Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 39: Tình Nhân Tiêu Chuẩn (Phần Một)




Trong trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố S, Lâm Việt Thịnh mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài màu đỏ xen lẫn đen. Hai màu sắc rực rỡ và thần bí kết hợp với nhau mặc trên người hắn lại vô cùng hoàn mỹ, nổi bật.

Không thể không nói, khí chất và thân hình của người đàn ông này cực kỳ tuyệt vời, không hề kém cạnh mẫu nam quốc tế nào.

Chỉ đẩy xe hàng đứng một chỗ thôi, cũng đã thu hút vô số ánh mắt của phụ nữ.

Lâm Việt Thịnh rất tập trung mua sắm, hắn tương đối bình tĩnh với các ánh mắt sùng bái kia, có lẽ hắn sớm đã coi như không thấy rồi.

Quách Thanh Tú cũng không nói gì.

Bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, câu thành ngữ này dùng cho Lâm Việt Thịnh quả thực quá thích hợp.

Lâm Việt Thịnh cứ đẩy xe như vậy một mạch đến quầy bán những đồ dùng nhạy cảm, hắn bình tĩnh lựa chọn những bộ nội y nữ gợi cảm.

Sắc mặt Quách Thanh Tú ửng hồng, nhân lúc Lâm Việt Thịnh không chú ý, cô đã khom lưng lẻn sang quầy hàng khác.

Vừa mới đứng vững, đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi lớn của Lâm Việt Thịnh.

“Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, cô chạy đi đâu rồi hả…”

Trời ơi, tên đàn ông này không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào sao?

Vài phút sau, Quách Thanh Tú dùng một cái khăn che lấy mặt rồi ló ra từ sau kệ hàng.

Lâm Việt Thịnh giơ tay kéo chiếc khăn trên mặt cô xuống, vẻ đắc ý trong mắt hắn không thể che giấu.

“Trốn cái gì mà trốn, cô tưởng cô là người dơi à? Qua đây xem đi, cái váy này đẹp này…”

Hắn vừa nói xong thì xung quanh phóng đến rất nhiều ánh mắt xôn xao kinh ngạc.

Quách Thanh Tú hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.

Mặt cô đỏ như máu gà.

“Ở đây có nhiều người, anh đừng như thế nữa có được không?”

Quách Thanh Tú nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Việt Thịnh cười cười, hắn dứt khoát lấy hết tất cả các kiểu dáng ném lên xe đẩy, rồi nhỏ giọng nói bên tai Quách Thanh Tú: “Cũng được, về nhà rồi thử dần!”

Biến thái, biến thái!

Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lại tiếp tục quét qua kệ hàng, hắn sờ cằm nói: “Có cần mua roi da, dây thừng với nến niếc các thứ không nhỉ…”

“Khụ khụ, tôi đi mua đôi tất, anh cứ ở đây mà từ từ chọn đi nha…”

Quách Thanh Tú chạy vọt đi.

Quả nhiên không thể ở cùng với loại đàn ông mặt dày này được, cô sẽ bị tăng xông mất.

Quách Thanh Tú chạy đến quầy hàng đồ dùng hàng ngày, đứng thở hổn hển…

Đột nhiên có một bóng người từ phía trước đi lướt qua.

Bộ âu phục màu gạo phẳng phiu, kích thước vừa vặn, khí chất ôn hòa nho nhã. Đây, đây không phải là anh Hải hay sao?

Quách Thanh Tú sợ ngây người, cô không ngờ là có thể gặp lại anh Hải ở đây!

Trái tim cô đập nhanh hơn, đang định tiến lên trước.

Lúc này một thân ảnh khác ở phía sau lưng Tăng Thanh Hải vượt lên trước, chính là Lý Vi Vi.

“Anh Hải, kiểu dáng của chiếc cốc này đẹp quá…”

Lý Vi Vi đuổi theo Tăng Thanh Hải, cô ta cầm lấy chiếc cốc hoạt hình quơ quơ trước mắt anh.

Nụ cười trên gương mặt cô ta thật là ngọt ngào và hạnh phúc.

Quách Thanh Tú nhìn mà chua xót trong lòng.

Đáng lẽ người đứng ở vị trí đó phải là cô.

Nhưng tại sao vận mệnh lại trêu đùa con người như thế, chỉ trong một đêm đã mang hết tất thảy hạnh phúc của cô đi.

Đến người mà cô thích cũng không còn cơ hội để giành lại nữa.

Hai người họ tay trong tay, thân mật lựa chọn đồ dùng hàng ngày.

Quách Thanh Tú buồn bã quay người, cô chầm chậm đẩy xe hàng đi qua một bên khác.

Tại một góc không có người, cô dựa lên kệ hàng rồi dùng tay bưng lấy mặt khẽ bật khóc.

Thật buồn!

“Quách Thanh Tú…”

Tay của Lâm Việt Thịnh vỗ lên bả vai của Quách Thanh Tú, cô giật mình bỏ tay ra thì trông thấy đôi mắt lấp lóe của hắn đang nhìn cô.

“Quách Thanh Tú, cô khóc cái gì hả? Mua mấy cái tất cũng khóc thành ra thế này à?”

Quách Thanh Tú nhanh chóng dùng tay lau khô nước mắt nói: “Không phải, chỉ là trong lòng tôi buồn bực thôi…”

Nhìn ánh mắt tránh né của Quách Thanh Tú, trái tim của Lâm Việt Thịnh đột nhiên như ngừng đập. Hắn giơ tay nâng cằm cô lên, ánh mắt cũng trở lên ấm áp.

“Đừng khóc nữa, tôi đưa cô đi gặp chị cô được chưa!”

“Thật không?” Quách Thanh Tú vui vẻ bật cười, ban nãy còn khóc như mưa, nước mắt tràn mi. Thế mà giờ đã lại cười xán lạn như vậy rồi.

Lâm Việt Thịnh rút chiếc khăn tay ra đưa cho Quách Thanh Tú, rồi ra vẻ chán ghét nói: “Mau lau sạch nước mũi đi, khóc trông xấu chết đi được!”

Mua sắm xong, Quách Thanh Tú cùng đi với Lâm Việt Thịnh ra ngoài.

Chốc chốc cô lại quay đầu, nhìn về hướng Tăng Thanh Hải ở phía xa.

Anh Hải, chúc anh hạnh phúc!

Yêu một người không nhất định phải có được người đó, mà chỉ cần người đó được sống hạnh phúc mà thôi. Quách Thanh Tú tự an ủi mình, ít nhất thì bây giờ cô vẫn có thể nhìn thấy anh, có được tin tức về anh, như vậy là đủ rồi.

Lâm Việt Thịnh gọi điện thoại bảo Lê Hùng Việt đánh xe qua mang đồ đã mua về nhà, còn hắn thì lái xe đưa Quách Thanh Tú đi gặp Quách Hoàng Ngân.

Thật lòng mà nói, hắn không định để Quách Thanh Tú gặp lại Quách Hoàng Ngân nữa.

Chỉ là lúc hắn thấy cô khóc ban nãy, có một chỗ tan chảy trong đáy lòng hắn, mềm mại, toàn bộ đều là cô…

Hai giờ đồng hồ sau, chiếc xe đã phóng ra khỏi thành phố S.

Phong cảnh bên đường đều là những ngọn núi cao lớn, rừng núi màu xanh sẫm vút qua.

Quách Thanh Tú có hơi bất an, ở một nơi hẻo lánh như vậy, rốt cuộc chị họ sống như thế nào?

Chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước một cánh cổng sắt.

Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.

Phía trên viết: Trung tâm điều trị tâm thần.

Trung tâm điều trị tâm thần? Chị họ bị tâm thần sao? Sao có thể như thế được? Nghĩ đến đây, tim Quách Thanh Tú đập nhanh hơn, trong đầu cô nhất thời trống rỗng thiếu dưỡng khí.

Cô ngầng đầu lên nhìn Lâm Việt Thịnh, sắc mặt của hắn lạnh băng.

Lâm Việt Thịnh dừng xe, nhưng không bước xuống mà lạnh lùng quay đầu lại nhìn Quách Thanh Tú.

“Tôi cho cô một tiếng…”

“Chị tôi ở đây sao?” Quách Thanh Tú không dám tin, trước lúc cô bỏ đi, chị họ rõ ràng vẫn rất bình thường mà.

Lâm Việt Thịnh mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn năm mươi chín phút…”

“Được, được, tôi đi ngay đây…” Quách Thanh Tú đẩy cửa xe rồi phi như bay xuống.

Cô không thể chọc giận hắn, chí ít là bây giờ không thể làm như vậy.

Quách Thanh Tú chạy nhanh đến chỗ người gác cổng hỏi: “Xin hỏi, ở đây có bệnh nhân nào tên là Quách Hoàng Ngân không ạ?”

Người trong phòng bảo vệ nhìn cô đáp: “Cô là gì của cô ấy?”

Câu trả lời như vậy có nghĩa là đã xác minh sự tồn tại của Quách Hoàng Ngân rồi.

Tâm trạng của cô có nỗi thất vọng đan xen với lo âu, cô luôn nghĩ rằng khi có được tin tức về chị họ thì cô sẽ vui hơn một chút.

Nhưng không ngờ, tin tức này lại khiến cô càng thêm buồn khổ.

“Tôi là em gái của chị ấy…” Quách Thanh Tú cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh.

Mười phút sau, Quách Thanh Tú được đưa đến một phòng bệnh. Trước lúc bước vào căn phòng này, cô đã được trải nghiệm thế nào là năm lớp cửa sắt khóa kĩ.

Bác sĩ vừa mở chiếc khóa lớn của căn phòng, vừa nhiều lần căn dặn cô: “Bệnh nhân mắc chứng kích động, cô phải cẩn thận một chút. Một khi thấy điều gì khác thường thì phải lập tức ra ngoài ngay.”

Không thể nào, từ nhỏ tới lớn cô luôn hiểu tính cách của chị mình. Tính tình chị cô nhu hòa như nước, làm sao có thể mắc chứng kích động được!

“Vâng!”

Quách Thanh Tú hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình phức tạp một lát, rồi giơ tay đẩy cánh cửa ra.

Cô vừa nhìn vào đã trông thấy một bóng lưng mặc áo bệnh nhân.

Bóng lưng này Quách Thanh Tú đã nhìn mười mấy năm nay rồi, cô biết đó là chị họ.

Mái tóc dài của Quách Hoàng Ngân đã bị cắt ngắn đến mang tai, cô đứng trước khung cửa sổ được gia cố sắt thép.

Chị ấy đứng bất động như một pho tượng.

“Chị ơi…” Trái tim Quách Thanh Tú không ngừng đau đớn, cô khẽ gọi một tiếng.

Nhưng Quách Hoàng Ngân không có bất kỳ phản ứng nào.

Quách Thanh Tú thấp thỏm bất an tiến đến gần từng bước một, trong lòng cô ngoài chấn động thì còn đau xót nhiều hơn.

“Chị…”

Quách Thanh Tú liên tiếp gọi ba câu, nhưng Quách Hoàng Ngân vẫn không động đậy như thể không hề nghe thấy.

Quách Thanh Tú trực tiếp đi vòng sang bên cạnh chị.

Cô trông thấy gương mặt của Quách Hoàng Ngân gầy rộc hẳn đi, toàn thân chị cô như bị rút hết dưỡng khí, ánh mắt trống rỗng mờ mịt nhìn bầu trời bên ngoài.

Quách Thanh Tú đột nhiên ôm chầm lấy Quách Hoàng Ngân: “Chị, em là Thanh Tú đây, Thanh Tú đây chị ơi…”

Quách Thanh Tú lay lay như vậy, Quách Hoàng Ngân mới chầm chậm quay đầu lại.

Chị chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, rất lâu sau trong mắt chị mới ánh lên một tia sáng kích động: “Tuấn Khanh, anh đến thăm em rồi sao?”

Quách Thanh Tú đờ người ra, nỗi buồn thương đau khổ dần bao phủ từ đáy lòng, nỗi tuyệt vọng như thủy triều ập đến.

Cô hơi không can tâm đối diện với sự thật.

Quách Thanh Tú ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng nói: “Chị, em không phải là Tuấn Khanh, em là Thanh Tú. Chị là chị họ của Thanh Tú mà, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chị thế này?”

Đáy mắt Quách Hoàng Ngân vẫn mang ý cười nhàn nhạt, còn có một tia ngại ngùng: “Tuấn Khanh, anh hứa sẽ cưới em rồi mà. Anh nói rồi thì sẽ không hối hận đúng không?”

Quách Thanh Tú lại ngẩn người ra.

“Tuấn Khanh, anh nói xem ngày chúng ta đính hôn, anh thấy bộ váy cưới mà em mặc có đẹp không? Em phải thử rất lâu mới chọn được đấy.”

Trong mắt Quách Hoàng Ngân mang sự kỳ vọng hạnh phúc, cô còn xoay một vòng trước mặt Quách Thanh Tú.

Giống như bây giờ cô đang mặc trên người chiếc váy cưới trong tưởng tượng của cô, chứ không phải là bộ đồ bệnh nhân.

Quách Thanh Tú khẽ gật đầu: “Đẹp… đẹp lắm!”

Khóe miệng cô nở nụ cười, một nụ cười cay đắng.

Chị họ yêu Lâm Việt Thịnh như vậy, chị hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình mà không thể nào thoát ra được.

“Tuấn Khanh, có phải anh đến đón em về nhà không? Phòng mới đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Nhìn thấy Quách Hoàng Ngân liên tục hỏi những câu khờ dại, Quách Thanh Tú hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Chị, là em có lỗi với chị, em không nên…”

Nếu chị cô biết cô ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh, thì chị cô có buồn tủi đến chết không?

Lời nói của Quách Thanh Tú đã đến miệng nhưng cô không sao nói ra được.

Biểu tình trong đáy mắt của Quách Hoàng Ngân phai đi, chị tiếp tục khôi phục lại sự trống rỗng như lúc trước.

“Cô không phải là Tuấn Khanh, Tuấn Khanh sẽ hôn tôi còn cô thì không. Tuấn Khanh sẽ ôm tôi, còn cô thì không. Cô là ai?”

“Chị, em không phải là Tuấn Khanh, em là Thanh Tú!”

Quách Hoàng Ngân bỗng như phát điên, rồi xông lên trước bóp lấy cổ Quách Thanh Tú, giọng nói quyết liệt: “Nói mau, cô là ai? Cô là con hồ ly tinh nào hả? Cô định câu dẫn Tuấn Khanh phải không?”

Quách Thanh Tú liều mạng lui về sau, nhưng lực tay của Quách Hoàng Ngân vô cùng lớn, chị dùng hết sức lực trên toàn cơ thể ép Quách Thanh Tú vào tường.

Quách Hoàng Ngân dùng sức bóp cổ Quách Thanh Tú.

“Con hồ ly tinh đáng chết này, tao bóp chết mày, xem mày còn dám cướp Tuấn Khanh của tao nữa không…”

Khuôn mặt của Quách Hoàng Ngân trở nên vặn vẹo, biểu tình trên gương mặt cô dúm dó như biểu hiện bệnh thần kinh, ánh mắt lại càng điên cuồng đáng sợ.

Hai tay Quách Thanh Tú ra sức muốn đẩy tay của Quách Hoàng Ngân ra, nhưng đáng tiếc là sức lực của cô không mạnh bằng Quách Hoàng Ngân.

Cô dùng hết sức cũng không thể đẩy Quách Hoàng Ngân ra được.

Không khí trong phổi ngày càng ít đi, Quách Thanh Tú ngạt tới mức toàn gương mặt cô đỏ bừng lên, mắt cũng như sắp rơi ra ngoài.

Cô đau đớn không ra hơi: “Chị, em là Thanh Tú…”

Lúc này, Quách Hoàng Ngân đang mất đi lý trí nên đâu còn nhận ra Quách Thanh Tú nữa.

Cô chỉ điên cuồng bóp cổ Quách Thanh Tú, dồn Quách Thanh Tú vào chỗ chết.

Quách Thanh Tú hít thở không thông, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.