác kia còn đánh hai đứa nhỏ này tàn nhẫn như thế nào, cô cau chặt mày.

"Bọn em không sao, chị cứ bình thường mà đắp… ai ui…" - Thấy cô cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp thật khiến người ta để ý. Vừa nói chưa hết câu đã bị đau đến mức rên lên.

"Yếu rồi thì đừng có mạnh miệng, có biết người đang chạy chữa vết thương cho các cậu là ai không?" - A Hành đã xử lý xong hai tên kia, vừa hay trở về đã thấy cảnh này liền lên tiếng. Lúc trước cậu ta bị thương nặng, cô còn làm mạnh tay hơn bây giờ, như thế là còn "dịu dàng" rồi có được không. Cô luôn miệng nói làm như vậy là để trả thù tư, không kiếm được người giải quyết nên đến tìm cậu ta. Nhưng cậu ta làm sao có thể không nhìn ra, cô là đang muốn khắc sâu vào trong lòng mình, làm gì thì làm tuyệt đối không được để bản thân chịu thiệt, bị thương mặc dù là một vết trầy nhỏ cũng không được.

"Chị ấy chắc chắn là một người lợi hại." - Một người nói, một người gật mạnh đầu, rất ăn ý đúng là đôi bạn "cùng tiến".



"Thượng Quan Dao." - Thấy cô cũng không có ý định ngăn cản mình nói nên cậu ta cũng không kiêng dè nữa.

"Thượng Quan Dao sao, được bọn em nhớ rồi." - Nghe cái tên có chút quen, đặc biệt là họ của cô.

"Được rồi, ngồi đây đợi đi. Tôi gọi xe đến cho các cậu." - Nói rồi cô quay đi, A Hành cũng rất hiểu ý mà thay cô đi gọi.

"Còn nữa, các cậu cũng ngưng cái hành động ngang ngược kia đi. Phải biết chọn thời điểm, đánh không lại thì đừng xốc nổi." - Trước khi đi cô còn dừng lại một chút để nhắn nhủ.

"Được."



"Sao hả, em lại thu binh giúp chị rồi đấy. Tốt bụng không?" - Hai người lại ngồi lên xe, bắt đầu trở về. A Hành vừa được "vui vẻ", nên đùa với cô một chút.

"Không biết, nhưng thu thêm làm gì, đám nhóc ở nhà kia đã khiến tôi đủ mệt." - Cô nhún vai, từ phía sau nói.

"Vậy sao?"

Thật là, nhắc đến lại thấy có chút nhớ đám nhóc kia rồi. Hiện tại đã hơn hai năm rồi nhỉ. Binh cũ chắc đã được chuyển đi đơn vị khác, hoặc là đã xuất ngũ. Binh mới trở thành binh cũ. Chuẩn bị đón thêm một lượng người mới.



"Này, Khưu Tinh Minh, cậu là người thành phố A. Thật sự không biết à?" - Hai cậu học sinh ban nãy vẫn còn ngồi chỗ cũ chưa có xe đến đón. Một đứa liền hỏi.

"Chịu thôi, tôi chỉ nghe thấy quen chứ không nhớ được. Bình thường tôi làm gì quan tâm mấy thứ này chứ." - Đứa trông có vẻ chững chạc hơn nói. Đây là nhị thiếu gia của Khưu gia - một trong tứ đại gia tộc ở thành phố A. Hôm nay ở thành phố S là bị nhà đuổi qua bên này học tập. Ở trong nước vì quậy phá quá mà không có trường nào dám nhận.

"Ây da, cái đầu óc này của cậu."

...