Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 204: Cả Nhà Lưu Vong




"Em biết chứ? Cắt ngang người khác đang dùng cơm là một chuyện rất bất lịch sự!" Lâm Việt Thịnh nói một cách đầy ý vị sâu xa. Đôi mắt Quách Thanh Tú híp lại, nhíu nhíu mày, ngữ khí kéo dài.

"Phải không?" Quách Thanh Tú không nói nữa, sau đó bắt đầu ăn.

Buổi tối, sau khi Witt đi ngủ, Quách Thanh Tú ngồi trong phòng khách, xem tivi vệ tinh.

Đúng lúc tin tức đang được phát.

"... Theo tin tức mới nhất của đài truyền hình chúng tôi, thành phố chúng ta đã xảy ra một vụ bắt cóc táo tợn, cảnh sát nghi ngờ, kẻ bắt cóc này là một người phụ nữ mang quốc tịch Trung Quốc, tên đầy đủ của người này là Quách Thanh Tú. Phía cảnh sát treo thưởng một triệu franc cho ai bắt được người phụ nữ này, mong người dân cũng đứng ra tố cáo."

Quách Thanh Tú nhíu mày, cái lão già họ Lâm này, đúng thật là dám xuống tay, lại treo thưởng lớn đến thế để bắt cô.

"Cục cưng, đêm nay còn có chuyện quan trọng chưa làm đâu..."

Lâm Việt Thịnh đi đến phía sau ghế sofa, hai tay ôm lấy Quách Thanh Tú từ phía sau, nụ hôn nóng bỏng dừng lại nơi gò má của cô.

Quách Thanh Tú không bị bạn trai quyến rũ, oai phong lẫm liệt mà đẩy Lâm Việt Thịnh ra.

"Anh biết không? Cắt ngang người khác xem tivi là một việc vô cùng bất lịch sự..."

Lâm Việt Thịnh ngẩn người ra, hắn nhanh chóng ý thức được sai lầm của mình.

"Cục cưng, anh sai rồi! Về sau anh cũng không dám nữa, em hãy trừng phạt anh đi?"

Quách Thanh Tú híp mắt, nghiêm túc nhìn hắn, "Làm sao trừng phạt anh?"

"Phạt anh... phạt anh hôn em thì thế nào?"

"Phụt!" Quách Thanh Tú xoay người, xem tivi, cười nói, "Ba của anh lần này quyết Tú thật rồi, ông ta cầm một triệu để mua đầu của em."

Ánh mắt Lâm Việt Thịnh tối sầm, tỏ vẻ phản kháng, "Kẻ nào cũng không được động đến người phụ nữ của anh."

"Ông ấy là ba của anh đấy?"

"Bất luận kẻ nào cũng đều không được phép, lần trước, ông ta nhốt em lại đã khiến anh rất căm giận rồi. Nếu lần này ông ta lại quá đáng như vậy nữa, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt.

"Cậu chủ, cậu chủ, hình như có một chiếc ca nô đang bám theo sau theo dõi thuyền của chúng ta.

Có một gã vệ sĩ vội vã chạy vào nói.

Lâm Việt Thịnh đứng dậy, "Để anh đi xem..."

Quách Thanh Tú cũng theo hắn ra ngoài.

Trên màn hình điện tử trong phòng điều khiển, quả thật có một điểm đen nhỏ hiện ra ở phía sau.

Quách Thanh Tú có phần lo lắng.

Điểm đen nhỏ này nhanh chóng biến thành ba điểm, tạo thành hình tam giác, vây quanh hông du thuyền.

Quách Thanh Tú hoảng hốt, "Làm sao bây giờ?"

Lâm Việt Thịnh lập tức ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị chiến đấu, cho dù là kẻ nào, chỉ cần đến gần liền lập tức tấn công."

"Lâm Việt Thịnh, dù sao đó cũng là người của ba anh, cứ dùng vũ lực như vậy có phải không ổn lắm không?"

Quách Thanh Tú lo âu nói.

"Lẽ nào anh mở to mắt nhìn người phụ nữ của anh bị kẻ khác bắt đi?" Lâm Việt Thịnh cực kì bá đạo nói.

"Nổ súng..."

Quách Thanh Tú không suy nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi phòng điều khiển, sau đó đi vào phòng ngủ của Witt ở trong khoang thuyền.

Qua vài phút, liền nghe được tiếng súng vang lên.

Ánh đèn mờ sáng, Witt đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn này, hoàn toàn giống Lâm Việt Thịnh.

Thằng bé ngủ yên tĩnh như vậy, Quách Thanh Tú đưa tay mơn trớn gò má của nó.

"Mẹ, đừng đi..."

Witt kéo tay Quách Thanh Tú, khẽ nói.

Viền mắt Quách Thanh Tú dần ướt át, thì thầm nỉ non đáp, "Mẹ không đi."

Một lát sau, cô mới phát hiện Witt chỉ là nói mớ, thằng bé chỉ lẩm bẩm vài câu, sau đó lại nhanh chóng ngủ mất.

Tiếng súng đứt quãng phía ngoài, Quách Thanh Tú lo âu mà ôm Witt.

Ròng rã bảy năm, vào lúc thằng bé cần tình yêu của mẹ nhất, cô lại không ở bên thằng bé.

Trong lòng Quách Thanh Tú cảm thấy hổ thẹn khó yên, cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Đêm nay, Quách Thanh Tú mơ mơ màng màng ôm lấy con trai đang ngủ, tiếng súng ngoài kia khiến cô cảm thấy bất an.

Sáng ngày hôm sau, lúc cô tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong lòng Lâm Việt Thịnh, trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại.

"Con trai đâu?"

Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn cô, "Cục cưng, tất cả đã có anh đây, em sẽ không sao đâu!"

"Tối hôm qua thế nào rồi?"

Quách Thanh Tú cuống quít muốn xuống giường mang giày, đi xem Witt, lại bị Lâm Việt Thịnh đưa tay kéo lại.

"Người phụ nữ này, trong lòng cũng chỉ có con trai, sao em không nhớ đến anh một chút?"

"Đừng làm ồn nữa, em thật sự rất lo lắng cho nó..."

"Đương nhiên là nó đang ngủ, chiếc thuyền này còn không có việc gì, sao nó lại có thể có việc gì được?"

Lâm Việt Thịnh đè Quách Thanh Tú xuống dưới thân, cuồng nhiệt hôn, từng nụ hôn tựa như mưa rơi xuống.

"Này, này... ưm..."

Bàn tay to lớn của Lâm Việt Thịnh cách lớp quần áo xoa nắn đường con đầy đặn của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú trở nên đỏ bừng, hai người đang dần dần mà tiến vào cảnh đẹp.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

"Mẹ, mẹ..."

Tiếng gọi của Witt truyền vào, Quách Thanh Tú sợ đến mức vội vàng đẩy Lâm Việt Thịnh ra, mặt đỏ tới mang tai mà sửa sang lại đồ ngủ của mình.

"Mẹ, chào buổi sáng! Ồ, ba, ba cũng ở đây sao?"

Gương mặt Lâm Việt Thịnh chưa thỏa mãn dục vọng, hai tay gối sau đầu, nằm trên giường.

"Con tới làm gì?"

Witt bày khay bánh trên tay ra, "Con tự làm bánh ga tô, cho mẹ ăn thử nè."

"Còn còn biết làm bánh ga tô sao?" Quách Thanh Tú hết sức kinh ngạc.

"Đương nhiên rồi!"

Witt bê bánh ga tô đưa đến trước mặt Quách Thanh Tú.

"Mẹ, mau ăn thử..."

Lâm Việt Thịnh hoàn toàn bị ngó lơ.

"Há, anh còn ghen tị với con trai sao!" Quách Thanh Tú dùng ngón tay chọt chọt Lâm Việt Thịnh.

Witt cũng rất thức thời, "Ba, ba cũng ăn thửu đi!"

Lâm Việt Thịnh đứng dậy bước xuống giường, "Anh đi ra ngoài xem xem, tối hôm qua đám khốn kiếp kia làm trò gì?"

Quách Thanh Tú ôm Witt, hôn lấy hôn để, "Cục cưng, bánh ga tô con làm thật tuyệt quá! Nói xem con học làm với ai nào?"

Witt ở nhà họ Lâm nhất định là có địa vị cao, thằng bé lại chẳng tỏ vẻ kiêu căng gì cả, quả là khó có được.

Witt ngước mắt, lo lắng nhìn Quách Thanh Tú, "Mẹ, bánh ga tô này ăn ngon không?"

Quách Thanh Tú ăn hai miếng, ra sức gật đầu, "Ăn ngon lắm, quá tuyệt, tay nghề này của con sắp vượt qua mẹ luôn rồi, có điều, nếu như thêm một chút đường nữa là được rồi, mẹ thích ăn ngọt."

Witt được Quách Thanh Tú tán thưởng, vô cùng hài lòng, híp mắt cười nhìn cô.

"Trước đây con nghe ba nói, khi ấy ba nói với con, mẹ ở một chỗ thật xa, sau đó còn nói con sinh ra ở đâu. Còn nói mẹ rất biết làm bánh ga tô, sau đó con bèn lén học làm bánh ga tô, có điều, thường xuyên bị chị đầu bếp phát hiện, hì hì, có điều chị ấy cũng không làm gì được con, ban đầu còn không đồng ý, về sau lại thấy con làm bột mì đổ vương vãi khắp nơi, bèn bằng lòng dạy con rồi!"

"Ừ, con của mẹ giỏi quá, nhất định có thể theo đuổi được thật nhiều cô gái!"

"Mẹ, đáng ghét quá, người ta sẽ xấu hổ đấy!"

"Ha ha, con trai ngốc, con phải học được mặt dày như cha con mới được!"

"Đi, chúng ta đi lên boong thuyền xem, tiếng súng tối hôm qua con có nghe thấy không?"

"Con không nghe thấy, có điều sáng nay, con có nghe mấy anh vệ sĩ kia nói là ông nội đang phái người đuổi theo bắt chúng ta." Witt vậy mà vô cùng bình tĩnh, lúc nói những lời này, không hề lộ vẻ sợ hãi chút nào.

Quách Thanh Tú nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt, lúc đi đến trên boong thuyền, Lâm Việt Thịnh đang tập trung hơn mười vệ sĩ lại dặn dò.

Dưới đất còn có một vài khẩu súng.

"Mẹ, sữa!" Witt mang sữa nóng đến đặt lên tay Quách Thanh Tú.

"Cục cưng, con phải cẩn thận đấy, bếp gas và bếp điện đều rất nguy hiểm."

Witt thè lưỡi, "Mẹ, người ta đã không còn là trẻ con rồi!"

Quách Thanh Tú uống sữa xong, Lâm Việt Thịnh cũng đã giải tán đám người.

"Thế nào rồi?"

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lạnh lẽo, "Tối qua có ba chiếc ca nô, sau khi bị chúng ta tấn công liền bắt đầu đánh trả lại. Có điều đêm đen gió lớn, bọn hắn không cách nào đuổi theo chúng ta. Thế nhưng cứ như vậy, vị trí của chúng ta sẽ bại lộ."

"Vậy thì sẽ thế nào?"

"Ừm... Kết quả chính là ba của anh nhất định sẽ lại phái người đến, tối hôm qua chỉ là mở màn thôi!"

"Á, ba mau thay đổi phương hướng đi, con không muốn bị ông nội bắt đi đâu!"

"Thằng nhóc ngốc này, dĩ nhiên là ba sẽ nghĩ cách rồi!"

Lâm Việt Thịnh đưa hai tay ra, mỗi tay dắt một người, kéo bọn họ đi về phía khoang thuyền.

"Ba, ba cho con một khẩu đi, ngày mai con muốn cùng mọi người bảo vệ mẹ..."

Lâm Việt Thịnh cốc đầu Witt một cái thật mạnh, "Mẹ không cần con bảo vệ, có ba của con đây, mẹ của con sẽ không mất một cọng tóc nào/"

"Nhưng mà con vẫn rất lo, dù sao ba cũng lớn tuổi rồi, cũng nên để con trai gánh vác một chút."

Lần này Lâm Việt Thịnh thật sự căm giận, "Cái gì, thằng nhóc hỗn láo kia, lại còn nói ba của con già rồi? Có phải thiếu đánh không hả?"

Witt thè lưỡi, lập tức trốn phía sau Quách Thanh Tú, "Mẹ ơi cứu mạng, ba muốn mưu sát con trai ruột kìa!"

Quách Thanh Tú dang hai cánh tay cản con trai lại.

"Được rồi được rồi, đừng làm ồn nữa! Đi ăn cơm thôi!"

Một nhà ba người, cho dù ồn ào cũng là vui vẻ hòa thuận.

Xế chiều hôm đó, lão già họ Lâm quả thật lại phái một chiếc thuyền lớn hơn cả du thuyền đi truy kích, lần này người cũng mang theo cũng càng nhiều.

Lâm Việt Thịnh vô cùng tức giận, hắn dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Lâm Thanh Tùng.

"Đồ ngốc nhà anh làm cái gì vậy? Ba phái nhiều người đến đây như vậy, thế mà anh lại chẳng giúp gì?"

Lâm Thanh Tùng ở bên kia tố khổ, "Chú Ba, chú cũng đâu phải không biết anh khổ cực thế nào, ba giam lỏng anh rồi, hiện tại anh cũng không có cách nào để ý đến bạn bè của em dâu đây này."

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh trở nên u ám, vũ khí dự trữ của bọn họ dù sao cũng có hạn, nhưng khả năng của cha hắn là vô hạn.

Cứ giằng co lâu dài như vậy, cha hắn nhất định sẽ bắt được cả đám.

"Em có một cách..." Quách Thanh Tú đến bên tai Lâm Việt Thịnh nói nhỏ vài câu.

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lập tức lạnh xuống, "Không được, không cần người khác hỗ trợ, người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh này không cần nhờ người khác đến quan tâm."

"Đồ khốn, anh tiếp tục như vậy sẽ hại chúng ta." Quách Thanh Tú nổi giận, cũng không để ý Lâm Việt Thịnh có đồng ý hay không, cô tự làm theo ý mình.

Hai bên tiếp tục tranh đấu ác liệt, dưới sự chỉ huy của Lâm Việt Thịnh, thuyền Queen vẫn chiếm được ưu thế.

Tuy nhiên, trên thân thuyền bị hư hại rất nhiều, cứ đánh tiếp như vậy, có thể sẽ chìm mất.

Lâm Việt Thịnh đau đầu!

Đêm hôm sau, một chiếc trực thăng quân dụng đáp xuống boong thuyền.

Thân hình Dương Diệp Sinh xuất hiện trên trực thăng, "Lên đây đi!"

Dưới sự trợ giúp của Dương Diệp Sinh, cuối cùng Lâm Việt Thịnh và Quách Thanh Tú cũng mang theo Witt thoát khỏi biển lớn.

Một nhà ba người đến Na Uy, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

[Kết thúc]