Reng...reng....
Từ trong một căn biệt thự nằm ven thành phố có một người phụ nữ trung niên đang đi ra, trên người mặc bộ đồ đồng phục của người giúp việc.
"Xin chà....cô Khả Di?", dì người làm vừa mở cửa miệng lại buông câu chào lễ phép. Lời chào thưa chưa kịp hoàn thành thì người ấy thấy cô gái đối diện, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, cười rõ tươi gọi tên cô gái ấy.
"Chào dì, đã lâu rồi không gặp."
Khả Di mỉm cười, tiến đến ôm chầm lấy người giúp việc, hai bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa lưng của người ấy. Trong thời gian 3 năm cô rời khỏi đây, sức khoẻ cũng như mọi việc của ba mẹ cô đều nhờ dì quản gia giúp đỡ, nếu không có dì, cô cũng không an tâm mà rời khỏi. Khả Di sống với dì quản gia này từ nhỏ, cả hai cũng rất thân thiết, nay lại thấy tấm lòng của dì bao năm qua vẫn tận tình săn sóc ba mẹ cô làm Khả Di càng thêm yêu quý và kính trọng dì, phải nói là biết ơn vô cùng mà không biết phải báo đáp như thế nào.
"Cô Khả Di, tôi thật sự rất nhớ cô đấy."
Dì quản gia lặng lẽ rơi nước mắt. Hoàn cảnh của cô chủ bà biết chứ. Chính bà là người đứng ra phụ giúp bà chủ lo cho hôn sự năm ấy mà, bà cũng biết cô chủ bị người nhà đối xử như thế nào. Dù không nói ra nhưng trong lòng bà luôn cảm thấy thương cảm cho cô, biết bao giờ cô chủ mới được hưởng hạnh phúc đây cơ chứ?
"Mami, con mỏi chân.", Bảo Bối đứng kế bên mệt mỏi mặt quạu lên tiếng, mới chỉ là bé con mà đã biết càu nhàu rồi.
"Cô chủ đây là?", dì quản gia nhìn Bảo Bối, cảm thấy rất thích thú.
"Mình vào nhà rồi nói tiếp đi dì."
Khả Di vui vẻ nắm tay Bảo Bối bước vào nhà. Ba năm rồi, căn nhà này không khác là bao, vẫn lối trang trí ấy, vẫn là những thứ đồ dùng thân quen này. Tất cả đều làm cho Khả Di xúc động. Đã ba năm cô không được về nhà rồi, đã ba năm cô sống một mình mà không có gia đình bên cạnh rồi hay sao? Ba năm không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ làm cho cô thấm thía thế nào là "gia đình".
"Khải Di, con về rồi."
Giọng nói mừng rỡ của bà Thuý vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Khả Di. Cô vội bước đến chủ động ôm lấy bà Thuý, giọng cô nức nở.
"Mẹ à, con nhớ mẹ lắm."
"Con gái ngoan con đừng khóc, không phải gia đình mình đã đoàn tụ rồi hay sao?", bà Thuý xoa xoa lưng vỗ về cô con gái. Nhìn con khóc mà bà cũng muốn khóc theo.
"Ba đâu rồi hả mẹ?", Khả Di nhìn xung quanh, từ lúc cô về đã không thấy ba đâu, một nỗi buồn tràn ngập trong lòng cô.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Khả Di bà Thuý liền lên tiếng trấn an.
"Con đừng nghĩ ngợi lung tung, không phải ba không muốn gặp con đâu mà tại ba không có ở nhà. Ông Minh dưới quê mời đám cưới, chỗ bà con thân tình không thể từ chối. Đáng lẽ ba mẹ cùng đi nhưng nay là ngày con về, ba kêu mẹ ở nhà đón con. Con đừng buồn ba nhé.", bà Thuý đưa tay lên má Khả Di vỗ nhẹ.
"Dạ con biết rồi.", Khả Di như xua được đi nỗi lòng, mỉm cười vui vẻ nhìn bà Thuý.
"Hôm nay chào mừng con về nhà mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon. Mẹ đã gọi chị con rồi, tối nay nó sẽ về vui vẻ cùng mẹ con mình.", bà Thuý kéo Khả Di ngồi xuống ghế sofa vui vẻ khoe những gì mình đã chuẩn bị để đón con gái. Đã lâu rồi bà không được vui như thế, từ ngày Khả Di rời đi ngày nào mà cũng như chất chứa nhiều nỗi lòng, không thể nào nở nụ cười được. Bà lo cho con gái, bà lo cho nó một thân một mình bụng mang dạ chữa phải sống một mình nơi đất khách quê người. Bà lo cho đứa cháu trai của bà từ nhỏ đã không có gia đình đầy đủ ấm êm hạnh phúc như bao người. Nhưng ngày hôm nay khi thấy Khả Di, nỗi lòng ấy đã vơi đi phần nào và bà mong rằng trong khoảng thời gian con gái ở đây, bà sẽ có thể bù đắp cho hai mẹ con cô một cách tốt nhất.
"Mẹ...", Khả Di bất giác nắm chặt lấy tay mẹ, một cảm giác bất ổn dâng tràn trong cô.
"Con yên tâm, Vương Hoàng sẽ không về đâu. Ba năm qua nó chưa bao giờ đặt chân về căn nhà này dù chỉ một lần.", bà Thuý hiểu tâm tư con gái liền lên tiếng giải thích.
"Vậy con cũng yên tâm. À mà quên nữa.", Khả Di nói rồi đưa mắt nhìn xung quanh, khi thấy bóng dáng con trai thì lớn tiếng gọi.
"Bảo Bối lại đây, lại đây chào bà ngoại đi.", Khả Di vẫy vẫy tay với Bảo Bối.
Bảo Bối từ trong sân vườn chạy vào. Trước mắt bà Thuý là một bé trai tầm 3 tuổi đang lon ton chạy vào, nó vừa chạy vừa cười rất vui, có vẻ nó rất thích không gian ở đây. Bảo Bối chạy đến đứng trước mặt bà Thuý, hai tay khoanh lại cúi đầu lễ phép.
"Cháu chào bà ạ."
"Ngoan, ngoan lắm.", bà Thuý kéo Bảo Bối ôm vào lòng, vừa ôm vừa xoa xoa người thằng bé, giọng vui tươi hẳn.
"Khả Di, con dạy thằng bé rất tốt, nó rất ngoan.", bà Thuý cười mãn nguyện, đó là điều bà luôn mong muốn. Bà chỉ sợ thằng bé thiếu thốn tình cha sẽ sinh ra tính tình ương bướng khó dạy nhưng không ngờ, con gái bà lại dạy dỗ nó rất tốt, bà rất vui.
******
Cốc...cốc...
"Vào đi.", Ân Vương Hoàng vẫn giọng nói lạnh lùng ấy lên tiếng.
Tú Di từ ngoài cửa bước vào. Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm caro buông dài xuống qua đầu gối, mái tóc xoăn uốn thành lọn lớn đang xoã ra, cô ta mặt cười tươi vui vẻ đi đến chỗ Ân Vương Hoàng đang ngồi. Ân Vương Hoàng đang đọc tài liệu, thấy bóng dáng người đối diện liền sinh ra cảm giác chán ghét, mở giọng lãnh lẽo.
"Có chuyện gì?"
"Hôm nay nhà em có một bữa ăn nhỏ mừng em gái em quay về, em định đến đấy, anh có đi cùng không?"
Tú Di nhìn Ân Vương Hoàng rồi mở lời đề nghị. Ba năm qua cô ta sống mãi trong hình bóng của Khả Di. Những bộ đồ kiểu này cô không hề thích, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Nhưng cô em của cô trước đó nó lại mặc những bộ này, nếu cô thay thế mà thay đổi cách ăn mặc thì Ân Vương Hoàng sẽ nghi ngờ ngay, vì thế mà cô ta cố gắng chịu đựng ngay qua ngày, chốc ấy đã ba năm. Còn việc mời anh về ăn cơm sao? Tú Di vốn không hề muốn, cô không muốn Khả Di và Ân Vương Hoàng gặp lại nhau một chút nào. Ba năm qua cô ta biết anh không đặt chân về căn nhà ấy một lần nào, lần này cô mở lời cũng không biết là có về hay không? Cô ta chỉ nghĩ rằng: nếu anh không về thì không sao, còn nếu về thì cô ta cũng đành hạ lòng chấp nhận. Cô ta muốn em gái mình thấy anh và cô ta tay trong tay để từ bỏ hy vọng rằng một ngày có thể thay thế cô ta quay về làm vợ anh. Tú Di muốn Khả Di nhìn thấy để ý thức bản thân mà từ bỏ. Mà điều quan trọng nhất là: nếu Ân Vương Hoàng và Tú Di xuất hiện cùng nhau trước mặt Khả Di thì cô ta vẫn an tâm hơn, cô ta có thể canh chừng cô em gái của mình. Nếu cứ khư khư muốn tách anh và em gái thì không chừng một ngày họ gặp riêng, cô em gái "yêu quý" của cô lại nói ra sự thật thì càng nguy hiểm hơn nữa. Tú Di đã suy đi tính lại rất nhiều lần mới quyết định được như vậy.
"Nếu anh bận thì em đi một mình vậy.", Tú Di thấy Ân Vương Hoàng không trả lời đành buông một câu hờn dỗi.
"Cũng lâu rồi chưa về nhà ba mẹ, đi thôi."
Ân Vương Hoàng không trả lời câu hỏi chỉ nói một câu trầm thấp rồi đứng dậy, lấy áo vest vắt trên chiếc ghế da phía sau khoác lên người, lạnh lùng rời khỏi phòng làm việc mà không đợi Tú Di đi cùng. Còn Tú Di, cô ta cười thầm, cũng tốt. Khả Di à, mày về đây thì nên biết thân phận mình ở đâu và mình cần làm gì, đừng đi giành chồng của chị nếu không sẽ gặp quả báo đấy.
*******
"Chào mẹ."
Tú Di khoác tay Ân Vương Hoàng đi vào bên trong. Cô ta đưa mắt xung quanh tìm Khả Di nhưng không thấy em gái đâu, chỉ thấy mỗi bà Thuý đứng ngay cửa đón hai vợ chồng cô thôi.
"Hai đứa về đấy à?", bà Thuý giọng ngượng nghịu. Khi bà thấy Ân Vương Hoàng cùng đi vào với Tú Di thì người bà đã trở nên lạnh ngắt, sao lại thế này? Tại sao con rể bà lại đến đây? Không thể được, không thể để Khả Di gặp lại Ân Vương Hoàng, muôn vạn lần không thể.
"Chào", Ân Vương Hoàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng như thế, anh chưa bao giờ gọi ba mẹ vợ bằng "ba,mẹ" bao giờ.
Bà Thuý gượng cười gật đầu, bà giả vờ nói vào bếp lấy đồ nhưng thật ra là bà vô căn dặn dì quản gia.
"Dì lên nói với Khả Di là chưa cần xuống gấp, chị hai vẫn chưa về, nói nó nghỉ ngơi thêm một chút."
Dì quản gia vâng dạ rồi rời đi, bà Thuý cũng theo sau. Nhưng không ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cầu thang, tiếng bước chân cũng ngày càng rõ dần, có người từ trên lầu đi xuống.
"Chị về rồi sao?"
Khả Di miệng cười rõ tươi đi từng bậc thang đi xuống, cô mãi nhìn xuống dưới chân mà không để ý đến bất cứ ai, cho đến khi bước chân cô dừng lại vì có hai đôi chân phía đối diện cản bước. Đúng lúc này, Khả Di ngẩng đầu lên, ánh mắt cô liền chạm ánh mắt sắc lạnh ấy. Trước mắt cô chính là Ân Vương Hoàng-người cô luôn thầm yêu nhưng tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây? Khả Di đứng như chôn chân, ánh mắt mở to kinh ngạc, một lời nói cũng không thể cất lên, không phải mẹ nói anh ấy sẽ không đến sao? Nhưng sao bây giờ?
"Di.", bà Thuý khẽ gọi, bàn tay tiến đến nắm lấy bàn tay Khả Di kéo kéo.
Khả Di bị hành động của bà Thuý làm giật mình, ánh mắt bối rối dời đi chỗ khác, cô không muốn đối diện với anh, cô thật sự không muốn.
"Chị về rồi.", Khả Di cố gắng mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn Tú Di chăm chú nhưng thật ra ánh mắt cô lại đang dao động, phải cô đang rất lúng túng.
"Ừ, chị mới về. Chị về cùng anh rể của em.", Tú Di cố tình nhấn mạnh hai chữ anh rể như một lời nhắc nhở đối với Khả Di.
Hai bàn tay buông lơi hai bên đùi của Khả Di vô thức nắm chặt, móng tay dài bấm vào thịt gợi lên cơn đau ê buốt như muốn nhắc nhở cô rằng phải thật bình tĩnh, phải mạnh mẽ lên. Tim cô bây giờ đập rất nhanh, rất nhanh, hơi thở cũng không đều nữa. Khả Di cố gắng kiềm chế để không ai nhận ra sự bất ổn của cô. Khả Di hít một hơi sâu, đưa gương mặt xinh đẹp đến đối diện với gương mặt lạnh lẽo, u ám kia của Ân Vương Hoàng, cô khẽ mỉm cười.
"Xin chào anh rể, anh mới về."
Hai từ "anh rể" thốt lên từ miệng chả Khả Di khiến cô chua xót. Vốn dĩ là cô yêu anh, vốn dĩ Ân Vương Hoàng là chồng của cô, vốn dĩ anh là ba của Bảo Bối nhưng tại sao bây giờ cô phải gọi anh bằng hai từ ấy? Một cảm giác khó nói xuất hiện trong lòng cô. Khả Di, mày phải tỉnh táo, bây giờ khác ngày xưa rồi. Là ngày ấy mày lựa chọn rời đi, mày quyết định trả lại danh phận cho chị thì mày có quyền gì mà đau lòng chứ? Vốn dĩ là ngay cả tư cách để đau lòng, để buồn còn không có mà? Mày nên nhớ anh ấy là của chị rồi, Bảo Bối là con riêng của mày, của một mình mày, mày đừng có như vậy nữa được không? Trong đầu của Khả Di bây giờ chỉ xuất hiện những câu nhắc nhở bản thân, chúng cứ xoay vòng vòng chiếm hết cả trí óc cô.
Ân Vương Hoàng nhìn cô gái đối diện, lòng anh có chút xao động. Đây là người con gái anh đã mong chờ suốt ba năm qua hay sao? Cô đã thay đổi rất nhiều rồi, từ ngoại hình cho đến tính cách. Mái tóc dài ngày xưa bây giờ thay thế bằng mái tóc ngắn chấm ngang vai, cô cũng đã xinh đẹp hơn rất nhiều và cả cách nói chuyện cũng bắt đầu khách sáo và khác hơn xưa. Ân Vương Hoàng dời tầm mắt lên Khả Di, cái nhìn chú tâm như thể muốn khắc sâu hình ảnh cô vào lòng mình, một cảm giác yêu thương bỗng trỗi dậy trong anh. Anh đã đợi lâu rồi, rất lâu rồi, bây giờ thì anh đã gặp lại cô, nhất định anh sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về cô và anh.
Ân Vương Hoàng dịu dàng mở lời, sự dịu dàng ấy không phải ai cũng có thể nhận ra.
"Lâu rồi không gặp, Khả Di!"