Quách Thanh Tú tò mò đẩy cánh cửa khép hờ thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng lại với cô. Người kia đang nói gì đó một người đàn ông đeo kính râm khác, cô không nghe rõ nội dung cụ thể, chỉ mang máng nghe thấy vài chữ: "...Ép giá cổ phiếu của Á Hân!"
Quách Thanh Tú bỗng chốc sững sờ, Á Hân là công ty của bác trai! Người đàn ông này, trong ngày đính hôn cùng chị cô lại lên kế hoạch thu mua công ty của gia đình chị, rốt cuộc là dạng đàn ông như thế nào đây? Trong lúc chấn động, ngón tay của Quách Thanh Tú đã ấn vào nút quay video.
"Vâng thưa cậu Lâm, chúng tôi đã thu mua được không ít cổ phiếu của Á Hân..."
"Cót két..." Quách Thanh Tú đột nhiên đụng phải cánh cửa, âm thanh bất ngờ vang lên ấy khiến ba người đang có mặt ở hiện trường đều thấy căng thẳng.
Người đàn ông đeo kính râm im lặng, cơ thể hoang dã của Lâm Việt Thịnh thình lình quay phắt lại, cất bước về phía cửa. Trái tim Quách Thanh Tú đập điên cuồng, cô vội vàng giấu điện thoại vào trong lòng, lùi về phía sau.
"Tôi chưa nhìn thấy gì hết, tôi đi đây."
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lâm Việt Thịnh lóe lên vẻ thâm sâu khó lường, hắn ta đi trước một bước, chắn đường cô. Ánh mắt sắc sảo ấy liếc về phía chiếc điện thoại của cô, không hề khách sáo mà quát lên: "Đưa điện thoại cho tôi."
Quách Thanh Tú tiếp tục lui về sau, hai tay vô thức giấu điện thoại trong lòng: "Không, không đưa, anh đừng qua đây..."
Cánh tay dài của Lâm Việt Thịnh vung lên, Quách Thanh Tú gần như không còn đường thoát, cô bị hắn kéo ngược vào phòng, cơ thể đập mạnh vào bức tường. Đầu cô rất đau, Quách Thanh Tú choáng váng vì cú va chạm mà quay đầu nhìn lại, người đàn ông này ra tay thật tàn nhẫn.
Sau khi người đàn ông đeo kính râm kia ra ngoài, cánh cửa phòng được sập mạnh lại. Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt Thịnh và đôi mắt đen như hắc diệu thạch đó tỏa ra ánh sáng nguy hiểm như loài báo săn.
"Đưa đây!" Chất giọng trầm đó mang theo sự uy hiếp không cần nghi ngờ nữa. Hắn cứ mải miết áp sát, bức ép cô lui về góc tường.
"Anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ không để anh đạt được ý đồ đâu!"
"Vậy sao?" Cơ thể cao lớn của Lâm Việt Thịnh từ từ bao phủ Quách Thanh Tú.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống. Khuôn mặt bé xinh nhỏ bằng lòng bàn tay ấy vừa nẩy nở, da dẻ trắng trẻo gần như không tì vết, lông mi dày rậm tựa cánh bướm dập dờn, đôi mắt sáng long lanh ngập vẻ kinh hoàng, chấn động, giận dữ cùng vẻ trấn tĩnh giả bộ của cô...
Khóe môi Lâm Việt Thịnh nhếch lên một vòng cung tà ác, dạng con gái như thế này, hắn từng gặp nhiều rồi... Lâm Việt Thịnh không thương tiếc gì, dùng bàn tay to khóa chặt cô lên bờ tường.
"Hoặc là đưa điện thoại cho tôi, hoặc là tôi sẽ cưỡng hiếp cô ngay bây giờ..."
Gò má Quách Thanh Tú bỗng chốc có thêm hai vệt ửng đỏ: "Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, anh cứ động vào một sợi lông của tôi thử xem!"
"Thử xem?"
Lâm Việt Thịnh nhìn cô với vẻ giễu cợt: "Lâm Việt Thịnh này trước giờ chưa từng bị ai uy hiếp đâu, nhất là mấy con đàn bà."
Hắn đột ngột vươn tay xé chiếc áo sơ mi kiểu công chúa màu vàng nhạt trên người cô, một hàng cúc áo bị hắn giật đứt, bắn hết xuống nền nhà, vạt áo mở toang, lộ ra chiếc áo ngực màu pastel bên trong cùng da thịt trắng trẻo mềm mại của thiếu nữ. Ánh mắt Lâm Việt Thịnh chợt lóe lên vẻ thèm khát tình dục điên cuồng.
"Muốn hét không? Để cho người ta tới đây xem, em vợ câu kết với anh rể trong ngày đính hôn của chị, tôi tin chắc chị cô sẽ vui lắm đấy."
Quách Thanh Tú xấu hổ và giận dữ vô cùng, cô không ngờ người đàn ông này thực sự ra tay với mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đê tiện và bỉ ổi này để uy hiếp cô: "Anh là tên khốn kiếp, mau buông Tăngi ra, nếu không anh sẽ hối hận đấy!"
"Đưa điện thoại cho tôi, nhanh lên, tôi đếm đến ba, nếu cô không đưa, vậy thì người phải hối hận sẽ là cô." Lâm Việt Thịnh nở nụ cười như ma quỷ.