Vợ Kế - Nhiễm Nhĩ

Chương 6




Hiển nhiên An Du còn nhớ. Nhưng hiện tại cậu không có bị chuốc thuốc, chẳng có lý do gì để mình thân mật với anh rể.

An Hân ở sát vách lại đập vỡ một cái bát, các bà vú khuyên bảo hết nước hết cái. Cái cớ không có gì khác ngoài: "Đại thiếu phu nhân, người đừng nói bậy." "Gia nhà chúng ta không khắc vợ."

............

Đôi mắt An Du phủ đầy sương mù, nắm lấy tay Hoắc Chi Tiêu, ứa nước mắt lắc đầu. An Hân làm ầm ĩ càng thêm dữ tợn, hết bát này đến bát khác, va vào tường kêu loảng xoảng, cũng va vào tim của An Du. Cậu cảm thấy chị đang mắng cậu.

Mắng cậu yêu đương vụng trộm, mắng cậu không biết xấu hổ, mắng cậu thông dâm với anh rể...

Người đời đều mắng chửi cậu, nhưng háng cậu vẫn kẹp tay anh rể, nhắm nghiền mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp ấy. Cậu nói: "Em nhớ mà."

Sao có thể không nhớ cho được? Những cái vuốt ve an ủi và những cảm xúc triền miên như thủy triều, là mùi vị mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Rõ ràng đang vào ngày lạnh nhất trong năm, nhưng đáy lòng lại rực rỡ những bông hoa của mùa xuân. Cơn gió ấm áp thổi quanh người, dòng suối tan băng, vang vọng tiếng róc rách.

Xoảng!

Nửa đêm, một âm thanh vang giòn, kèm theo tiếng la hét của các bà vú, nghe mà khiến con người ta sởn gai ốc. An Du đột ngột tỉnh táo lại, đẩy anh rể ra, quay đầu chạy vào phòng cách vách: "Chị?" "An tiểu thiếu gia..." Các bà vú nhìn thấy cậu, đều thở phào nhẹ nhõm, "Đại thiếu phu nhân đập vỡ cái lọ, đồng hồ ở trên bàn cũng bị bễ rồi ạ!" An Du vội vã đẩy cửa vào, tiếp đó nhìn thấy một mớ bừa bộn dưới đất. An Hân thở hổn hển nằm bò trên giường, bên cạnh tay là nước thuốc màu nâu, còn có bát sứ vỡ vụn: "Sao Hoắc Chi Tiêu không đi chết đi? Anh ta đã giết quá nhiều người, anh ta mới là kẻ đáng chết, tại sao tôi phải đi chết thay anh ta chứ? Tại sao?"

Mấy bà vú lại bổ nhào tới: "Đại thiếu phu nhân, cái này không được nói, không được nói đâu ạ!"

Tất nhiên là không được nói. Vì Hoắc gia là Phủ soái, trong tay người đàn ông của Hoắc gia, ai mà chẳng giết người? Nhưng người đàn ông nhà Hoắc trên chiến trường, họ giết những kẻ xâm lược, để bảo vệ nhà và Tổ quốc. Dù có chửi trời chửi đất, thì không nên chửi bọn họ.

Sắc mặt An Du tối sầm xuống, giúp bà vú già đè An Hân lại, nhân lúc cô không giật ra được, kêu người dọn dẹp phòng sạch sẽ. Thuốc chữa bệnh đó, rốt cuộc cũng không thể rót tiếp cho An Hân.

Dù sao đây chính là Đại thiếu phu nhân, ai cũng không dám mạnh tay.

An Hân quấy đủ rồi, nét mặt xanh xao nằm trên giường. An Du dựa vào tường hít sâu vài hơi, cảm giác ươn ướt bên trong quần, vải quần bị ẩm dinh dính vào chân, vừa khó chịu lại vừa ghê tởm.

Cậu nhắm mắt, ép xuống nỗi chua chát dưới đáy lòng, quay đầu bước ra khỏi phòng. Cậu còn phải thay quần áo, thay xong lại dặn dò nhà bếp sắc thuốc, bên cạnh An Hân không thể không có ai, cậu không có thì giờ để mà ngồi buồn bã.

Vì chuyện của An Hân, mà An Du bận bịu hết mấy ngày, khi chạm mặt anh rể, lại chẳng còn ngại ngùng, mà là vô cùng lo lắng hỏi: "Hay lại mời bác sĩ đến khám thêm xem, em cảm thấy chị...không khỏe lắm." Lúc An Hân mắng người thì rất hứng khởi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lại tối tăm không có ánh sáng. Hoắc Chi Tiêu biết tâm bệnh này của An Hân, chỉ cần mình ở nhà, là cô thấy không khỏe, song, lời này không thể nói ra: "Đã mời bác sĩ rồi, vừa mới du học trở về, ngày mai là tới."

An Du vẫn lo lắng như cũ.

Cơn gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ, lò sưởi đang làm ấm trong phòng.

Hoắc Chi Tiêu nhìn chằm chằm vào gò má đỏ bừng của cậu, đột nhiên nói: "A Du, tối nay ăn cơm xong, em ra ngoài đi dạo với anh nhé." An Du khó hiểu: "Đi ra ngoài ạ?" "An lão thái thái trước đó có đưa tới một mảnh giấy nhỏ, nói muốn em quay trở về." Hoắc Chi Tiêu vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của cậu. Khi nhìn An Du nghe thấy cái tên "An lão thái thái", bỗng cắn môi dưới, Hoắc Chi Tiêu lại đổi ý bảo: "Anh nghĩ, nếu em không về, thì bọn họ sẽ phái người tới mời."

Nếu là mời, thì tất nhiên sẽ không thể từ chối. Giả sử An Du thật sự được nâng lên làm vợ kế, ngược lại cũng có lý do để không về nhà, nhưng hiện tại cậu chỉ là em trai tới chăm sóc cho chị, Hoắc gia cũng không ép ở lại.

Nghĩ tới đây, An Du không chút suy nghĩ gật đầu: "Anh rể, em ra ngoài với anh."

Nói là ra ngoài, nên An Du cứ tưởng là có thể đi loanh quanh khu vực gần Phủ soái, nhưng không ngờ sau khi ăn cơm tối xong, còn chưa kịp ngồi lên xe, thì đã đụng phải người của An gia ngay ngoài cửa.

Cậu nắm chặt tay anh rể, nhưng vẫn không thể từ chối ý của An lão thái thái, nên đã qua trở về nhà vào đêm khuya.

An lão thái thái ôm ý nghĩ muốn giữ An Du và Hoắc Chi Tiêu ở lại ngủ qua đêm, ngay lúc này cố ý phái người đi mời bọn họ. Thậm chí vì để giữ người lại, mà An gia còn dựng lên một sân khấu kịch ca hí. An Du từ nhỏ đã không yêu thích mấy trò vui này, nhấp nhổm nhìn sắc trời. nhưng gần sân khấu kịch không có đồng hồ treo tường, chỉ Hoắc Chi Tiêu hình như có mang đồng hồ đeo tay.

An Du nhịn không được quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh mình—— anh rể bắt chéo hai chân, trong tay bưng một tách trà đã nguội gác hờ ở trước đầu gối, mắt hơi cụp cũng không biết có đang nghe kịch hay không, nhìn dáng vẻ có chút lười biếng, nhưng sống lưng lại vô cùng thẳng tắp. Cậu thấy không ai chú ý tới mình, dè dặt sáp qua: "Anh rể."

Giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ, nghe mà làm lòng Hoắc Chi Tiêu ngứa ngáy: "Làm sao vậy?" "Mấy giờ rồi ạ?"

Hoắc Chi Tiêu nheo mắt lại: "E là đã trễ."

Tất nhiên là đã quá muộn. Đúng như dự tính của An lão thái thái, chờ hát hí xong, chẳng những sắc trời đã tối, mà tuyết còn rơi không ngớt.

An lão thái thái gắng gượng chống đỡ tới giờ phút này, để nhìn thấy bọn họ muốn đi mà đi không được, lòng đầy thỏa mãn bảo An Du đưa Hoắc Chi Tiêu đi nghỉ ngơi, ngay cả phòng cho khách cũng không chuẩn bị, rõ ràng là muốn bọn họ nghỉ ngơi chung một chỗ.

"Cẩn thận một chút." Khi An lão thái thái đi lướt qua người cậu, thấp giọng căn dặn: "An gia dựa hết vào cháu đấy." Hàm ý này, hoặc nói cách khác là bảo cậu vụng trộm. Đầu An Du "ong ong" như nổ tung, nhìn chằm chằm bóng mờ hư ảo trên nền tuyết, đột nhiên cảm thấy gió bắc thật lạnh giá.

"Đi thôi." Đầu vai chợt ấm áp, là anh rể choàng áo khoác lên vai cậu. "Anh rể..." Chóp mũi An Du đau xót. Hoắc Chi Tiêu kéo lấy tay cậu: "Có chuyện gì, về phòng rồi nói." Cậu gật gật đầu, đi theo anh rể từng bước một về phía trước.

Đi được nửa đường, thì có lính cảnh vệ tới.

"Em về phòng trước đây." An Du biết chừng mực, nên tự nới lỏng tay Hoắc Chi Tiêu, ngoan ngoãn giẫm trên nền tuyết chạy về trước.

"Nói đi." Thấy cậu đi xa, Hoắc Chi Tiêu thu lại tầm mắt, "Gia, trước có người truyền lời nói nhảm trên đường phố đã bắt được rồi ạ." "Hắn nói gì?"

"Hắn nói Ngài và An tiểu thiếu gia thông dâm, mới sáng sớm đã..." Giọng của Lính cảnh vệ nhỏ dần.

Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu dao động mạnh, lại nhìn về phía An Du. Cậu đi rất cẩn thận, nhưng vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, bóng người nhỏ nhắn sắp bổ nhào xuống nền tuyết.

"Bắn chết." Giọng nói Hoắc Chi Tiêu lạnh xuống: "Rồi khiêng tới cho An lão thái thái."

Tin đồn bịa đặt trên phố chắc chắn nghe được càng nhiều thì càng không hay, An Du không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là Hoắc Chi Tiêu sẽ không nghe. Chẳng những anh nghe được, mà còn biết ai là người truyền tin.

Lính cảnh vệ nhận lệnh, lập tức rời đi. Hoắc Chi Tiêu nhanh chân đuổi theo bước chân của An Du, không đợi cậu kịp phản ứng, đã thẳng tay tóm lấy eo ôm người vào trong ngực.

"Anh rể!" An Du mũi chân lảo đảo giẫm loạn xạ vài bước. "Tuyết dày, giày em mang rất khó đi." Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, dưới ánh trăng, trong đôi mắt chứa đầy ý cười, "Sợ à?" An Du quay mặt đi.

"Đừng sợ." Hoắc Chi Tiêu ôm cậu vào lòng, "Có anh rể ở đây, em đừng sợ."

Đáng tiếc bất luận Hoắc Chi Tiêu có nói gì đi nữa, thì An Du vẫn sợ. Cậu sợ chị gái phát điên, sợ bản thân tuân thủ không nổi giới hạn của mình, còn sợ người anh rể kia trong lời nói của chị gái.

Hoắc Chi Tiêu ôm An Du, chậm rãi bước đi trong tuyết. Anh mang giày bốt của quân đội, đế giày đạp trên nền tuyết xốp, có tiếng động phát ra làm An Du dần dần bình tĩnh trở lại: "Anh rể, tối nay không về thật ạ?"

"Ừ, tuyết rơi to quá rồi."

An Du chớp mắt buồn bã, chờ đến khi đi tới trước sân nhỏ của mình, mới vội vã thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Chi Tiêu, cuộn tay vào túi sưởi lông thỏ chạy vào phòng.

Hoắc Chi Tiêu nhìn ánh đèn sáng lên trong sân nhỏ, hình bóng An Du phản chiếu mờ nhạt trên khung cửa sổ, lại nhìn cậu chạy ra lần nữa: "Anh rể, em bật lò sưởi rồi, anh vào đi."

Nói xong, cả người cảm thấy lạnh, giậm chân co ro rút vào trong phòng. Hoắc Chi Tiêu cũng đi vào theo, chưa kịp cởi áo choàng xuống, thì đã thấy An Du cúi người đốt hương trên bàn.

An Du không biết hương đó chính là do An lão thái thái đặc biệt chuẩn bị, nhưng đốt thì cũng đã đốt rồi, đốt xong, lại xách ấm nước đặt trên lò sưởi, đun nước.

"Đã quá muộn, chắc người hầu đều ngủ cả rồi." An Du xoa xoa tay nói nhỏ. Tuy nói ở dân quốc, con trưởng và con thứ đã không còn bị phân biệt nữa, nhưng ở An gia, thì khác. Ví dụ như con trai và con gái của vợ cả, là báu vật, tới An Du, ngay cả kêu một bà vú già đi đun nước còn chẳng nghe. May mắn thay cậu đã quen rồi, đun nước xong, ngồi xuống cạnh bàn, chống cằm nhìn anh rể.

Hoắc Chi Tiêu là người đàn ông Hoắc gia mà An Du quen thuộc nhất, đến nỗi Đại soái của Phủ soái quanh năm ở vùng biên, vào ba năm trước, khi anh rể lấy chị, An Du chỉ liếc nhìn một cách vội vã.

Hoắc Đại Soái tràn đầy khí thế thổ phỉ, khác hoàn toàn với Hoắc Chi Tiêu. Người An gia mắng Hoắc gia toàn là người thô lỗ, nhưng Hoắc Chi Tiêu lại hào hoa phong nhã, chỉ cần không rút súng ra, không mặc quân phục, thậm chí còn có một chút phong độ của người trí thức không rõ ở trên người, hệt như "cố vấn" trong Quan nha làm việc với người nước ngoài. Nhưng Hoắc Chi Tiêu suy cho cùng vẫn là quân nhân, tầm mắt của An Du từ ống quần thẳng thớm của anh rể trượt lên trên sống lưng thẳng tắp, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đây chính là người đàn ông sau này của cậu à...

"Nghĩ gì thế?" An Du say sưa nhìn chằm chằm Hoắc Chi Tiêu, Hoắc Chi Tiêu hiển nhiên cũng đang nhìn cậu, "Không có gì ạ." An Du mỉm cười thu lại ánh nhìn, ấm nước trên lò sưởi phát ra tiếng kêu inh ỏi, cậu vội vã đi qua, muốn xách ấm nước xuống, lại bị bỏng cho run tay. "Để anh." Hoắc Chi Tiêu đứng dậy, mang găng tay đen cầm quai ấm nước, rót cho hai người hai cốc trà. An Du xoa xoa tay, hai má bị hơi nước xông cho đỏ bừng, đôi mắt cũng ngấn nước.

Hoắc Chi Tiêu mím môi, cúi đầu, xách ấm nước đặt lại trên lò sưởi, xoay người đi ra ngoài.

"Anh rể?" "Lính cảnh vệ vẫn còn ở bên ngoài." Bước chân Hoắc Chi Tiêu dừng lại một chút, xoay đầu cong khóe môi với cậu: "Anh nói vài việc với bọn họ, sẽ quay lại ngay."

An Du an tâm trở lại, bưng cốc nước uống vài ngụm, lại thấy bản thân mình vội vã quá chừng. Đó là anh rể của cậu, buổi tối không ở trong phòng là chuyện bình thường mà!

Lính cảnh vệ đứng vác súng ở ngoài sân nhỏ, lưỡi lê trên đầu súng lóe lên ánh sáng bạc. "Gia!" Nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Chi Tiêu, bọ họ đồng loạt chắp tay thể hiện sự tôn kính. "Không cần phòng thủ ở đây." Hoắc Chi Tiêu tùy ý chỉ ra hai người, "Đến nhà ăn đun ít nước nóng mang qua đây." "Rõ!"

"Kẻ khua môi múa mép bắn chết chưa?" "Bắn chết rồi ạ!"

"Ừm, khiêng vào cho An lão thái thái đi." Giọng điệu của Hoắc Chi Tiêu hờ hững, như thể đó không phải là một xác chết máu me bê bết, mà là một món đồ chơi nhỏ không ảnh hưởng gì mấy.

Lính cảnh vệ mặt không cảm xúc, chờ lệnh tiếp theo của Hoắc Chi Tiêu.

Nhưng Hoắc Chi Tiêu lại không nói gì. Người đàn ông đứng trong sân, châm điếu thuốc lá, kẹp ở giữa ngón tay, hút hết điếu này đến điếu khác.

Hình bóng An Du phản chiếu trên cửa sổ. Lúc đầu, cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, đầu gật gù ngủ gà ngủ gật, sau đó, cậu đột nhiên đứng bật dậy, bóng dáng tới tới lui lui, giống như đang đi qua đi lại trong phòng, qua nhiều lần thì người đó nằm bò trên bệ cửa sổ, bởi lẽ có phần hơi kiêng dè, nên đã không đẩy cửa sổ ra.

Hoắc Chi Tiêu im lặng nhếch lên khóe môi, giống như nhìn thấy đôi má trắng sứ của An Du nổi lên rạng mây hồng khi trào dâng nỗi ham muốn của dục vọng. A Du bé bỏng của anh, hễ cứ động tình, là sẽ biến thành quả đào chín mọng, bóp lấy vỏ ngoài mềm mại, nước mật ngọt ở bên trong sẽ tuôn trào. Lại ngước đôi mắt ngấn nước nhát gan nhìn anh——

"Anh rể..."

Bụng dưới Hoắc Chi Tiêu căng cứng, đế giày giẫm xuống điếu thuốc mới hút nửa cây, nghiền nát đốm lửa nhỏ vụn, đẩy cửa phòng ra. Mùi hương thoang thoảng tràn ngập khắp nơi.

Việc mà An lão thái thái làm... cũng không hẳn là xấu.