Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 37: Sẽ Nhốt Cô Cả Đời




Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới nhảy xuống giường, rồi nhích từng chút một đến chỗ chiếc bàn.

Trên đó có một cái điện thoại nhỏ, cô phải gọi cho chị cô để hỏi rõ ràng.

Còn một chút nữa là với tới được chiếc điện thoại rồi, nhưng đáng tiếc chỉ một chút xíu đó thôi mà cánh tay của Quách Thanh Tú cũng không thể vươn tới được.

Sợi dây xích đã bị kéo căng hết cỡ, khiến cô không còn cách nào tiến lên phía trước được nữa.

Quách Thanh Tú buồn bực gọi lớn: “Có ai không?”

Rất nhanh Dì Nguyễn đã đi vào.

“Cô Quách, cô có gì dặn dò ạ?”

“Cháu muốn gọi điện thoại, nhưng …” Quách Thanh Tú tức giận giằng sợi xích nói: “Phiền dì giúp cháu tháo cái này ra.”

Sắc mặt Dì Nguyễn không được dễ nhìn cho lắm, bà khổ tâm lắc đầu nói: “Cô Quách, tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng tính khí của cậu chủ thì cô cũng biết rồi đấy. Nếu tôi thả cô ra thì cậu ấy sẽ giết tôi mất.”

“Cháu hiểu rồi, vậy phiền dì với lấy cái điện thoại giúp cháu…”

“Được ạ.”

Dì Nguyễn đưa chiếc điện thoại đến chỗ Quách Thanh Tú, cô cảm kích nhìn bà cười nói: “Cám ơn dì!”

Dì Nguyễn dè dặt xua xua tay nói: “Đừng khách sáo, cô gọi đi!”

Quách Thanh Tú liền gọi cho Quách Hoàng Ngân.

Nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh không liên lạc được.

Chị, rốt cuộc chị đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại của em?

Quách Thanh Tú đành ngắt điện thoại, ánh mắt cô dừng trên người của Dì Nguyễn: “Dì Nguyễn, dì có thể nói cho cháu biết là chị cháu đang ở đâu được không?”

“Chuyện này…” Sắc mặt bà khổ sở, không dám trả lời.

“Dì Nguyễn, không sao đâu ạ. Dì chỉ cần nói cho cháu biết chị cháu không xảy ra chuyện gì đúng không?” Trong lòng cô vô cùng lo lắng.

“Chuyện này thì tôi có thể nói cho cô Quách biết được, chị của cô đã không sao nữa rồi.”

Lúc này Quách Thanh Tú mới thở phào một hơi. Chị, chỉ cần chị không sao là được rồi.

Dì Nguyễn vẫn luôn ở bên cạnh chăm chú nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói gì đó lại thôi.

“Cô Quách, có mấy lời này tôi không biết có nên nói ra hay không…”

Dù thời gian cô ở cùng với Dì Nguyễn không quá lâu, nhưng Quách Thanh Tú có thể nhìn ra bà là một người phụ nữ trung tuổi có tấm lòng lương thiện, tốt hơn nhiều so với mấy người giúp việc khác.

“Dì Nguyễn, dì ngồi xuống đi rồi từ từ nói…”

Dì Nguyễn không dám ngồi xuống: “Vậy tôi nói thẳng nhé ạ. Cô Quách, thật ra cậu chủ rất thích cô, lẽ nào cô không nhìn ra hay sao?”

Hắn thích cô? Hắn rõ ràng còn nói với cô là: Người nhà họ Quách đều đáng chết!

Quách Thanh Tú cười khổ lắc đầu đáp: “Dì Nguyễn, mấy lời này của dì cháu cũng rất muốn tin. Nhưng dì cũng thấy, anh ta đối xử như thế nào với cháu rồi mà.”

Hắn đùa cợt với chị họ cô, rồi lại cường bạo cô, rồi còn dùng phương thức tàn bạo để giam lỏng cô. Thế này mà gọi là thích hay sao?

Đúng, tên đàn ông như Lâm Việt Thịnh ngoài tâm lý biến thái ra còn có tính cách quái dị nữa, có trời mới biết là hắn sẽ lại làm ra mấy cái chuyện ngớ ngẩn gì.

Trong mắt Dì Nguyễn có chút gượng gạo: “Những gì cô vừa nói chúng ta đều đã thấy, nhưng trước giờ cậu chủ chưa từng giữ bất kỳ người phụ nữ nào qua đêm ở đây cả, hơn nữa còn là một khoảng thời gian dài như này. Cô xem đi, bữa ăn của cô hàng ngày, cậu chủ đều dặn dò chúng tôi phải làm nhiều món ăn đa dạng cho cô. Lúc cậu chủ đi còn dặn tôi đứng chờ ở cửa vì sợ cô nghĩ quẩn. Ha ha, dù tính cách của cậu chủ hơi xấu một chút, nhưng cậu ấy chưa từng quan tâm đến người phụ nữ nào giống như quan tâm cô Quách. Đây đã là một chuyện rất hiếm thấy rồi, haizz…”

Quách Thanh Tú lặng lẽ nghe Dì Nguyễn nói, cô nhớ lại lần đầu tiên cô bị mắc kẹt ở trên một hòn đảo nhỏ ở Maldives. Lúc hắn nhìn thấy cô khi đó đã không màng tất thảy mà nhảy xuống nước, rồi còn lớn tiếng quở mắng cô với vẻ lo lắng sốt ruột…

Lúc cô bị Lý Vi Vi tính kế hãm hại đẩy cô vào nhà giam, hắn đã không tiếc huy động toàn lực ra mặt giúp cô.

Quách Thanh Tú cô không phải là động vật máu lạnh, tất cả những gì mà hắn làm, không phải là cô không để tâm mà hiểu cho.

Nhưng toàn bộ những chuyện hắn làm đều dựa trên chuyện cô là tình nhân của hắn.

Cô chỉ giống một con cún cưng của hắn thôi, tính cách bá đạo của hắn không cho phép ai chạm vào cô. Nhưng bản thân hắn thì có thể làm mọi điều tùy ý đối với cô.

“Dì Nguyễn, cách này của anh ta cháu không sao tiếp nhận nổi, cháu cũng không thể lâu dài với anh ta được…”

“Chà, cô Quách, tôi không nói mấy lời thừa thãi nữa. Nhưng rõ ràng cô biết tính cách của cậu ấy không tốt, vậy thì tại sao cô lại cứ đối chọi với cậu ấy thế? Như vậy không phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao?” Nhìn dáng vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi của Quách Thanh Tú, bà cảm thấy vô cùng thương xót cho cô.

Cô bé này trông thì yếu đuối, nhưng tính cách lại rất quật cường, chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ nhiều.

“Ha ha, cảm ơn Dì Nguyễn. Cháu biết rồi, cháu có một chuyện muốn làm phiền dì chút ạ…”

Quách Thanh Tú hạ thấp giọng nói.

Dì Nguyễn ngạc nhiên nhìn cô: “Cô nói đi.”

“Dì có thể mua hộp thuốc đó cho cháu được không…”

Quách Thanh Tú rất khổ não, bây giờ cô bị hắn trói lại rồi, đến thuốc tránh thai cũng chẳng cách nào đi mua được.

“Không được, cô Quách, chuyện này tôi không dám làm đâu…” Dì Nguyễn lùi về sau một bước.

“Hic, Dì Nguyễn, dì nghe cháu nói đã. Bây giờ cháu còn nhỏ, không thể có con được. Dì cũng biết mà, cháu và Lâm Việt Thịnh chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi. Có khi chưa đến một tháng nữa là đường ai nấy đi rồi, không lẽ dì lại trơ mắt nhìn cháu đi đến bệnh viện phá thai hay sao…”

Quách Thanh Tú nói mà đáng thương vô cùng, nước mắt giàn giụa kéo lấy táy áo Dì Nguyễn không buông.

Dì Nguyễn cuối cùng cũng động lòng.

Được rồi, dù sao cậu chủ cũng không dặn là không được mua thuốc cho cô ấy.

Bà khẽ gật đầu nói: “Vậy cô Quách nhất định không được để cho cậu chủ biết được chuyện này nha!”

“Vâng vâng, cháu cảm ơn dì nhiều lắm. Cháu biết dì là tốt nhất mà!” Quách Thanh Tú cười híp mắt.

Suốt cả một ngày, Quách Thanh Tú đều đang nghiên cứu sợi dây xích đó, kết quả cuối cùng chính là không có cách nào tháo nó ra được cả.

Quách Thanh Tú chăm chú suy nghĩ cả ngày trời, cô thấy những lời Dì Nguyễn nói cũng hơi có lý.

Lâm Việt Thịnh là cái đồ não tàn, trên sách vở nói rằng tốt nhất là không được đối nghịch với người não tàn, nếu không thì hắn sẽ sử dụng kinh nghiệm não tàn phong phú để đánh bại bạn.

Cách tốt nhất chính là đi đường vòng…

Buổi chiều, thân hình đen một màu của Lâm Việt Thịnh xuất hiện ở cửa phòng.

Hắn nới lỏng cả vạt trên cổ áo, rồi bước nhanh về phía Quách Thanh Tú. Hắn ngồi phịch lên sofa, ánh mắt đắc ý liếc nhìn cô.

“Sao rồi? Mùi vị bị xích lại thích chứ?!”

Quách Thanh Tú cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo: “Ha ha, Tổng giám đốc Lâm làm việc nguyên ngày mệt rồi nhỉ? Có cần tôi đấm bóp cho không…”

Lâm Việt Thịnh híp đôi mắt nguy hiểm lại, cô nhóc này lại định chơi cái trò quỷ gì đây?

“Hầy, sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi quyết định nhận sai với anh…”

Lâm Việt Thịnh đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn giơ tay bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, mỉa mai nói: “Cô lại muốn chơi trò gì thế hả?”

Quách Thanh Tú liên tục lắc đầu, vẫn cười hết mức nịnh nọt.

Nội tâm cô thật ra đang không ngừng khinh bỉ chính mình. Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, tôi coi thường cô!! 

Nhưng đứng dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu. Dám tiến dám lùi mới là anh hùng thực sự!

“Không có không có, tôi đâu dám giở trò trước mặt ngài Tổng giám đốc anh minh thần võ chứ, như vậy không phải là tự rước lấy nhục nhã hay sao…”

Lâm Việt Thịnh rất hứng thú nhìn cô, giọng hắn trầm thấp: “Nói thử xem cô sai ở đâu?”

“Ừm, tôi không nên coi những món quà mà anh tặng cho như rác rưởi rồi bán đi mất. Dù tôi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng cũng không nên phụ tâm huyết của ngài Tổng giám đốc đúng không…” Trong đôi mắt linh hoạt của Quách Thanh Tú ánh lên tia giảo hoạt.

Bờ môi hoàn mỹ của Lâm Việt Thịnh luôn có ý cười châm biếm, ánh mắt thâm sâu của hắn nhuốm lên từng chút đắc ý.

Chiêu trò của Quách Thanh Tú làm sao mà hắn không nhìn ra chứ. Nhưng một Quách Thanh Tú như bây giờ càng làm hắn động lòng hơn. Hắn thích cô phục tùng.

“Tiếp đi…”

“Khụ, sau này tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Tôi nhất định sẽ trân trọng tâm ý của ngài Tổng giám đốc, tuyệt đối không dám giở trò gì nữa…” Quách Thanh Tú cười tới mức khóe miệng sắp co rút đến nơi.

Xem ra làm diễn viên thật sự không dễ gì mà, phải duy trì nụ cười bất biến, khó chịu quá, khó chịu chết mất.

“Ờ!” Lâm Việt Thịnh xoa cằm, ý cười trong đáy mắt khó che đậy.

“Ừm, nhiều đấy. Vậy nếu đã làm sai rồi, thì cô định đền bù thế nào đây? Giá của chiếc xe đó là ba mươi ba tỷ…”

Thật là gian trá, Quách Thanh Tú nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Tiền tiền tiền, chỗ tiền đó cô đã sớm tiêu hết sạch sành sanh rồi. Dù có lấy lại toàn bộ thì cũng chẳng thể nào mua lại được nữa.

Cô giơ tay vuốt gương mặt đã cứng đờ của mình, để cho nụ cười giả dối của mình tiếp tục giữ được vẻ xán lạn.

“Vậy đợi tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh được không?”

Khóe môi Lâm Việt Thịnh cong lên đáp: “Cần gì phải đợi lâu đến thế, bây giờ cô có thể trả tôi ngay được mà…”

“Bây giờ tôi không có tiền đâu!”

“Làm tình nhân của tôi một tháng, đợi tôi chơi chán rồi thì cô có thể đi. Chúng ta thanh toán xong xuôi…”

“Chỉ làm tình nhân thôi?” Quách Thanh Tú dứt khoát vứt bỏ luôn tự tôn. Chỉ cần có thể rời khỏi tên khốn này, bắt cô ngồi trong nhà tù một tháng cô cũng đồng ý.

“Đúng, sẽ làm một cô nhân tình tận chức tận trách, chứ không phải lén lén lút lút giống như trước.”

“Ơ, thế thì?”

“Bây giờ tôi đói rồi, cô đi nấu chút đồ ăn cho tôi đi!” Đáy mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên tia sáng phức tạp.

Lẽ nào bây giờ làm tình nhân cũng phải kiểm tra chứng nhận tư cách mới được hay sao? Được rồi, chỉ có một tháng thôi. Cô có uất ức thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có một tháng thôi mà.

Quách Thanh Tú gật đầu lia lịa, rồi giơ tay mình lên lắc lắc sợi xích.

Lâm Việt Thịnh lấy một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra giúp cô mở khóa.

Quách Thanh Tú thầm mắng chửi trong lòng, tên khốn này thật là cẩn thận, chìa khóa còn mang theo bên mình.

Lúc Quách Thanh Tú đi vào nhà bếp, Lâm Việt Thịnh ung dung đi theo phía sau cô.

Nấu món gì được nhỉ!! 

Dì Nguyễn ở trong nhà bếp, hai tay chắp lại mỉm cười đứng bên cạnh nói: “Cô Quách, rau xanh ở đây, các loại thịt thì ở trong tủ lạnh. Không biết cô cần những nguyên liệu gì…”

Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên nhìn Lâm Việt Thịnh đang nghiêng người dựa vào cửa bếp một cái, rồi quay đầu cười nói với Dì Nguyễn: “Lấy cho cháu một ít thịt băm, rau hẹ, bắp cải, gừng, hành, tỏi, xì dầu và bột mỳ nữa ạ…”

“Vâng vâng, có ngay đây!”

Trong biệt thự nhà họ Lâm, phòng bếp mang kiến trúc mở, đồ làm bếp đều được đặt làm riêng từ Đức, nhìn vô cùng sang trọng, hơn nữa còn không dính lấy một hạt bụi…

Dì Nguyễn nhanh chóng mang những thứ đồ mà Quách Thanh Tú yêu cầu, đặt lên kệ bếp cho cô.

Quách Thanh Tú đưa tay cởi cái tạp dề trên eo của Dì Nguyễn xuống, rồi cười nói: “Được rồi, bây giờ dì đi nghỉ trước đi ạ, để cháu làm!”

Dì Nguyễn nhìn cô cười đáp: “Cô Quách muốn làm bánh sủi cảo sao? Có cần cây lăn bột không?”

“Cần ạ, nhà có không dì?”

“Ôi, không có. Trước giờ cậu chủ chưa từng ăn sủi cảo.”

“Tại sao ạ?”

Quách Thanh Tú trông thấy sắc mặt Dì Nguyễn khẽ biến, liền thấy kỳ quái hỏi lại.

Món cô làm giỏi nhất là sủi cảo, lúc nhỏ mẹ thường làm sủi cao cho cô ăn. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô đành tự học làm. Đáng tiếc là học nhiều năm rồi vẫn không thể làm giống mùi vị như mẹ cô được.