Vô Hình Thần Công

Chương 65




Tiêu hồn ma nữ quát lên như vậy với gã trai xấu xí kia lại thấy gã không trả lời nàng lại còn co tay, vung chân tấn công trở lại nàng nữa thì tức giận vô cùng. Nàng hét lên một tiếng lớn, thân hình xoay tít, khổng thiên thằng tả xung hữu vụt biến thành một vòng xoáy cuốn lấy người Vân Linh.

Vân Linh lúc này toàn thân di chuyển nhanh nhẹn. Chàng nhìn thấy khổng thiên thằng của Tiêu hồn ma nữ lúc cong, lúc thẳng, khi lại uốn lượn như mãng xà biến đổi khôn lường thì hết sức thích thú ra sức chiến đấu.

Bản thân công lực và võ công của Vân Linh bát đại tinh thâm. Chàng ngày thường ít khi giao đấu cùng ai nên lúc này giáp chiến với Tiêu hồn ma nữ rất là thích thú.

Từ ngày Vân Linh giả trang thành gã Lạc Thiên kia thì chàng đã chuyển sang nghiên cứu một số phép tắc võ công của các chiêu thức mà trước đây chàng học được nhưng chưa mấy ôn luyện. Chính vì lẽ đó nên chiêu thức võ công của Vân Linh lúc này tuy không phải là võ công chính thống gì nhưng mỗi chiêu, mỗi thức đánh ra đều bao hàm khá nhiều biến hoá và cũng có vẻ bài bản hơn hẳn so với trước kia chàng đấu với gã trai Lạc Vạn ở Hồng Ma Viện.

Tiêu hồn ma nữ thì càng đánh càng sợ. Nàng không ngờ tên lạ mặt xấu xí này lại có võ công lợi hại như vậy. Thậm chí chiêu thức gã đánh ra nàng đều chưa nhìn thấy bao giờ, không hiểu là gã đang sử dụng võ công gì nữa. Thật quá đáng sợ.

Thông thường thì trong khi giao đấu, hai bên đối thủ thường dè chừng nhau. Những chiêu thức ban đầu xuất ra mục đích là để kiểm tra đối phương võ lực thế nào, thuộc trường phái nào, môn phái nào, để từ đó mới biết đường mà tấn công cho hiệu quả. Đây là chuyện bình thường của các cao thủ giang hồ.

Thế nhưng ở vào vị trí của Tiêu hồn ma nữ bây giờ lại không sao biết được nguồn gốc võ học của đối phương. Thế nên nàng lấy làm lo lắng không biết gã nọ võ công nông sâu ra sao ? Cũng không biết được chiêu thức của gã rốt cuộc biến hóa thế nào để mà chống đỡ. Vì lẽ đó, trong lòng nàng ta lo sợ cũng là phải lẽ.

Còn Vân Linh lúc này vừa đánh vừa khen thầm thực lực võ công của Tiêu hồn ma nữ.

Nàng nọ rõ ràng võ công ngày càng thăng tiến. Khẳng định là võ học của Tiêu hồn ma nữ bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hồi nàng giao tranh cùng Sử nguyệt Nga lúc trước.

Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ đấu với nhau thoáng chốc đã gần ba mươi chiêu. Hiện giờ thì Vân Linh đã hiểu phần nào chiêu thức võ công của Tiêu hồn ma nữ nên bắt đầu ra tay khống chế ngọn roi của nàng.

Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt càng lúc càng căng thẳng. Hai chân, hai tay liên tục biến chiêu mà tình thế mỗi lúc lại thêm nguy ngập.

Phải biết một điều võ công cũng như khí cụ mỗi người đều có những ưu điểm và khuyết điểm của nó. Lúc trước Vân Linh đánh nhau với Tiêu hồn ma nữ đứng cách nhau một khoảng xa. Vì vậy, uy thế của ngọn roi kia cực kỳ lợi hại. Thế nhưng bây giờ sau một hồi giao đấu, thân hình Vân Linh đã từng chút từng chút sát lại gần nàng nọ rồi. Mà ngọn roi Khổng thiên thằng của Tiêu hồn ma nữ lại dài đến gần 2 trượng nên khi đánh nhau ở cự ly gần cực kỳ khó đánh.

Tiêu hồn ma nữ lúc này đã phải thu ngắn Khổng thiên thằng lại mới miễn cưỡng tiếp được các chiêu thức biến hóa tinh kỳ của Vân Linh.

Còn Vân Linh bản thân thì càng đánh càng trở nên lão luyện. Chiêu thức chàng đánh ra biến hóa vô cùng. Nhiều lúc khiến cho Tiêu hồn ma nữ không cách gì chống đỡ phải lùi trở lại.

Hai người đánh nhau thêm một lúc nữa thì vị cô nương kia đã hết khả năng chống đỡ. Nàng bị chàng nọ đánh cho phải thối lui liên tiếp tay chân bấn loạn không biết làm sao cản trở nổi thế công mỗi lúc lại thêm hung hiểm của đối phương.

Thế nhưng Tiêu hồn ma nữ đánh nhau một thôi một hồi nữa lại lấy làm ngạc nhiên. Nàng thấy rõ ràng nhiều lúc bản thân đã bí đường, bí lối không còn cách chi gạt đỡ nổi chiêu thức của gã trai kia thì hắn lại ngưng ngang không thèm tấn công nàng nữa mà chuyển sang thế đánh khác.

Tiêu hồn ma nữ bị gã liên tiếp làm cho nhiều phen như vậy thì tức giận quá kêu lớn:

– Tên quái thai kia ! Ngươi đùa giỡn đủ chưa ? Ta không thèm đánh với ngươi nữa.

Thế rồi nàng nói xong quả nhiên không chịu động thủ. Để mặc cho đối phương vung tay đánh vào người nàng.

Vân Linh đánh nhau một hồi thấy Tiêu hồn ma nữ bị chàng dồn ép hết phương chống đỡ rồi đình thủ không xuất chiêu nữa thì bật cười nói.

– Hừ ! Nàng không xuất chiêu thì chớ trách ta động thủ vô tình nhé !

Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt tức tối nói:

– Ngươi làm gì ta thì làm. Ta đã chán cái trò “mèo vờn chuột rồi”. Ngươi muốn giết ta thì cứ ra tay đi.

Vân Linh thấy nàng nọ cứng cỏi như thế thì không biết làm sao. Thế nên chàng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên vung tay điểm vào huyệt ngủ trên người nàng.

Tiêu hồn ma nữ thấy gã trai ra tay nhanh quá thực sự muốn tránh cũng không kịp. Thế nhưng trước lúc ngất đi nàng vẫn còn nhìn thấy vẻ mặt thần bí kinh người của tên ác tặc kia khi điểm vào huyệt ngủ của nàng.

Tiêu hồn ma nữ tỉnh dậy thấy nàng đang nằm trên một chiếc giường gấm nơi khách điếm. Bên cạnh nàng là gã trai xấu xí.

Tiêu hồn ma nữ kinh hãi định ngồi dậy nhưng bản thân hoàn toàn bị cấm chế không thể nhúc nhích. Nàng sợ quá hét lên:

– Tránh ra … ngươi định làm gì ta ?

Vân Linh lúc này vẫn chưa khôi phục diện mạo. Chàng thấy Tiêu hồn ma nữ sợ hãi như vậy thì không khỏi phì cười nói:

– Ta .. ta có làm gì cô đâu mà cô phải la to như thế. Chẳng lẽ cô muốn đánh động cho đồng bọn đến cứu cô sao ? Thật là tức cười.

Tiêu hồn ma nữ trợn tròn mắt nói:

– Ngươi ! … Ngươi bắt ta vào đây làm gì ?

Vân Linh nói:

– Thật dễ hiểu ! Ta bắt cô vào đây là để điều tra xem cô định đến đây liên hệ với ai. Chỉ có vậy thôi.

Tiêu hồn ma nữ ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi là ai ? Tại sao lại muốn tìm hiểu tin tức của ta ?

Vân Linh cười nói:

– Ta là ai không quan trọng. Chỉ biết là cô nương cần nói ra nguyên nhân đến đây thôi.

Tiêu hồn ma nữ trở mặt lạnh lùng:

– Ngươi đừng hòng. Ta không dễ để người bức hiếp đâu. Còn lâu ta mới nói cho ngươi hay ta đến đây tìm ai.

Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ làm cứng thì tức cười nói tiếp:

– Ngươi không chịu nói sao ? Vậy ngươi không sợ ta hạ thủ ngươi ư ?

Tiêu hồn ma nữ trong lòng tuy sợ nhưng ngoài mặt vẫn nói cứng:

– Ngươi muốn giết ta thì có thể ra tay hàng chục lần. Đâu phải chỉ là lần này. Vậy ngươi chẳng qua chưa định giết ta thôi. Vậy thì ta sợ gì chứ ?

Vân Linh không ngờ nàng nói thế liền làm bộ lạnh lùng nói:

– Ngươi không nói ta cũng có cách biết. Nếu không tin để ta nói thử cho ngươi nghe.

Tiêu hồn ma nữ hơi kinh ngạc lên giọng:

– Ta không tin, ngươi làm sao có thể biết chuyện của ta!

Vân Linh cười khẽ:

– Ngươi không tin, nhưng nếu ta nói đúng thì thế nào? Ngươi sẽ chịu mất gì?

Tiêu hồn ma nữ nhìn gã trai nọ có vẻ rất tự tin thì trong lòng cũng hơi run. Nhưng nàng nghĩ lại gã trai kia dù có là thần tiên đi nữa cũng chưa chắc biết được nàng đến đây làm gì nên hất mặt lên nói cứng:

– Mất gì cũng được. Nhưng nếu ngươi thua thì sao ?

Vân Linh cười nói:

– Rất đơn giản. Nếu ta thua thì ta sẽ giải bỏ cấm chế cho ngươi. Chúng ta đường ai nấy đi. Nhưng nếu mà ta nói đúng thì ngươi phải theo về làm vợ ta. Ý ngươi thế nào ?

Tiêu hồn ma nữ nghe gã nói thế thì tròn mắt ra mà nhìn. Nhất thời không biết trả lời ra sao.

Nàng vốn dĩ từ khi chụng đụng với Vân Linh, đã xem Vân Linh là trượng phu của mình rồi. Trong lòng nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới ai khác, vì vậy những lời gã nói ra lúc này khiến nàng kinh ngạc, liền bối rối không biết nên làm sao.

Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ lúng túng thì cười thầm nói khích:

– Thế nào ? Ngươi sợ rồi à ? Không dám thách đấu với ta nữa chứ ?

Tiêu hồn ma nữ thấy gã chọc nàng như vậy cũng nổi giận. Nàng nghĩ lại hiện giờ đang ở trong tay gã. Muốn chém muốn giết gì gã đều có thể làm được. Hiện giờ đây là cơ hội duy nhất để thoát hiểm cảnh đi tìm kiếm Vân Linh. Vậy thì nàng sợ gì mà không dám thách đố chứ.

Tiêu hồn ma nữ nghĩ thế nên quyết định gật đầu đồng ý chấp nhận cuộc chơi.

Vân Linh thấy nàng như vậy thì cười mỉm nói:

– Được rồi ! Quyết định như vậy. Ai trong chúng ta thua cũng không được nuốt lời. Bây giờ để ta nói ra ý định của ngươi đến đây để xem có đúng không.

Tiêu hồn ma nữ khẽ gật đầu.

Vân Linh nói:

– Ngươi định đến đây để tìm một người tên là Vân Linh có phải vậy không ?

Tiêu hồn ma nữ đang lúc chú tâm theo dõi. Tưởng rằng nhất định sẽ thắng. Ai ngờ nàng nghe xong mấy lời vừa rồi của gã thì thiếu điều lăn ra ngất xỉu, không còn gì để nói lên sự thất vọng tận cùng.

Vân Linh thấy khuôn mặt Tiêu hồn ma nữ tái xanh như vậy thì biết rằng chàng đã đoán đúng. Chàng thấy nàng nọ thần tình biến đổi như vậy thì xót ruột, chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng mà an ủi. Không ngờ chàng còn chưa kịp thực hiện ý định thì Tiêu hồn ma nữ đã thất thanh nói:

– Ngươi ! Người đoán đúng rồi. Thế nhưng ta cũng muốn báo cho ngươi biết ta đã có tướng công. Vậy thì ngươi muốn giết ta thì giết chứ ta không thể theo về làm nương tử của ngươi nữa.

Vân Linh thấy nàng nọ tính tình cương liệu đến vậy thì cảm thấy trái tim sôi lên một luồng nhiệt huyết. Trong lòng cảm thấy yêu thương nàng vô hạn. Chàng tự nghĩ không hiểu trời xui đất khiến thế nào chàng có thể có được một mỹ nhân thương yêu chàng đến bực này. Nàng có thể bất chấp cả mạng sống để giữ gìn trinh tiết cho trượng phu. Như vậy có phải là chàng quá diễm phúc rồi không.