Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 17: Em Là Vợ Của Tôi




Từ lúc Khả Di bỏ đi đã hơn 4 tiếng đồng hồ. Ân Vương Hoàng từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên trên ghê sofa dài, đôi mắt lạnh lẽo chú tăm đến chiếc cửa ra vào. Anh đưa tay kéo tay áo lên xem đồng hồ, đã gần 10 giờ rồi vẫn không thấy cô quay về. Thời gian dài như vậy, cô có thể đi đâu chứ? Ân Vương Hoàng chợt nhớ lại, anh cũng không biết lý do tại sao anh lại chọn cách này để hả giận. Anh đã dùng chính cách cô đối xử với anh để làm mất mặt cô trước mọi người làm trong nhà, nhưng thật sự trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Khi anh nhìn thấy dáng vẻ đứng như trời trồng của cô, thấy mặt cô đỏ lên vì tức giận, ánh mắt đau đớn nhìn anh mà nước mắt lưng tròng và cuối cùng là chỉ nói một câu "tôi xin phép" rồi bỏ đi mất. Anh ngồi đây đợi cô đã lâu như thế, thay đồ cũng chưa, ăn cơm tối cũng chưa, ngay cả việc gấp trên công ty anh cũng không động tới. Rốt cuộc cô đã biến đi đâu không biết? Hay là...



Nghĩ đến đó, Ân Vương Hoàng liền đứng dậy đi đến bãi đỗ xe lái chiếc xe hơi màu đen sáng bóng của mình chạy đi.



"Mở cửa.", anh lạnh lẽo lên tiếng. Nếu anh biết được cô ở đó, đừng trách tại sao anh lại vô tình. Ân Vương Hoàng gương mặt đanh lại, đạp chân ga cứ thế mà phóng nhanh trong đêm tối.



2 tiếng sau...



Ân Vương Hoàng mệt mỏi lái xe về đến nhà. Vừa bước vào phòng khách anh mở cửa tủ giày thay dép liền thấy đôi giày búp bê màu trắng lúc chiều cô mang. Đôi chân mày rậm chau lại, anh lên tiếng.



"Dì Lan, Di về rồi sao?", anh nhìn chằm chằm vào hướng một căn phòng trên lầu.



"Dạ phải, cô chủ vừa về được nửa tiếng đấy ạ."



Không nói một lời nào, anh nhanh chóng tiến lên cầu thang, hướng thẳng về căn phòng ấy mà đi tới. Anh mạnh tay mở cửa rồi đóng cửa một cái "rầm" làm Khả Di giật mình. Cô đang nằm trên giường, xoay lưng về phía cửa ra vào, chính vì tiếng động ấy đã khiến cô phải ngồi dậy, giọng cũng trở nên lạnh lùng không giống thường ngày:



"Phiền anh nhẹ tay một chút, tôi còn ngủ.", Khả Di xưng anh-tôi, một cách xưng hô chưa bao giờ cô dùng đến. Có lẽ ngày hôm nay khi thấy cảnh tượng đó, cô đã quá đau lòng rồi.



"Từ chiều đến giờ đi đâu?", bóng dánh cao ráo cùng u ám của anh tiến gần lại chiếc giường, ánh mắt sắc bén nhìn Khả Di.



"Tôi đi đâu không liên quan đến anh.", Khả Di nói xong định quay lưng nằm xuống nhưng đột nhiên cánh tay bị ai kia bắt lấy, lực đạo cũng không phải tầm thường mà là rất mạnh mẽ.



"Cô đi với người yêu cũ? Đúng chứ?", Ân Vương Hoàng nắm chặt lấy cổ tay Khả Di, giọng băng lãnh lên tiếng.




"Đau, anh buông ra. Tôi đi đâu kệ tôi, miễn không làm ảnh hưởng anh và cô gái kia là được chớ gì?", Khả Di đau đớn lên tiếng, gương mặt xinh đẹp cũng nheo lại vì hành động của Ân Vương Hoàng.



Chết tiệt, ý của cô là sao đây? Là cô đi với tên người yêu cũ đó thật à? Thật đáng chết, vậy mà anh cứ nghĩ cô gặp chuyện gì nguy hiểm liền phóng xe đi tìm khắp nơi, mệt mỏi quay về nhà thì lại thấy cô nằm im như chưa có chuyện gì xảy ra trên giường. Hành động của cô làm anh muốn phát điên, tại sao cô lại có thể như vậy cơ chứ?



"Tôi hỏi em đi đâu? Hả?", Ân Vương Hoàng dường như không thể giữ được kiên nhẫn, mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ tay Khả Di, tức tối hét lớn.



Dù cho Khả Di có mạnh mẽ đến đâu nhưng trước sự áp bức của anh, cô không thể chống đỡ nổi, sự đau nhức từ cổ tay truyền đến như báo hiệu nếu cô không khai thật, cổ tay cô sẽ vì lực đạo của anh mà tan nát mất.



"Tôi về nhà mẹ, thai của chị tôi động nên tôi phải về bên đó, không có đi với Phúc Nguyên.", Khả Di nói ra sự thật, vốn dĩ chỉ cần nói cô đi đâu thôi nhưng không hiểu sao bản thân cô lại nói ra câu sau cùng, như muốn giải thích cho anh, không muốn anh hiểu lầm vậy.



Còn có thể mở miệng nhắc tên đó trước mặt anh, Di à, cô thật quá quắt. Một câu nói của Khả Di đã khiến anh nhớ lại cảnh tượng bốn ngày trước, ngày mà anh thấy cô ôm người đàn ông đó giữa thanh thiên bạch nhật. Ân Vương Hoàng như tức điên lên, không giữ được bình tĩnh. Anh ra sức đẩy Khả Di ngã xuống giường, chống hai tay lên giường hòng nhốt cô lại trong không gian nhỏ hẹp là dưới thân anh. Khả Di bất ngờ cùng lo sợ, cô chọc anh tức giận sao? Chưa bao giờ anh lại như vậy cả, cô khẽ ấp úng lên tiếng:




"Anh...anh làm gì vậy, buông tôi ra.", Khả Di cố tình quay mặt đi để tránh ánh mắt nóng như lửa đốt của Ân Vương Hoàng.



"Di, em nên nhớ, em là vợ của tôi. Sống là vợ của Ân Vương Hoàng này, chết cũng là ma nhà họ Ân này. Em nghe rõ chưa?", Ân Vương Hoàng vừa nói vừa ấn tay cô xuống, đồng thời đưa đôi môi mình sát lại gần đôi môi đỏ của cô.



"Tại sao anh phải làm thế chứ? Anh vốn không có tình cảm với tôi thì hà cớ gì phải làm nhau khó xử? Anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng danh dự của anh đâu. Bây giờ anh buông tôi ra được chưa?", Khả Di cố gắng tránh né cái hôn đó của Ân Vương Hoàng, thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình. Đúng, anh với cô ngoài hôn thú trên danh nghĩa thì còn gì với nhau đâu chứ? Thà nói thẳng ra như thế đau lúc này còn hơn về sau càng khó khăn càng đau nhiều hơn.



"Em nói vậy không thấy ngượng miệng à? Không làm gì tổn hại đến danh dự của tôi mà lại đi ôm thằng đàn ông khác à?", Ân Vương Hoàng ngày càng tức giận, đưa môi mình mút lấy môi cô, bao nhiêu bực tức đều trút lên cánh môi bé nhỏ ấy mà ngấu nghiến.



"Anh buông ra....anh thấy sao? Nhưng đó không phải....", Khả Di trừng to con mắt nhìn người đàn ông phía trên cứ thế mà tiến tới chiếm lấy cô. Và điều bất ngờ hơn cả là câu nói của anh. Anh thấy cô và Phúc Nguyên ôm nhau sao? Chính vì thế mà anh tức giận với cô sao? Anh...là đang để tâm đến cô? Không thể nào, đối với hành động này của anh, chắc chắn anh chẳng yêu thương gì cô, chỉ là đang sợ cô ảnh hưởng đến danh dự của anh mà thôi. Suy nghĩ như thế nên Khả Di cố gắng giãy giụa nhằm thoát khỏi cái hôn đau đớn của Ân Vương Hoàng mà liên tục nói anh dừng lại.




"Điều đó không quan trọng nữa rồi."



Ân Vương Hoàng nói xong không những không dừng lại mà còn hành động quyết liệt hơn. Anh đưa hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, lấy bàn tay to của mình kiềm chặt chúng, bàn tay còn lại rà soát từng nấc da thịt trên người cô. Bàn tay anh đi đến đâu trên cơ thể cô là nơi hạ thân anh lại thức tỉnh đến đó.



"Anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra.", Khả Di cố gắng chống trả nhưng đều vô ích, cô chỉ có thể nằm yên mà chịu sự sắp đặt của anh.



"Anh buông ra đi, anh không yêu tôi thì tại sao lại làm vậy? Chỉ là thêm dơ bẩn cho anh mà thôi.", Khả Di đau đớn nói ra câu nói ấy. Từ lúc câu nói ấy phát ra, lòng cô quặn thắt, tim cô cũng như gỉ máu. Cô yêu anh như vậy mà tại sao anh lại đối xử với cô như thế? Cô muốn anh đến với cô hoàn toàn là tự nguyện, là do chính tình cảm anh dành cho cô chứ không phải kiểu gượng ép tức tối như thế này. Ân Vương Hoàng, xin anh, dừng lại đi, đừng làm em đau lòng nữa được không?



Nước mắt của Khả Di bắt đầu trào ra, từng giọt từng giọt một rơi trên đôi tay to đang mân mê gương mặt của cô. Ân Vương Hoàng nhìn Khả Di, tại sao cô lại khóc? Việc anh chạm đến thân thể cô làm cho cô khó chịu, uỷ khuất đến vậy sao? Cô là muốn để dành tấm thân này cho người yêu cũ sao? Không thể nào, anh không thể để cô toại nguyện. Cô là của anh, chỉ một mình anh được chạm đến cô.



"Di, hãy khắc sâu trong đầu cho tôi. Em là vợ của tôi, mãi mãi không thay đổi. Đừng hòng tìm cách trốn thoát."



Ân Vương Hoàng đưa đôi môi nói nhỏ bên tai của Khả Di, như một lời nhắc nhở cũng là lời cảnh báo. Còn Khả Di, chỉ đang suy nghĩ nhiều thứ trong đầu, câu nói này của anh, vốn dĩ cô không nghe vào tai. Khả Di dù có giãy giụa, chống trả nhưng vẫn thua dưới tay Ân Vương Hoàng. Anh đưa tay tháo từng món đồ trên người cô để rồi trong vài giây, một cơ thể tuyệt mĩ xuất hiện trước mắt anh. Nhìn cô gái cơ thể đỏ ửng vì ngại dưới thân, anh càng không thể điều khiển chính mình nữa, anh muốn cô, ngay bây giờ. Ân Vương Hoàng đưa môi mình phủ lấy môi cô, nhẹ nhàng mà cũng mạnh mẽ mút lấy, lợi dụng Khả Di đang cố mở miệng để hít thở anh lại thừa cơ hội đưa chiếc lưỡi của mình vào càn quét bên trong. Khả Di thì cứ đưa tay đánh thùm thụp vào lưng anh nhưng Ân Vương Hoàng chả hề hứng gì, vấn tiếp tục chiếm lấy cô.



"Ngoan."



Ân Vương Hoàng đột nhiên dừng lại, thủ thỉ bên tai của Khả Di một câu rồi chôn mặt vài trong hõm vai của cô. Khả Di nghe câu đó xong, hai bàn tay đang đánh anh bỗng nhiên dừng lại, chuyển sang nhẹ nhàng vòng qua ôm chặt lấy cổ anh. Như thấy được hành động ưng ý của Khả Di, Ân Vương Hoàng lại tiếp tục. Lần này anh tiến xuống phía dưới, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, đưa vật cứng rắn mạnh mẽ đâm sâu vào trong cơ thể cô.



"Aaaaaaaaa"



Khả Di đau đớn la lên trong cơn say đắm. Cô cũng không hiểu nổi mình, ban đầu là chống trả quyết liệt nhưng sau khi nghe chữ "ngoan" của anh cô lại trở nên mềm yếu, còn chuyển sang hợp tác với anh. Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi. Cô yêu anh quá rồi nên khi nghe anh dụ ngọt lại chấp nhận thoả hiệp, trao tấm thân này cho anh. Cô biết chứ, anh chiếm đoạt cô chỉ vì đang tức giận mà thôi, nào phải tình yêu anh dành cho cô. Nhưng biết sao bây giờ, cô đã trao rồi, có lẽ những điều đau đớn sau đó cô phải tự mình gánh lấy mà thôi, còn đêm nay, hãy để cô sống trong niềm hạnh phúc một lần duy nhất mà thôi, đừng ai tước đoạt nó...