Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 62: Ngoại Truyện 2




Trường tiểu học...



Trong phòng họp nhỏ ở hành lang khuôn viên trường học, Khả Di và Ân Vương Hoàng nắm tay nhau mở cửa bước vào, trong phòng lúc này đã có 5 người ngồi đợi sẵn. Một người phụ nữ tầm 30 tuổi ăn mặc chỉnh tề với áo sơmi trắng và chân váy đen, trên cổ còn đeo thẻ giáo viên của trường, Khả Di nghĩ đây có lẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của Bảo Bối. Trên chiếc bàn dài còn có một cặp vợ chồng trạc tuổi cô và Ân Vương Hoàng, là vợ chồng của Tống tổng nổi tiếng của giới bất động sản, ngồi bên cạnh là Minh Thành, vậy là bố mẹ của thằng bé. Đối diện Minh Thành là Bảo Bối đang ngồi một mình ở đấy, nét mặt y chang Ân Vương Hoàng, lạnh lùng cũng chẳng thể hiện biểu cảm gì, nhìn thấy bố mẹ đến cũng không tỏ vẻ lo sợ vì bị mời phụ huynh.



"Ông Âu bà Âu, hai người đến rồi."



Cô giáo chủ nhiệm đi đến mời động tác mời hai vợ chồng cô ngồi xuống bên cạnh Bảo Bối. Cô giáo biết địa vị của Tống gia và Âu gia trong thành phố, đều là những gia đình máu mặt không thể động chạm, cô cũng vì bất đắc dĩ mới gọi hai nhà đến đây, và vì lý do khó mà nói.



"Tôi mời ông Âu và bà Âu đến đây là vì có vấn đề cần thảo luận một chút.", cô giáo chủ nhiệm cẩn trọng mở lời.



"Có chuyện gì cô giáo cứ nói.", Khả Di nôn nóng cùng lo lắng đáp lời.



"Là vầy, bạn bè trong lớp trong giờ ra chơi vội chạy đến báo với tôi là bạn Bảo Bối và Minh Thành đánh nhau ở sân trường.", cô giáo hồi hộp nói từng chữ một. Cô biết hai đứa trẻ này đều là bảo vật trân quý của Tống gia và Âu gia nên không thể tự mình giải quyết, đành phải mời phụ huynh hai nhà đến để thảo luận.



"Sao? Đánh nhau?", Khả Di lùng bùng lỗ tai, đánh nhau? Cô không tin vào những gì mình vừa nghe, Bảo Bối của cô không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện đến thế? Cô xoay đầu nhìn con trai ngồi kế bên, bàn tay nhỏ đặt lên tấm lưng nhỏ của thằng bé, nhỏ giọng hỏi chuyện.



"Bảo Bối, cuối cùng là sao vậy?"



Bảo Bối chưa kịp trả lời thì Minh Thành ở phía đối diện đã nhanh hơn một bước lên tiếng trước.



"Chúng con không đánh nhau, chỉ là nói chuyện. Mấy bạn trong lớp nói quá lên thôi.", thật ra khí chất của một thiếu gia đây mà, mới tí tuổi đã có thể có giọng điệu này rồi.



Cả hai vợ chồng Tống gia và Âu gia đều ngơ ngác nhìn Minh Thành như đang chờ đợi thêm lời giải thích.





"Cô Âu, có phải cô nói với tiểu công chúa là cháu trêu đùa em ấy về chuyện cháu thích em ấy không?", Minh Thành như lớn hơn chục tuổi hỏi chuyện Khả Di. Khi nãy cậu bé tìm gặp tiểu công chúa nói chuyện, một lần nữa đề cập là cậu bé thích tiểu công chúa, ai ngờ tiểu công chúa lại mang y chang câu mà Khả Di trước đó nói với con bé nói lại với Minh Thành, rốt cuộc thành ra thành ý của cậu bé lại trở thành chuyện trò đùa.



"Minh Thành à, thật ra thì...", Khả Di nghệch ra, không ngờ cậu bé sẽ nói với cô những lời này. Chuyện tình cảm nam nữ phức tạp, 3 đứa lại còn nhỏ vốn dĩ không nên để tâm đến làm gì.



"Chú Âu, cô Âu, cháu thật sự thích tiểu công chúa, thật lòng thích em ấy. Còn Bảo Bối đến tìm nói chuyện là chỉ muốn bảo vệ em gái, chúng cháu đang nói chuyện thì bị cô giáo chủ nhiệm kéo đến đây, còn gọi cô chú đến.", Minh Thành như giải đáp mọi thắc mắc của mọi người. Thì ra lý do mâu thuẫn chính là vì tiểu công chúa- em gái của Bảo Bối, con gái cưng nhà Âu gia. Ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng không ngờ chỉ là hai đứa bé 5-6 tuổi lại đang chính chắn nói những lòi này.



Thì ra là chuyện của những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời là gì, vậy mà làm cho hai nhà lo lắng sốt ruột cả lên. Suy cho cùng cũng không có gì nghiêm trọng, Minh Thành thích tiểu công chúa thì cứ để thằng bé theo đuổi, Bảo Bối yêu thương bảo vệ em gái thì cứ để cho thằng bé thực hiện bổn phận của một người anh, chuyện này người lớn khó mà chen chân giải quyết được, dù có khuyên nhủ hay răn đe cũng không giải quyết được gì, bọn trẻ thời nay lớn nhanh thật đấy.



Chỉ là việc đơn giản nên giải quyết rất nhanh, cô giáo cũng khéo léo cho cả hai Bảo Bối và Minh Thành nghỉ nửa buổi, xem ra hai bố mẹ vẫn có chuyện cần nói với con trẻ. Ngồi trên xe, Ân Vương Hoàng ngồi ở ghế lái, Khả Di ngồi ở ghế lái phụ còn Bảo Bối thì ngồi ở hàng ghế sau, từ lúc rời trường đến giờ vẫn chưa ai nói với ai lời gì.



"Hai mẹ con muốn ăn gì, bố chở đi ăn.", Ân Vương Hoàng chẳng để tâm đến việc đó, trong lòng anh ngược lại rất vui, thì ra tiểu công chúa của mình được săn đón như thế, sau này chắc chắn sẽ có đống chàng trai xếp hàng chờ Âu gia chọn lựa. Mà Bảo Bối cũng thật giống anh nha, ra dáng anh trai rồi, còn nói chuyện bảo vệ em gái nữa cơ. Nói chung anh không bực bội mà còn vui vẻ, phấn khởi vô cùng.



"Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói.", Bảo Bối nghiêm túc khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía trước.



Bộ dạng nghiêm túc này làm Ân Vương Hoàng và Khả Di bật cười nhưng cố nén lại, gật đầu ừ một câu rồi ra hiệu như đồng ý cho Bảo Bối lên tiếng tiếp.



"Bố mẹ có định sinh thêm em không?", tự dưng Bảo Bối lại hỏi chuyện này làm cô và anh như á khẩu không biết phải trả lời thế nào.



"Có thì sao mà không có thì sao?", Ân Vương Hoàng đánh lái rẽ phải rồi nhìn qua gương chiếu hậu hỏi ngược lại Bảo Bối.



"Không vấn đề gì, nhưng mà nếu có sinh thì mẹ đừng sinh em gái nữa. Nếu em ấy giống tiểu công chúa thì con sẽ rất mệt đấy.", Bảo Bối vừa nghiêm túc vừa tỏ vẻ mệt mỏi trả lời. Có lẽ nãy giờ thằng bé im lặng là để suy nghĩ về vấn đề này.




"Sao?", Khả Di xoay đầu ngơ mắt nhìn Bảo Bối, cô vẫn chưa hiểu ý của thằng bé.



"Con vì tiểu công chúa mà ra sức bảo vệ, để tâm đến mấy đứa con trai khác đã mệt rồi, nếu còn thêm em gái nữa con chắc chắn sẽ không đủ sức mà chăm nom.", Bảo Bối ra dáng như ông cụ non đáp lời. Thằng bé thương tiểu công chúa, vừa nghe Minh Thành có ý đồ với con bé liền ra mặt ngăn cản, nhất quyết không để ai tổn hại đến em gái mình. Chính vì vậy thằng bé mới nghĩ là toàn tâm toàn lực dành cho tiểu công chúa là đủ rồi, thêm một em gái nữa chắc chắn sẽ không xuể mất.



Ân Vương Hoàng và Khả Di đến lúc này không nhịn được nữa bụm miệng cười, ông cụ non Bảo Bối thật đáng yêu nha, thật không uổng công cô mang nặng đẻ đau còn anh thì không uổng công rèn luyện mấy chục năm trời mới có thể sản xuất bé "nòng nọc" xuất sắc như thế. Được rồi được rồi, nếu Bảo Bối nói như thế thì anh sẽ suy nghĩ lại việc có thêm con, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng "chừa" em gái ra nhé.



********



"Này, anh làm gì vậy?"



Khả Di chỉ vừa đẩy cửa nhà tắm bước ra đã bị Ân Vương Hoàng mai phục tốc chiến tốc thắng bế cô lên rồi ném lên chiếc giường lớn phía dưới làm cho chiếc váy ngủ của cô xộc xệch lộ ra nửa bầu ngực trắng hồng quyến rũ kia.



"Sản xuất em bé.", Ân Vương Hoàng thản nhiên trả lời. Cởi chiếc áo thun ra rồi chống tay lên giường nằm đè lên Khả Di, anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn, từ nhẹ nhàng dần dần chuyển sang mãnh liệt, bàn tay càng không an phận bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô.




Khả Di bất ngờ trước hành động này, cô chưa chuẩn bị tâm lý, nâng tay chắn trước ngực Ân Vương Hoàng, cô thở hổn hển nhìn anh đáp lời.



"Hai đứa đã đủ mệt rồi, anh còn muốn thêm sao?"



"Không thành vấn đề, chúng ta không nổi thì thuê người, anh dư sức."



Nói rồi Ân Vương Hoàng nhanh chóng trút hết những vật còn đang ngán đường kia xuống, mạnh mẽ chiếm lấy Khả Di. Trong căn phòng lớn bắt đầu vang lên âm thanh ám muội, tiếng động của hai cơ thể quấn quýt va chạm vào nhau tạo nên không gian đẫm ái tình, mê muội.




Ngoài cửa...



Bảo Bối vừa đi ngang qua cửa phòng của bố mẹ, vô tình nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi liền ngẩn ra. Không lâu sau đó tiểu công chúa ôm gấu bông mở cửa phòng chạy đến, nhón chân định giơ tay nắm lấy tay nắm cửa liền bị Bảo Bối ngăn lại.



"Sao thế?", cậu bé hỏi.



"Em ngủ không được, muốn tìm mẹ.", tiểu công chúa trả lời.



"Mẹ bận rồi, sang đây anh kể chuyện cho nghe."



Rồi Bảo Bối kéo tay tiểu công chúa kéo đi, trong giờ khắc này tốt nhất là không thể làm phiền đến quá trình "sản xuất" ấy được.



*******



9 tháng sau...



Cũng là vị trí này, cũng là căn phòng kính với những chiếc giường bé bé xinh xinh được xếp ngay ngắn ở bên trong, bé trai thì mặc màu xanh dương còn bé gái thì mặc màu hồng. Đứng đối diện căn phòng kính này là ba cha con Ân Vương Hoàng, Bảo Bối và tiểu công chúa, ba người đang hạnh phúc nhìn chăm chú về phía đằng kia nơi có hai chiếc giường nhỏ có hai đứa bé sơ sinh nằm ngủ ngon giấc. Khả Di vừa hạ sinh cho Ân Vương Hoàng thêm một cặp song sinh, một trai một gái, bây giờ cô đang nằm ngủ nghỉ còn ba cha con thì không kiềm được lòng phải đến đây thăm đôi sơ sinh ấy. Lần trước bị tai nạn bác sĩ bảo Khả Di khó lòng mang thai nhưng không ngờ mấy chốc cô đã sinh cho anh ba đứa con kháu khỉnh đáng yêu, vậy là bây giờ gia đình anh có tận 6 người với bốn đứa con, nằm mơ anh cũng không dám nghĩ đến. Tiểu công chúa thì không ngừng luyên thuyên là sau này sẽ chăm cho em gái như thế nào, cùng nhau chơi búp bê, cùng nhau làm đẹp...



Duy chỉ có mình Bảo Bối, anh trai cả là trầm mặc suy nghĩ cùng thở dài. Cậu đã nói bố mẹ đừng sinh em gái mà, cuối cùng vẫn là không thể tránh. Có thêm đứa em trai thì sao chứ? Song sinh cùng tuổi, suy cho cùng cũng chẳng thể bảo vệ em gái và chị gái, suy cho cùng cũng chỉ có mỗi cậu đảm đương trách nhiệm này. Thởi dài một phen, đành vậy, ai bảo hai đứa em gái này của Bảo Bối đáng yêu quá thể, dù cực một chút, dù có đối đầu với đám trai ngoài kia cũng chẳng sao, cậu vẫn nhất quyết bảo vệ hai đứa em gái này đến cùng...!