Vợ Là Quân Nhân

Chương 59: BÀ ĐÂY LÀ THÚ CƯNG SAO?




Hôm sau.

"La Anh Anh." - Thượng Quan Dao đã nghe A Hành nói về người phụ nữ nham hiểm này gần đây bắt đầu rục rịch rồi. Tên anh Long gì đấy cũng là do một tay ả dẫn dắt đưa đẩy tấn công người ở ngoại ô. Nên hôm nay quyết định đến "dạy dỗ" cho ả làm người sao cho tử tế một chút.

"Con kh…, cô đến đây làm gì?" - Miệng định mắng chửi nhưng nhận ra ở đây có khá nhiều người nếu nói như vậy, bọn họ sẽ xem thường mình. Đường đường là một nữ binh xuất sắc lại đến đây gây chuyện với một kẻ tầm thường.

"Đương nhiên là đến xem năng lực của Tôn Bách đến đâu rồi." - Nhìn trái nhìn phải chả thấy ưu điểm đáng tin của cô ả này ở đâu mà có thể khiến bố cô tin tưởng gửi đến đây, mới gây ra cớ sự này.

Ài, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Là do cô ta diễn quá giỏi, có thể qua mắt được bố của cô thì cũng rất là ổn đấy chứ.

"Ở đây không đến lượt cô đến xem, mau c… trở về đi." - Vốn định là nói chuyện chua ngoa một chút, nhưng lại nghĩ đến cảnh hôm trước ả bị cô nắm cổ lôi đi như một con gà chết quăng ra ngoài mà sợ hãi, ở đây mà bị như vậy thì cũng rất mất mặt.

"Ở đây từ khi nào đến lượt một người ở dưới đáy như cô quản thế?" - Cô lúc này giống y như một người phụ nữ thích gây chuyện, khoanh tay híp đôi mắt xinh đẹp nhìn cô ả.

"Cô nói cái gì cơ?" - Ả dù tức giận nhưng vẫn là không để cho âm giọng lớn, cố nhẫn nhịn một chút.

"Chậc, A Hành từ khi nào mà chỗ các người chứa chấp người tuy có chút tư sắc nhưng lại bị thần kinh, bị điếc như thế hả?" - Vờ khó chịu nhìn về phía A Hoành phía xa xa.

"Hả?" - Cậu ta đi từ phía xa đó đến chỗ cô giả vờ hỏi, diễn rất nhập tâm theo cô. Rồi như "rất thiện chí" lướt qua từ trên xuống dưới La Anh Anh.

"Cô nói gì thế, đây không phải người ở chỗ tôi, tôi không quen." - Không chừa cho cô ta chút mặt mũi mà phủ nhận thẳng thừng.

Sau câu nói đó, La Anh Anh tức giận đến không thể chịu được nữa nhảy đến, đưa tay muốn cào lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì bị A Hành nhanh như chớp giữ chặt tay lại. Theo quán tính bảo vệ cô, bàn tay động một cái. Chỉ nghe thấy tiếng "rắc" của xương.

"Aaa…" - La Anh Anh thét lớn, sắc mặt tái xanh ôm chặt cánh tay đã xụi lơ của mình, chảy cả nước mắt.

"A Hành." - Thấy A Hành làm như vậy, cô lạnh giọng quát. Cũng khiến cho cậu ta giật mình biết mình đã làm ra hành động sai trái mà vội cúi đầu lùi ra phía sau.



Vốn dĩ định đến đây dạy cho cô ta một bài học, mà hiện tại lại gây ra cớ sự này. Cô cũng mất hứng, nên quay lại đi mất.

"A Hành, anh lại dám vì con nhỏ đó mà động đến tôi?" - Phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng la hét của La Anh Anh.

Cậu ta không quan tâm rằng cách tay của ả thế nào, lạnh nhạt quay trở lại làm việc của mình. Có vài người thấy La Anh Anh nói gì thì nói cũng là con gái, dù rất ghét nhưng vẫn là gọi một cuộc cấp cứu cho cô ta.

"A Hành, cậu nhớ đấy cho tôi, bà đây sau khi lành lặn nhất định sẽ quay lại đánh chết anh."



"Cô muốn đi đâu?" - Lái xe taxi thấy cô ngồi vào đã lâu, xe cũng chạy ra đường lớn một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy cô nói địa chỉ thì lên tiếng hỏi.

Đang định nói địa chỉ nhà của anh, thì điện thoại trong túi xách vang lên.

[Alo.] - Nhìn thấy dãy số lạ trên điện thoại, nếu là lúc trước cô sẽ trực tiếp tắt nhưng hiện tại cô còn có thân phận là Tôn Dao, nên đã tập cho mình thói quen nghe điện thoại.

[Đến đây.] - Người đầu dây bên kia chỉ nói hai chữ không đầu không đuôi khiến cô đen mặt.

[Có chuyện gì?] - Hừ, cô là thú cưng sao, gọi là có mặt ngay.

[Cho cô nửa tiếng.] - Lăng Thiếu Phàm chỉ bỏ lại một câu đáng ăn đòn rồi ngắt máy.

Cầm chiếc điện thoại âm thanh "tút tút" vẫn còn vang bên tai, tức giận đến mức muốn bóp nát điện thoại trên tay. Thật sự xem cô là thú cưng mà…

Ting.



Điện thoại lại vang lên âm thanh tin nhắn, cô nhấn vào nhìn địa chỉ vừa được gửi đến như muốn bùng nổ. Được, muốn cô đến chứ gì. Bà đây tiếp cậu.

"Đến nơi này ạ." - Cô đưa địa chỉ cho lái xe, vẻ mặt hung tợn phản chiếu trên kính chiếu hậu làm hắn giật bắn, mém tí nữa là giật tay, đánh vô lăng đâm thẳng vào lề đường.

"Được được."

Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, rồi lại mở lên lưu số vừa rồi anh gọi đến. Ban đầu gõ một chữ "Phàm", nhưng sau đấy lại sợ sẽ bị phát hiện nên nhanh chóng xoá đi. Thôi vậy, đọc rồi nhớ là kĩ là được.



Lăng Thiếu Phàm nhìn màn hình điện thoại đã tắt nguồn mà cứng đờ. Xong rồi, cô nhất định là đã tức giận rồi, bây giờ mượn điện thoại người khác gọi lại cho cô có được không…

Ai đó vừa đi qua đi lại tìm cách đối phó.

"Boss à, anh quá dại dột rồi đấy. Cứ nhìn lúc trước A Hành bị làm cho trật các khớp chỉ bằng hai ngón tay. Tôi thật thấy thương cho anh." - A Tử bên cạnh còn ngoáy vào nỗi đau của Lăng Thiếu Phàm.

"Lát nữa cậu đi ra đón cô ấy." - Anh híp mắt liếc cậu ta, rồi vô sỉ nói.

"Boss, anh… anh có còn là con người sao?" - A Tử run rẩy.

"Thế nào, không muốn?" - Anh vẻ mặt "rất không sao" cả mà hỏi.

Khiến A Tử co đầu rụt cổ, vị kia đáng sợ vị này còn đáng sợ hơn. Tôi mặc kệ, lát nữa tôi nhất định sẽ đổ tội hết lên đầu anh.

"Cậu có thể làm như vậy." - Anh chỉ nói một câu không đầu không đuôi nhưng nó giống như là nhìn thấy được tâm tư của người kia.

...