Lúc này, Nguyệt Luân đã làm chủ trận đấu. Lão tung kiếm đâm tới tấp vào ngực Ngọc Y Vân, định một kiếm xâu lấy người nàng.
Ngọc Quang Lân thấy em bị nguy liền quát lên một tiếng, liều lĩnh lao vào vòng kiếm ảnh. Đâm vào sau lưng lão Nguyệt Luân.
Thế nhưng sau lưng lão ta như có mắt. Ngay lúc Ngọc Quang Lân xông vào đánh lão để cứu cô em thì kiếm chiêu của lão Nguyệt Luân đã chuyển hướng vây lấy Ngọc Quang Lân vào giữa.
Hai người trẻ tuổi không biết được âm mưu của lão. Vốn dĩ Nguyệt Luân thấy 2 anh em họ tiến thoái hết sức nhịp nhàng, rất khó tiêu diệt. Vì vậy sau một hồi giao đấu lão đã cố tình tấn công ráo riết một người để người kia phải nhảy vào tiếp ứng. Khi đó, chỉ cần trong vài chiêu kiếm, chắc chắn lão sẽ thu thập được một người bên phe đối phương.
Ngọc Quang Lân bị mắc mưu lão tặc nên giờ đây bị vây vào nơi nguy hiểm. Chàng trong giữa vùng kiếm ảnh dầy đặc của lão tặc chỉ đỡ được 3 chiêu, đã thấy toàn thân ê nhức, sơ hỡ lập tức lộ ra.
Nguyệt Luân chỉ đợi có thế. Ngay trong chớp mắt, thanh cự kiếm dài thượt đã vượt khỏi vòng thủ ảnh kiếm của Ngọc Quang Lân đâm mạnh vào vai chàng.
Ngọc Quang Lân rú lên một tiếng, thân vai xụ xuống, máu từ vết thương tuôn chảy ra. Hai chân loạng choạng lùi lại.
Ngọc Y Vân thấy anh bị nạn không kịp ứng cứu. Rú lên một tiếng thánh thót. Cũng vung kiếm nhảy vào. Liều mạng đỡ lấy một chiêu sát tử của lão Nguyệt Luân đang chém về phía anh mình.
Hai người nội lực không bằng kẻ địch, chỉ nhờ vào sự nhanh nhẹn mà cầm cự được đến giờ. Lúc này vì cứu mạng cho nhau. Đã không màng nguy hiểm trực tiếp đụng kiếm với đối phương.
Qủa nhiên, ngay khi kiếm chiêu chạm nhau. Thân hình Ngọc Y Vân đã bị chấn động, thanh kiếm rơi ngay xuống đất. Hổ khẩu tay tuôn máu.
Ngọc Y Vân khuôn mặt xanh lét. Cả người đứng lên phía trước che chở cho Ngọc Quang Lân vốn cũng đang bị trọng thương.
Nguyệt Luân thấy nàng kiên cường như vậy cũng phải phục thầm. Lão vung tay định kết liễu sinh mạng nàng nọ thì một bóng người đã nhảy ngay vào, vung kiếm nhầm người lão đâm luôn.
Nguyệt Luân kinh ngạc vội lùi lại. Tay kiếm chuyển động, đã va chạm cùng đối phương một chiêu.
Hai người đụng kiếm đều cảm thấy cánh tay run động. Thầm công nhận đối phương thực lực hùng hậu.
Ngọc Ban Thụ sau khi nhảy vào cứu nguy cho hai con. Tinh thần phấn chấn. Lão tay kiếm biến hóa, liên tục cùng đối phương chạm chiêu không chút khoan nhượng.
Nói qua về Ngọc Ban Thụ, cách đây 30 năm. Sau khi tiếp nhiệm ngôi vị trang chủ Ngọc gia trang từ tay phụ thân. Ngọc Ban Thụ đã được một cao nhân thuộc hàng trưởng bối của Tế Thanh Bang – một bang phái đã tan rã từ lâu, nhận làm đệ tử.
Người này yêu cầu lão. Phải thay mặt mình, gầy dựng lại Tế Thanh Bang thì mới đồng ý truyền dạy tuyệt nghệ của mình.
Ngọc Ban Thụ khi đó ham mê võ thuật, lại xuất thân hèn kém, không quen được với các cao nhân nổi tiếng khác trên giang hồ, nay lão thấy vị cao nhân này võ công trác tuyệt thì hâm mộ vô cùng, liền đồng ý chấp nhận điều kiện.
Vì vậy, trong hơn 30 năm qua, Ngọc Ban Thụ đã không ngừng gây dựng thanh thế, rèn luyện võ công. Chỉ chờ cơ hội thuận lợi, là khai tông lập phái, gây dựng lại Tế Thanh Bang hùng bá giống như ngày xưa.
Tuy nhiên, trời không chìu lòng người. Hơn 1 năm trước. Sư phụ của lão vì bệnh cũ tái phát mà chết. Còn lại lão cũng chưa kịp phát đại quang môn thì bị người của Hắc thanh phái đến tấn công. Thế là bao nhiêu công lao gầy dựng bấy lâu. Đều vì bọn người Hắc thanh phái mà tan rã hết cả.
Lúc này, tồn tại nơi lão là mối căm thù đối với bọn người của Hắc thanh phái kia. Với lại, Ngọc Ban Thụ đã 30 năm rèn luyện võ công, vì vậy kiếm chiêu của lão cũng lợi hại phi thường. Nếu không, một kẻ danh vị tầm thường như Ngọc Ban Thụ, làm sao có thể ngang nhiên trực đấu với một cao thủ võ lâm lợi hại như lão Nguyệt Luân kia.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyentv.net/vo-hinh-than-cong/
Trong lúc chiến trận đang hồi gay cấn. Đột nhiên lại có tiếng kêu rú nổi lên. Phía bên trận đấu của 4 gã đệ tử Càn Thanh Cung và tên áo tía đã phát sinh biến hoá.
Hai đằng trong lúc đánh nhau. Một tên trong Càn Thanh Cung, đã bị dính một kiếm vào vai, thế nhưng, do kiếm của gã áo tía lại vướng vào xương vai của nạn nhân nên khi gã rút được kiếm về thì 2 bên hông đã bị địch nhân đâm trúng. Máu huyết tuôn rơi cùng với tiếng thét đau thương của gã và tên bị gã đâm vào vai như cùng lúc đồng loạt vang lên.
3 tên đệ tử Càn Thanh Cung, thấy địch thủ của mình bị thương, thì điên cuồng lao vào đánh nhào. Kiếm thế dồn dập bất luận phương vị. Cảm tưởng như một lần có thể chém tan xác kẻ địch.
Gã áo tía bị trúng hai kiếm, vết thương đau nhức. Vì vậy không sao tránh kịp kiếm chiêu trùng điệp. Ngay tức thì chỗ chiến trường này, một thân thể máu me bê bết ngã rục xuống đất. Tiếng kêu thét đứt đoạn vang lên trong không trung.
Bọn 3 tên đệ tử Càn Thanh Cung diệt xong địch nhân cũng cảm thấy rệu rã. Cả bọn không ai bảo ai đều chống kiếm thở ồ ồ.
Tên bị thương vào vai lúc nãy. Tay bịt lấy vết thương, loạng choạng đi vào trong phòng.
Bên ngoài, chiến trận không vì thế mà kém dữ dội. Ở trong hành lang thì 2 cặp đấu Nguyệt Luân và Ngọc Ban Thụ đương sức, đương tài. Ngang ngửa không ai chịu ở thế kém. Chiêu thức kiếm thế đụng nhau choang choảng, tia lửa bắn ra tứ tung.
Ngọc Ban Thụ võ học tinh thông, còn Nguyệt Luân thì kinh nghiệm dầy dặn. Hai đằng chiêu xuất như lôi, cùng dùng hết sức nên chiến trận cực kỳ ác liệt.
Còn 4 tên giang hồ độc đạo thì ban đầu lúng túng vì Thiết Bối khoẻ quá. Đánh đòn nào ra cũng giống như tan bạc, nát vàng. Khí thế quá thịnh làm cho cả bọn ai ai cũng sinh lòng khiếp sợ không dám trực tiếp đương chiến.
May sao lúc này bọn chúng được Ngọc phu nhân và Ngọc Y Vân nhảy vào hỗ trợ nên tình thế chuyển bại thành thắng.
6 người vây bọc lấy lão Thiết bối mà đánh, chiêu thế lăng lệ, kiếm chiêu dày đặc như rừng. Thế công kiểu này làm cho lão Thiết bối hết đường sử dụng thực lực áp đặt lên kẻ địch.
Lão liên tục phải nhảy lùi né tránh, kiếm thế chỉ vung lên để đỡ gạt chứ không thể nào công kích địch nhân được chút nào nữa.
Ngọc Y Vân vừa rồi đã giao đấu với Nguyệt Luân khá lâu. Cũng biết được cách đánh lấy yếu thắng mạnh nên kêu gọi mọi người cứ nhằm chỗ sơ hỡ trên người Thiết bối mà dùng kiếm đâm vào. Hễ lão tặc vung kiếm ra gạt thì lại rút lui về, rồi lại vung kiếm chiêu khác đâm ra.
Cách đánh này không ngờ phát huy uy lực triệt để. Con người Thiết bối đã bị mấy người đâm trúng mấy kiếm máu tươi hoen ra loang lỗ y phục. Lão cố gượng đánh thêm một chập nữa rồi chịu hết xiết quát lên một tiếng lớn nhảy vọng ra ngoài lan can phi thân xuống đất.
Nguyệt Luân thấy sư huynh chịu thua bỏ chạy cũng không còn cách nào khác đành đánh bậy một đường rồi rút lui.
Rốt cuộc, chỉ còn mỗi trận chiến phía trên mái nhà là chưa chịu đình chỉ.
Bọn người trong khách điếm lúc này ai mệt thì cứ ở lại nghỉ, còn thì tất cả nhảy hết lên trên mái ngói hỗ trợ cho phe nhà.
Ngọc Ban Thụ và phu nhân vừa nhảy lên mái ngói thì trong đám đông đứng xem bỗng có tiếng kêu lớn. Thế rồi một thân ảnh mặc y phục xanh nhanh nhẹn lao vút lên.
Ngọc Ban Thụ và phu nhân vừa nhìn thấy người đó thì không khỏi vui mừng kêu lớn:
– Đao nhi !
Nam nhân vừa lao lên chính thị Ngọc Phong Đao. Chàng thấy phụ mẫu và em gái đều bình yên cả thì mừng rỡ vô cùng vội chạy lại.
Hai bên đứng trên mái ngói mà trò chuyện sôi nổi.
Vợ chồng Ma đao Hồ Nhất Long ở dưới đất cách đó khá xa, nhận thấy là không ổn. Hiện tại 2 tên Nguyệt Luân và Thiết bối đã về tới. Đều là bị địch nhân đánh lui. Hiện giờ tuy trên kia Hắc sát nhân và Mâu Sỹ Đạt đang chiếm ưu thế, nhưng nếu địch nhân thêm người trợ chiến thì sẽ nguy ngay. Hai người nhất thời chưa biết nên làm thế nào.
Ma đao Hồ Nhất Long thấy Miêu Thiên Tường mặt mày nóng nảy, mấy lần định xuất kích nhưng đều không tiến liền biết ý nói:
– Nàng đừng lo cho ta. Ở đây đã có Nguyệt Luân và Thiết bối bảo vệ ta rồi. Nàng cứ tùy tâm mà hành động.
Miêu Thiên Tường nghe chồng nói vậy thì không ngần ngừ nữa. Quay lại dặn hai gã thân tín, hộ vệ cho trượng phu, rồi nhanh chóng chạy về phía trước.