Vô Hình Thần Công

Chương 63




Ba người theo đường cũ quay ra. Ngọc Y Vân và Ngọc Quang Lân thấy được phụ thân được cứu ra thì mừng rỡ vội chạy lại.

Hai người sau đó mới phát giác ra thể trạng của lão bị tàn phá thì không khỏi cảm thán.

Mấy người trong phòng bắt đầu chuẩn bị đi ra. Nhưng lúc này Ngọc Ban Thụ lại nói:

– Ở trong phòng của lão phu có một đường hầm. Chúng ta nên theo hướng đó thì sẽ an toàn hơn. Mọi người hiện tại ai ai cũng bị hành hạ nên sức lực không được tốt. Chúng ta nếu đối địch với bọn chúng chỉ có hại mà không lợi.

Vân Linh cũng đang đau đầu về vấn đề này. Chàng căn bản không thể trực tiếp lộ diện đối kháng. Thế nhưng nếu không làm vậy thì làm sao cứu được một lúc bấy nhiêu người này. Hiện giờ chàng thấy Ngọc Ban Thụ – lão trang chủ nói thế thì hết sức vui mừng giục mọi người đi ngay.

Mấy người kia cũng biết rằng lão trang chủ nói đúng. Bọn họ cũng biết hiện giờ mà đấu nhau với địch nhân thì rất thua thiệt. Chi bằng lùi lại lẩn trốn theo đường hầm còn hơn.

Vì lúc trước trên đường vào Vân Linh đã khống chế toàn bộ bọn canh cửa. Do đó, việc đi ra của mọi người tuyệt nhiên không ai nhận ra.

Mọi người đi về phía căn phòng của lão trang chủ rồi theo đường hầm mà đi.

Thế nhưng trái với dự tính của mọi người. Vân Linh quyết định ở lại. Chàng nói ở đây còn một số việc cần làm nên không thể đi cùng mọi người.

Bất giới hòa thượng cũng như mấy người khác đều ngơ ngẫn. Bọn họ không ngờ ân nhân của mình lại quyết định chia tay sớm thế. Trong lòng ai ai cũng cảm thấy chàng thiếu niên thần bí này mặt mày xấu xí nhưng phẩm chất rất tốt. Thậm trí Ngọc Y Vân trước lúc ra đi còn gửi lại cho Vân Linh một ánh mắt ai oán giận hờn.

Vân Linh tiễn đưa mọi người vào đường hầm rồi mới từ từ quay ra. Chàng dựa vào Vô hình công pháp nên nhanh chóng trở ra khỏi khu trung tâm Ngọc gia trang mà không gặp chút trở ngại.

Thế nhưng, trong lúc phóng đi tâm pháp vô lượng, Vô hình công pháp của chàng đột nhiên báo động một trường hợp lạ.

Ở phía xa độ hơn 50 trượng về hướng bắc. Một thân thể cường lực lu mờ, chợt chớp chợt tắt hết sức lạ lùng.

Vân Linh lần đầu tiên cảm thấy nội vụ kì dị. Chàng nhận thấy người phát ra khí chất đáng ngờ kia nhất định đang gặp nguy cơ. Thế là chàng liền chuyển hướng di thân về phía bắc để xem xét.

Qủa nhiên, Vô hình công pháp không hề sai. Vân Linh sau hơn 3 khắc tìm kiếm đã nhận thấy thân thể run rẩy của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang ngồi xếp bằng ở góc tường.

May mà hiện giờ, trời vẫn còn tối. Vì vậy, hành tung của Lạc Băng Băng vẫn chưa bị người phát giác. Nếu không, e rằng nàng khó lòng tránh khỏi kiếp nạn.

Vân Linh nhìn thấy Lạc Băng Băng bị như vậy cũng không khỏi kinh ngạc. Chàng đoán chừng mỹ nhân kia đã gặp phải độc thủ của Miêu Thiên Tường rồi. Hiện giờ chỉ cần nhìn vào thể trạng run rẩy và mùi tanh tưởi do cơ thể nàng tiết ra Vân Linh cũng đủ biết Lạc Băng Băng đã trúng phải kỳ độc rồi.

Có điều, rõ ràng chất độc trên cơ thể nạn nhân rất ghê gớm. Dù lúc này Lạc Băng Băng đã dùng toàn bộ nội lực đẩy chất độc kia ra mà cơ thể nàng vẫn không ngừng bị độc chất công kích. Thế mới biết, con quái xà kia có độc chất ghê gớm thế nào.

Vân Linh đối với độc rắn cực kỳ tinh nhạy. Chàng vội lấy từ trong người ra một bầu thuốc nhỏ, lắc ra lấy một viên thuốc màu xanh thẳm.

Viên thuốc này chính là được làm từ thân xác của con thiềm thừ 3 chân và con rắn xanh dạo trước chàng bắt được nơi khu núi vắng. Loại thuốc này rất công hiệu đối với các loại độc rắn vì 2 thứ nguyên liệu quý giá kia đâu phải ai ai cũng có thể tìm được mà sao chế ra loại thuốc này.

Lạc Băng Băng lúc này toàn thân đã rũ rượi. Hơi lạnh đã chạy ra khắp tứ chi. Nàng biết rằng bản thân sắp phải chết nên gần như chỉ muốn buông xuôi để mặc cho độc chất kia hành hạ thân xác nàng.

Không ngờ trong cảnh mê mê tỉnh tỉnh đó, mũi nàng đột ngột ngửi thấy một mùi vị lạ len dần vào mũi làm cho nàng thấy tỉnh táo đôi chút.

Lúc này chính là lúc Vân Linh đang đưa viên thuốc vào gần miệng nạn nhân.

Lạc Băng Băng hít phải hơi thuốc kỳ dị, cảm thấy tinh thần tỉnh táo đôi chút. Nàng mở mắt ra thì thấy gã anh trai tệ hại đang ngồi ở bên, tay cầm một viên thuốc nhỏ màu xanh đưa vào miệng nàng.

Lạc Băng Băng không biết nghĩ sao từ từ mở miệng ra để cho viên thuốc kia chui tọt vào miệng.

Viên thuốc nọ vừa vào miệng nàng thì lập tức tan ra. Mùi vị thuốc vừa đắng vừa chua rất là khó chịu. Thế nhưng, Lạc Băng Băng nuốt vào tới đâu thì thấy cơ thể tự nhiên phản ứng tới đó.

Trong bụng nàng cảm thấy nóng lên hừng hực và sôi lên dữ dội. Toàn bộ cơ thể lúc trước tỏa ra hơi lạnh thì giờ đây lại trở nên nóng hổi.

Lạc Băng Băng biết rằng loại thuốc kia cực kỳ quý giá, có thể giúp nàng thoát khỏi cái chết đang gần kề. Thế là nàng mừng rỡ nhanh chóng nuốt hết chất thuốc kia vào trong bụng rồi vận khởi công phu tâm pháp hòa nhập với thuốc giải quyết độc chất kia.

Một hồi lâu sau. Lạc Băng Băng đã thấy cơ thể bớt hơn. Độc chất dường như đã được giải tỏa. Nàng mở mắt ra nhìn thì thấy Vân Linh đang ngồi bên chăm chú xem xét thể trạng nàng.

Đối nhãn với ánh mắt kỳ dị ấy. Con người Lạc Băng Băng lại cảm giác hai má đỏ bừng.

Nàng nhớ đến cái miệng kia đã từng đụng chạm vào các nơi trên cơ thể mình thì ngượng ngùng. Qủa thật lúc này Lạc Băng Băng cũng không biết nói sao nữa. Nàng hận y ư ? Nàng yêu y ư ? Nàng ghét y ư ? … Thật là khó mà phân định tình cảm.

Thế nhưng Lạc Băng Băng cũng biết con người đang ở trước mặt kia không thể kết hợp cùng nàng. Y vốn dĩ là anh trai cùng cha khác mẹ của nàng mà. Hai người bọn họ mãi mãi không thể nên duyên. Vậy thì có muốn yêu y cũng không thể được.

Lạc Băng Băng hai mắt chợt nhắm lại miệng lí nhí:

– Cảm tạ ngươi !

Vân Linh thấy Lạc Băng Băng nói vậy thì không khỏi phì cười nói:

– Cảm tạ gì chứ ! Chúng ta là huynh muội thì phải giúp đỡ nhau thôi. Muội hãy thử đứng lên xem. Liệu muội có đi được không ?

Lạc Băng Băng bây giờ mới sực nhớ ra hai người vẫn còn ở trong sào huyệt đối phương.

Nàng vội vàng đứng dậy thì không ngờ hai chân như hụt hẫng ngã nhào xuống đất.

May mà Vân Linh đã chuẩn bị trước vội vàng ôm lấy Lạc Băng Băng đỡ lại.

Lạc Băng Băng ở trong lòng Vân Linh lúc này thần tình kinh hoảng miệng nói:

– Muội ! Muội sao lại bị như thế này ?

Vân Linh ôm nàng thiếu nữ trong tay miệng giải thích:

– Muội hiện giờ trúng phải độc của quái xà. Cơ thể cho dù có thuốc giải cũng không thể phục hồi ngay được. Hiện giờ để huynh đưa muội ra ngoài vậy.

Lạc Băng Băng nghe Vân Linh nói vậy cũng yên tâm. Thế nhưng nàng nằm trong lòng y lại cảm thấy khí tức kỳ dị của nam nhân sộc vào mũi khiến nàng ngây ngất. Không hiểu sao Lạc Băng Băng biết rằng không thể cùng y nên duyên mà đến khi nằm ở trong lòng gã anh trai xấu xa này lại không thể cưỡng nổi bị y quyến rũ, liền giơ tay ôm lấy cổ y để mặc y bế đi.

Vân Linh đưa Lạc Băng Băng trở ra theo đường tiềm nhập lúc trước. Hai người di động không nhanh không chậm nhưng đều thoát khỏi sự kiểm soát gắt gao của bọn người tuần sát kia.

Lạc Băng Băng lúc này tâm tình không tịnh nên không biết rằng Vân Linh dù không sử dụng Ảo bộ pháp để di chuyển nhưng chàng dựa vào công phu Vô hình thần công nên đã thoát khỏi rất nhiều trạm gác tiềm phục trên đường.

Hai người ra khỏi Ngọc gia trang thì canh 5 đã qua. Lúc này, ánh bình minh cũng từ từ xuất hiện mờ nhạt ở chân trời.

Vân Linh thở hắt ra một hơi cúi đầu xuống hỏi:

– Băng muội ! Muội sao rồi.

Thế nhưng đáp lại lời chàng lại là sự im lặng. Khuôn mặt Lạc Băng Băng an tịnh gục đầu trên ngực chàng mà ngủ vùi. Nàng nọ dứt khoát là không nghe được những điều chàng vừa hỏi.