Vợ Là Quân Nhân

Chương 57: THÍM NGỌC




Lúc Thượng Quan Dao trở về nhà của anh đã là quá giờ cơm trưa. Đi thẳng một mạch từ bên ngoài vào trong nhà, ngay cả cái người ngồi thù lù ở giữa phòng khách bình thường cô sẽ dừng lại chào hỏi, nhưng hiện tại lại đi thẳng lên lầu không thèm quan tâm.

Khiến cho ai đó nhìn thấy cô còn định bắt chuyện trước, ai ngờ lại bị lờ đi như vậy, thì có chút cứng đờ. Đây là quả báo sao, chỉ mấy ngày trước anh cũng đối xử với cô như vậy. Hiện tại là bị quật ngược lại?

Suốt ngày hôm đó, Lăng Thiếu Phàm không ra ngoài đi làm mà ở lì trong nhà. Cứ lượn lờ ra ra vào vào, thỉnh thoảng lại nhìn lên trên lầu. Khiến đám người làm sợ chết khiếp, anh bình thường đã đáng sợ, chỉ là do đi làm cả ngày đến tối mới về nhà ngủ nên họ đỡ được phần nào. Hiện tại lại cứ đi ra là gặp, đi vào là gặp, bọn họ không có "trái tim thép" để chịu đựng "tra tấn tinh thần" như vậy có được không.



Trên bàn ăn.

"Boss, người hôm nay bàn chuyện làm ăn với anh mới gọi điện đến tỏ rõ thái độ nói nếu anh không muốn thì dừng lại đi, đừng có mà tỏ thái độ hống hách như vậy." - A Tử truyền đạt lại y nguyên câu nói của người kia cho anh nghe.

"Trực tiếp đánh sập sản nghiệp của lão đi." - Anh gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, mắt liếc A Tử quăng lại đúng một câu.

Từ sáng đến giờ cô gái kia cứ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Thật là khiến người khác lo lắng mà, lại tiếp tục đưa đôi mắt liếc nhìn lên lầu.

"Vâng." - Nghe anh nói như vậy A Tử giật mình, cái người này sống ở Tôn gia quá lâu nên bản tính "đen ăn đen" đã "hắc hóa" luôn bản chất của quân nhân rồi sao.

"Đại thiếu, bữa tối của cậu." - Thím Ngọc từ dưới phòng bếp mang lên vài món bà vừa làm cho anh, vừa nói.

Đặt đĩa cuối cùng xuống bàn, thấy mắt anh vẫn còn dán lên trên lầu thì bà khẽ cười thầm, rồi nói:

"Có cần thím gọi con bé xuống ăn cùng không?"

"Cô ấy sẽ không xuống." - Anh quả quyết chắc chắn nói, bản tính của cô chính là như vậy, đã không ưa rồi thì nhất định đến miếng ăn cũng sẽ không ngồi chung chỗ.

"Cậu chưa hỏi thì làm sai biết con bé không muốn xuống." - Biết nhưng vẫn muốn ngoáy vào chỗ đau của anh đấy thì thế nào.

"Kh…" - Anh còn đang định lên tiếng phản bác thì giọng nói trầm ấm của ai đó cắt ngang.

"Thím Ngọc, đến giờ ăn tối rồi à. Sao không gọi con thế?"

Câu nói như trực tiếp vả vào mặt anh một cái đau, khiến anh cứng đờ. Cô vậy mà vẫn xuống?

"Thấy con cả ngày không xuống nên thím mới không lên làm phiền con, sợ con đang nghỉ ngơi." - Thím Ngọc liếc nhìn vẻ mặt anh một cái rồi cười nói.

"Ồ…" - Chân đã đi tới gần bàn ăn.

Lăng Thiếu Phàm cùng A Tử lúc này mới trố mắt nhìn người con gái trước mặt mà nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống liên tục. Đây đây…

Trên người Thượng Quan Dao mặt đúng một trong số những bộ "thiếu vải" mà lúc trưa mình đã mua. Dù là rất xấu hổ, nhưng vì muốn tức chết anh nên cô nhẫn nhịn.





Ban nãy.

"Đây còn là đồ cho người bình thường mặt à?" - Cô kẹp bộ quần áo ngủ mỏng tang bằng hai ngón tay giơ lên. Áo dây, quần đùi ngắn đúng nghĩa "thiếu vải", ghét bỏ ea mặt.

Thượng Quan Dao rùng mình một cái rồi vứt nó sang một bên, thầm nhủ:

"Mình có chết cũng nhất định không mặc nó." - Rồi đứng lên đi vào phòng tắm.

Nhưng chưa đầy hai phút lại chạy ra nhặt bộ đồ lên, cắn răng:

"Thôi vậy, vì nghiệp lớn chịu thiệt một chút."



Vừa rồi cô đứng trên lầu không nhìn rõ, vả lại còn có một lớp áo mỏng dài qua gối khoác bên ngoài. Hiện tại đến gần rồi mới thấy, thân hình thật sự rất hoàn mỹ, "điện nước" đầy đủ. Vì là một quân nhân thường xuyên tập luyện thể chất nữa nên nói thân hình cô săn chắc, hoàn mỹ ít ai sánh bằng cũng không ngoa.

"Thím làm gì cũng được, trừ cà tím." - Vẫn câu nói cũ như lần đó thím Ngọc hỏi "Tôn Dao" trả lời.

"Được." - Bà ta gật khẽ đầu mỉm cười rồi đi vào bếp.

"Sao thế?" - Còn lại cô cùng hai người đàn ông, Thượng Quan Dao nhún vai đi về phía bàn ăn kéo ghế ngồi đối diện Lăng Thiếu Phàm.

"Cút." - Chỉ thấy anh nói một chữ. Người không biết còn tưởng anh đang nói cô, nhưng thật ra là nói A Tử. Nếu hắn cứ thử gan dạ đứng nhìn cô lâu hơn một khắc nữa, thì nhất định anh sẽ tự tay dạy dỗ lại.

A Tử chỉ bị rúng động một chút sau khi nghe thấy anh quát như vậy thì nhanh chóng đi ra ngoài. Là một người trưởng thành, anh ta cũng có quyền chiêm ngưỡng cái đẹp, nhưng chỉ dừng lại ở ngắm mà thôi.

Lăng Thiếu Phàm ngồi cùng bàn với cô, nhìn ngắm cô trông cự ly gần như vậy thật là muốn hỏng mất. Cô gái này thật biết giày vò anh mà. Thượng Quan Dao cô đương nhiên biết điều đó, một người đàn ông dù có khống chế mạnh mẽ đến cỡ nào cũng sẽ không thoát khỏi phản ứng với một người phụ nữ quyến rũ đứng trước mặt anh ta. Nếu nói đàn ông mà rơi vào trường hợp như vậy mà có thể giữ bình tĩnh thì chính là điêu ngoa. Tuy nhiên, không hẳn tất cả đều như vậy, đối với những người đã có người trong lòng thì mới giữ được bình tĩnh được, còn có thể xuất hiện hiện tượng bài xích, đây cũng không có gì là lạ.

"Cậu sao thế?" - Nhìn thấy yết hầu anh run lên, cô biết còn giả vờ hỏi, trên môi là nụ cười tà mị.

Anh đen mặt đứng phắt dậy, không nói một lời đi thẳng ra ngoài. Trước khi đi còn không quên quăng cho cô cái áo vest đang mặc trên người.

"Mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh rồi làm phiền đến người khác." - Giọng nói đã khản đặc nhưng vẫn bị anh áp chế mạnh mẽ để nói, rồi mới đi lên lầu.

"Nhà lớn như vậy, không có lò sưởi à. Vả lại hiện tại là mùa hè đấy có được không." - Cô lẩm bẩm.

Nhìn xuống dưới, khi chính mắt thấy đôi gò bồng mềm mại lộ gần phân nửa ra bên ngoài, cô cũng thấy xấu hổ đấy có được không. Cầm lấy cái áo vest ban nãy anh đưa đắp lên người.

Lăng Thiếu Phàm thì khỏi phải nói, anh đi nhanh lên lầu còn suýt nữa thì vấp té. Chạy thẳng một mạch vào phòng tắm dội nước lạnh hơn mười phút mới có thể bình tĩnh lại được.





Lần này đổi lại, đến lượt anh ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Thượng Quan Dao nhún vai một cái, tôi cứ đứng ngoài này đấy, để xem cậu kiên nhẫn được bao lâu.

Ngồi trước truyền hình xem bản tin hôm nay, nếu là lúc trước cô tuyệt đối sẽ không xem mấy loại hình tẻ nhạt như thế này. Nhưng hai năm qua đều phải coi, để có thể nắm được tình hình bên ngoài chút nào hay chút ấy, vả lại có vẻ như nó cũng rất hữu dụng đấy chứ.

"Muốn ăn trái cây chứ?" - Thím Ngọc bên cạnh bê một đĩa trái cây đến hỏi cô.

"Được." - Không nhìn lên mà khẽ gật đầu.

Thím Ngọc chỉ biết lắc đầu, đặt đĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tiểu Dao này?" - Bà lại lên tiếng gọi.

"Ừm." - Cô vô thức đáp lại, nhưng rồi lại giật mình quay phắt sang nhìn, kinh ngạc.

"Con đó, nghĩ là giấu được thím à. Dù gì thì thím cũng sống hơn nửa đời người rồi, là gấp hai lần con luôn rồi đấy. Làm sao ta không nhìn ra." - Bà mỉm cười dí một ngón tay vào vai cô.

"Thím vẫn luôn biết?" - Cô hỏi một câu không đầu không đuôi, tưởng chừng là đang nói chuyện của mình nhưng là bao quát cả thân phận của anh.

"Sao lại không, chỉ là giả vờ ở bên cạnh cậu ấy thôi. Thím sẽ không được như bây giờ nếu năm đó cậu ấy không cứu thím thoát khỏi nhà chính Tôn gia. Ở bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, đương nhiên dù có giấu kỹ đến mấy thím cũng có thể nhìn ra." - Bà nói.

"Ừm." - Cô gật đầu xem như là đã hiểu, vậy cho nên khi biết anh có thể đi lại bình thường thì thím Ngọc mới chính là người không hề có một chút phản ứng kinh ngạc đáng có nào.

"Cậu ấy thích con." - Một lúc lâu sau bà lại lên tiếng.

"Con biết." - Cô mắt vẫn nhìn màn hình truyền hình, nhưng đầu óc đương nhiên vẫn đền ý câu nói kia của bà, khẽ thở dài nói.

"Ta biết, con là một cô bé tốt. Thắng nhóc đó thương con là điều hiển nhiên, nhưng con cũng thương nó không phải sao?" - Bà lại nói.

"Điều này không quan trọng." - Cô trả lời, mắt vẫn không nhìn qua bà, nhưng nếu có thể thấy thì sẽ nhất định nhìn được trong đôi mắt màu hổ phách của cô đang rối loạn.

"Sao lại không quan trọng, chẳng phải hai người yêu nhau là phải tin tưởng, yêu thương lẫn nhau sao. Tiểu Dao, con tìm một người bạn đời là để chia sẻ, gánh vác trách nhiệm chứ không phải tìm một người để mình bảo vệ cả đời." - Câu nói này khiến cô kinh ngạc quay sang nhìn bà.

"Chuyện của các thế gia vọng tộc hai đứa thì thím không biết. Nhưng thím có thể nhìn ra được con đang bảo hộ nó, A Hành là người của con có đúng không." - Bà nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô nói với ngữ điệu chắc chắn.

"Không phải." - Hai bàn tay của cô siết chặt bất giác run lên.

"Ta đã nói thì chắc chắn là có thể biết được thật hư. A Hành không giống như cách thức A Tử đến bên cạnh trở thành trợ thủ cho cậu ấy. Có nhớ năm con còn ở nhà riêng ở thành phố A không. Từ ngày con trở về, A Hành liền ít khi đến đó nữa, hầu như là tránh được đều sẽ tránh đi. Nhưng lại dùng một loại tín hiệu để trao đổi với nhau, chính là những màu sắc phối đồ trên người con. Đừng nghĩ là luôn mặt màu trầm thì chính là thói quen, mỗi ngày phối màu giống nhau nhưng không theo quy luật. Mặc dù là thím không biết các người là có ý gì nhưng đều theo năng lực suy đoán của phụ nữ. Sau này, con đến nhà chính Tôn gia ở, thím đã bắt đầu nhìn ra được khác lạ của A Hành. Thằng nhóc đó hành sự thật chả ra làm sao cả, quá gà mờ. Con liệu mà dạy dỗ lại nó đi. Mỗi lần liên lạc với con đều quá hấp tấp, đến ta đi theo phía sau cũng không chú ý." - Thím Ngọc bĩu môi.

"Không phải là không biết, mà là không muốn hiểu." - Cô như nhìn trúng được tâm tư của bà mà nói. Tín hiệu trao đổi đó đến cả Lăng Thiếu Phàm còn không thể nhìn ra, thế nhưng thím Ngọc lại có thể, thật đáng suy ngẫm.

"Mặc kệ đi, tóm lại ta nói cho con biết. Đừng có ngu ngốc mà ôm hết nguy hiểm vào mình, người thiệt không phải cháu mà chính là cậu ấy. Đừng có để giống như ta…" - Nói đến đây bà bỗng im bặt, đôi mắt có chút hồng rồi đứng lên.

"Tình yêu là đôi bên cùng tình nguyện, hoạn nạn có nhau. Cứ không phải con muốn gì là được đó, cuộc đời này không ai có thể mạnh mẽ dàn xếp được cuộc sống của một người khác. Đừng để đến lúc mất đi mới hối hận, con suy nghĩ một kiểu, cậu ấy lại suy nghĩ một kiểu. Cả hai cùng làm trái ý nhau con nghĩ sẽ giống như con đã chuẩn bị sẵn sao?" - Nói rồi đi ra ngoài bỏ lại một mình cô thẫn thờ.