Vô Hình Thần Công

Chương 89




Đêm hôm đó, mấy người vì bị trận pháp lạ ngăn cản mà phải dừng lại nơi này một đêm.

Đến sáng hôm sau, Thông Thiên Ma và Hồ Thị Bắc Bà cùng nhau nghiên cứu trận pháp.

Cả hai đều là cao thủ tiền bối, kiến thức rộng khắp, do vậy mà cuộc tranh luận nghĩ cách phá trận kéo dài đến hơn nữa ngày mà vẫn chưa tìm ra cách phá trận.

Vân Linh ở gần đó cũng chú tâm theo dõi trận pháp, đồng thời lại lắng tai nghe lời biện giải của hai vị cao niên tiền bối kia, nhất thời cũng đã thu thập thêm được rất nhiều kiến thức về kỳ trận.

Tối hôm đó, trong lúc chàng nằm ngửa nhìn lên bầu trời, vô tình nhìn thấy 7 ngôi sao Bắc đẩu, thế là trong lòng nảy sinh sự so sánh. Chàng đem trận pháp kỳ lạ kia so sánh với hình 7 ngôi sao, tự nhiên hiểu ra lão quái Bạch Di đã lập trận dựa vào sự biến hóa của Thất Tinh Bắc Đẩu trận.

Vân Linh phát hiện ra điều này thì hết sức mừng. Vội vàng đi vòng qua đám người Hắc Thanh Phái và Hồ Thị Hắc Bà, rồi đột nhập vào trận.

Ở trong trận, chàng lại dùng Đẩu cương pháp, là bộ pháp chuẩn để di chuyển trong trận. Qủa nhiên mọi sự thuận lợi, chàng đi một hồi đã thoát khỏi kỳ trận, tiến vào Động Vô Bình.

Trong Động Vô Bình không khí ẩm ướt, cỏ mọc rêu phong. Lối vào cửa lại khá u tối. Càng đi vào sâu lại càng không chút ánh sáng.

May mà hiện tại nhãn quang của Vân Linh đã có thể nhìn xuyên đêm tối mà đi. Chàng từ khi luyện thành Vô hình thần công thì công phu nội lực cũng như nhãn quang đều nhạy bén hơn người thường rất nhiều.

Bởi thế, dù tự thân chàng đang đi trong vùng đêm tối, nhưng mọi sự vật trong vòng 5 trượng chàng đều nhìn rõ, như vậy cũng không có gì là bất tiện cả.

Đi thêm một đỗi. Lúc này Vân Linh đã thấy một chút ánh sáng ở phía cuối đường. Chàng biết rằng đã sắp vượt qua lối cửa liền rảo bước đi nhanh.

Vân Linh vào bên trong liền nhìn thấy những hàng cây cao vút, mọc chen với đá núi. Khung cảnh nơi này cực kỳ hoang sơ, lại không có chút tiếng động. Thật sự giống như một chỗ không người.

Chàng nhìn lên trời, thấy ánh sáng giữa trưa như thế mà vẫn không xông phá được xuống nơi này mấy tí. Xung quanh Động Vô Bình, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thôi. Rõ ràng cây cối, cành lá mọc dầy đặc, đã cản trở ánh sáng lọt vào.

Len mình qua những cành cây chắn qua đường, chàng đi tiếp sâu vào bên trong. Theo lời của Thanh Thành Tứ Tú thì Bát quái thiên di Bạch Thi đã vào đây từ lâu. Như thế, khẳng định nơi này phải có lão. Có điều lạ là chàng đi một hồi vẫn không thấy động tĩnh chi hết.

Đi thêm một quãng, thì trước mặt Vân Linh hiện lên một tiểu trạch. Chỗ này cây cối thưa thớt hơn chút ít. Nhưng tuyệt nhiên cũng không thấy người.

Vân Linh đoán thầm cái tiểu trạch này chắc là Phúc tiểu trạch theo như lời đồn. Thế nhưng tại sao lại nói báu vật của Thạch Thạch lão nhân ở trong Phúc tiểu trạch. Và còn Bái quát thiên di Bạch Thi hiện nay ở đâu ? Tại sao chàng đi tới tận đây rồi vẫn không hề nhìn, hay nghe gì đến động thái của lão.

Vân Linh lấy làm ngạc nhiên liền đi vòng xung quanh Phúc tiểu trạch xem thử. Chàng đi một hồi mấy chục trượng thì thấy ở ngay bên mép nước có chút dấu tích. Dấu tích đó chính là dấu máu bị đông lại.

Tuy nhiên nếu không phải Vân Linh mắt sáng thì cũng chưa chắc nhận ra những vết máu đọng này. Bởi lẽ lượng máu chảy ra không nhiều, lại lẫn vào đất đá ven bờ nước. Nếu không thật sự chú tâm quan sát thì cũng không tài nào nhận ra.

Vân Linh thấy vết máu liền tập trung chú ý xung quanh. Thế nhưng chàng nhìn ngó một hồi cũng không thấy điều gì lạ.

– Vết máu này là của ai ? Có phải là máu của lão Bạch Thi không hay là của người khác ? Vậy rốt cuộc lão già nọ biến đi đằng nào? Chẳng lẽ lão biết phi thăng hay độn thổ, mới biến hình đi không chút dấu vết thế.

Vân Linh suy nghĩ loanh quanh nhất thời không sao giải đáp được mấy câu hỏi đó. Chàng thất vọng ngồi yên lặng nhìn ngó xung quanh.

Mấy lần rồi chàng đã chú tâm dùng Vô hình thần công ra soi xét. Ấy vậy mà tung tích của lão quái Bạch Thi lại biến đâu mất. Làm như lão bị giết đi rồi nên chàng mới không thể nhận ra chút sự sống nào ở nơi này.

Vân Linh suy nghĩ một hồi, khẳng định là người sống ở trên mặt đất không hề tồn tại. Nếu mà thật sự có người ở đây thì Vô hình tâm pháp của chàng đã nhận ra ngay. Như thế chỉ còn một cách nghĩ duy nhất, là bí ẩn nọ chỉ có thể ở đâu đó bên dưới Phúc tiểu trạch mà thôi.

Vân Linh dự đoán như vậy, liền bước lại gần bên bờ nước của Phúc tiểu trạch, thì thấy nước có màu xanh lợt, trên mặt nước cây cỏ, lá hoa phủ đầy, nhìn không thấy đáy.

Vân Linh bước nhẹ xuống nước, làm cho làn nước xao động. Thế rồi ngay trong phút giây ngắn ngủi, một đàn cá lạ từ đâu đột ngột xông ra nhằm về phía chân chàng tấn công.

Vân Linh cảm giác nhạy bén, ngay lúc con cá đầu tiên đụng vào chân chàng thì chàng đã vội đề cử khinh công đạp lên cây khô mà đi.

Đàn cá lạ thấy thế liền hùa nhau đuổi theo, chúng cứ nhằm về phía mặt nước xao động do bước đi của Vân Linh mà tấn công.

Vân Linh trong lúc không đề phòng, suýt tý nữa bị bọn cá này cắn phải. Chàng thấy tình thế khác lạ, vội vàng vận khinh công tuyệt đỉnh, đạp lên các cây lá, cành khô nổi trên mặt nước mà tiến tới.

Đám cá háo ăn kia con nào con nấy cở một bắp đùi, miệng đầy gai nhọn tua tủa. Bọn chúng làm như chính là chủ nhân của Phúc tiểu trạch này, nên không cho ai được phép xâm nhập vào hồ.

Vân Linh bị bọn cá quái dị kia truy đuổi đã chạy được một đoạn dài. Lúc này chàng đã đến trung tâm của Phúc Tiểu Trạch. Trước mắt chàng là một chiếc áo rách nát, dính máu bê bết, mắc vào một thân cây khô trôi lửng lờ trên mặt nước.

Vân Linh kinh ngạc chú tâm nhìn vào chiếc áo rất mới, chứng tỏ rằng chủ nhân của chiếc áo cũng không phải ở tại nơi thâm sơn này, như vậy chỉ có thể là chiếc áo của lão già Bạch Thi.

Chàng vừa nghĩ đến đây thì đàn cá nọ đã xông đến, răng hàm ngọn hoắc, bu lấy dưới chân chàng thành một đàn hơn mấy chục con.

Vân Linh tức giận đàn cá. Chàng khẽ hừ lên một tiếng, rồi vận thần công lên tay, đánh thẳng xuống dưới mặt nước.

Ngay tức khắc, một tiếng ùm rất lớn nổi lên, hàng vạn hàng vạn tia nước bắn tung toé ra xung quanh, những con cá háo đói, bị lực ép của nước đẩy bật lên cao, giẫy giụa đành đạch.

Trong khi đó Vân Linh toàn thân Vô hình thần công hộ vệ, đứng yên giữa tiểu trạch mà không bị một tia nước nào bắn trúng.

Thực lực hùng hậu của phát chưởng vừa rồi, đã kinh động đến toàn mặt hồ, làm vô số cá dưới nước bị sức ép chết nổi lên trên mặt nước.

Lúc này, Vân Linh sau cú xuất chưởng vừa rồi, thân hình vì vậy mà cũng bị lún xuống nước một chút. May sao hiện giờ đàn cá bị bạo tàn chưởng lực của chàng làm cho sợ hãi nên không dám sấn xổ lại gần.

Vân Linh nhìn ngó xung quanh một lúc, rồi âm thầm vận động thần công hộ vệ châu thân, bắt đầu từ từ hạ người xuống nước.