Cô yêu anh, yêu rất nhiều,yêu như muốn moi hết tim phổi để trao cho anh. Nhưng không có gì là mãi mãi và tình yêu không ngoại lệ
Trong một hôm mưa tầm tã, Đường Chi Ngọc đứng trước cổng trường đợi anh, chậm rãi lặng nhìn mưa rơi.Anh bước ra, người ướt sũng, trên tay cầm chiếc cặp để che mưa. "Em đợi anh, có lâu không?"."Không lâu đâu ạ,giờ mình về chứ? ".Đường Chi Ngọc mỉm cười ngây ngô, khẽ lấy trong tay một chiếc ô nhỏ đưa cho anh,rồi họ cùng nhau ra về. Trên đường đi,lúc thoáng qua ngã tư cô liếc thấy có một người đàn ông đang gục đầu ngồi dưới mưa nhìn rất đáng thương. Chi Ngọc dừng chân, cô cầm ô để đó che cho anh ta "Anh gì ơi, mau về đi ngồi đây sẽ bị cảm lạnh đấy".Người đàn ông ngẩng đầu, mở hai con mắt nhìn cô chằm chằm,Chi Ngọc không biết gì cả chỉ khẽ mỉm cười rồi đứng lên tiến về phía Đường Minh. Anh hỏi cô làm gì cô chẳng nói gì, chỉ vào chỗ người đàn ông rồi cười nhẹ. Anh như đã hiểu ra điều gì đó, Đường Minh lấy trong cặp một chiếc áo khoác choàng lên người rồi hai người nắm tay nhau chạy.