Nói về Miêu Thiên Tường đang truy tung theo dấu vết của kẻ ẩn tàng bí ẩn. Thực tế, tuy chưa tìm ra tung tích kẻ đó nhưng trong thâm tâm bà ta đã rất kinh nghi về phép thuật ẩn thân của kẻ bí ẩn kia. Chuyện đó cũng là tất yếu, bởi lẽ công phu do Lạc Băng Băng học được vốn đã bị thất truyền từ lâu. Vậy thì Miêu Thiên Tường không biết được mà phát sinh kinh ngạc cũng là lẽ thường.
Miêu Thiên Tường lúc này càng lúc càng tiến gần đối phương, thế nhưng Lạc Băng Băng thì lại không hề phát giác ra sự nguy hiểm. Nàng ỷ vào công phu dò thám, ẩn thân lợi hại của U hồn thân pháp nên căn bản cũng quá mức coi thường đối phương.
Đúng thực tế, với công phu của nàng thì đến cả Vân Linh võ công lợi hại là vậy mà không vận Vô hình thần công lên thì cũng vô phương phát hiện ra nàng thì những kẻ khác làm cách nào mà truy tìm nàng được. Thế nhưng, lúc này đối thủ của nàng lại là một cao thủ dụng vật cực kỳ lợi hại là Miêu Thiên Tường.
Hiện tại, Miêu Thiên Tường tuy không thể nhìn thấy đối phương, nhưng bà ta dựa vào sự khích động của con quái xà đang ẩn trong người thì cũng biết đối phương đã ở rất gần mình rồi.
Đang lúc Miêu Thiên Tường định sai khiến con quái xà ẩn nấp gần đó tìm cách tấn công đối phương thì bất ngờ con quái xà trong người lại rít lên khe khẽ. Trong lòng Miêu Thiên Tường lại bị một phen khích động.
– Hừ ! Lại có kẻ nào nữa xâm nhập vào cửa chính diện nữa ư ? Bọn người nào mà lại tấn công dồn dập như vậy ?
Miêu Thiên Tường cảm giác tình thế không yên. Hiện giờ địch nhân đang ở trước mặt mà bà ta nhìn hoài lại chẳng thấy ai. Cũng không phát giác ra chút tiếng động gì. Thế cũng biết đối phương lợi hại bực nào.
Bây giờ lại có mật báo của con quái xà ở khu chính diện. Khu vực này lúc nãy Nguyệt Luân đã thông báo có địch nhân tiềm nhập rồi. Rõ ràng địch nhân lúc trước với địch nhân mới này hoàn toàn khác nhau.
Là một kẻ nuôi dạy quái xà nhiều năm. Việc mật báo của quái xà chứng tỏ địch nhân mới rồi cực kỳ lợi hại. So với bọn người do Nguyệt Luân báo cáo thì lại ghê gớm hơn nhiều.
Đây mới là chuyện đáng quan ngại.
Lúc này Miêu Thiên Tường trở nên phân vân không biết nên quyết định ra sao ? Bọn người đột nhập vào đây càng lúc càng lợi hại, càng lúc càng đông đảo. Nếu chỉ có mình bà ta xuất hiện e rằng khó lòng bảo vệ an toàn được khu vực này.
Trong lòng nghĩ thế, Miêu Thiên Tường quyết định phải nhanh chóng tiêu diệt ngay địch nhân trước mặt để rãnh tay đi chặn đứng bọn địch nhân đang tiến vào từ nơi chính diện.
Thế rồi, trong lòng máy động, tả thủ dùng ám kình khích động lên thân quái xà đang ẩn trong người. Việc này, chính là dùng pháp môn cảm ứng, gây nên hiện tượng kỳ dị nơi con quái xà trên người, để dùng nó làm vật thông tin truyền cảm ứng đến con quái xà đang ẩn nấp kia giục nó tập kích đối phương.
Qủa nhiên, con quái xà trên người Miêu Thiên Tường bị đau, tức thời liền truyền tín hiệu đến cho đồng bọn. Điều đó, ngay tức khắc dẫn đến nguy cơ cho Lạc Băng Băng đang phi hành ở phía trước.
Lạc Băng Băng trong vùng trời đất tối đen, vận dụng khinh pháp ẩn thân đi nhanh hết mức. Nàng đang chăm chú dò xét động tĩnh xung quanh thì đột nhiên cảm thấy dưới thân có một cơn đau đột nhiên truyền đến.
Lạc Băng Băng kinh hoàng vội vàng đạp mạnh chân xuống đất. Cái vật quái dị cắn phải chân nàng đã bị nàng một cước đạp chết tức khắc. Lạc Băng Băng đạp chết dị vật mới cảm giác tay chân bủn rủn. Một dòng khí lưu kỳ lạ đột nhập vào cơ thể làm nàng đau buốt vô cùng.
Nàng vội vàng vận công chấn áp độc tố, rồi ngồi xuống đất quơ tay cầm lấy vật lạ vừa bị nàng đạp chết lên.
Hóa ra đó chỉ là một con rắn cực nhỏ, toàn bộ thân rắn chỉ dài có 2 xích, mà lại nhỏ chỉ bằng ngón tay út mà thôi.
Lạc Băng Băng kinh ngạc không ngờ con rắn nhỏ thế kia, bị nàng đạp một cái thật mạnh mà vẫn còn y nguyên hình thể, không hề bị dập nát.
Lại nữa, tuy rằng nó chỉ là một con rắn nhỏ xíu nhưng lại có khả năng tập kích nàng một cách bất ngờ, lại còn cắn vào chân nàng xuyên qua mấy lớp y phục. Qủa thật là một dị vật lợi hại.
Bây giờ Lạc Băng Băng đã thấy toàn thân phát độc. Cơn ớn lạnh truyền đến khắp châu thân. Cái chân vừa nãy bị rắn cắn giờ như không còn cảm giác. Khó chịu không còn gì để nói.
Lạc Băng Băng kêu thầm bất diệu, vừa nãy khi cảm giác chuyện lạ, nàng đã vận công phong bế hết nơi yếu huyệt. Tuyệt đối ngăn chặn độc tố của con rắn nhỏ tiềm nhập sâu vào người. Vậy mà không ngờ rằng, cách làm của nàng cũng không thể khống chế toàn bộ. Dường như con rắn lạ có độc dược rất ghê người. Ai trúng phải độc chất của nó thì không thể đơn giản khống chế độc chất kiểu thông thường như Lạc Băng Băng vừa làm.
Lạc Băng Băng ngồi trong góc tối từ từ cảm thấy thân thể trĩu nặng. Thực sự không thể nhúc nhích được một bước. Nàng đang cố duy trì chống đối lại chất độc đang từ chút từ chút lan ra khắp châu thân. Thật là một sự nguy hiểm không thể tưởng tượng.
Miêu Thiên Tường thì sau khi phát ra tín hiệu tập kích, lại không hề thấy con rắn nọ hồi âm. Thậm trí bà ta đợi một hồi rồi mà mọi thứ vẫn nguyên si. Không thấy biến hóa gì nữa.
Miêu Thiên Tường kinh hoãng, tự nghĩ chỉ có thể là do con rắn kia sau khi tập kích đã bị địch nhân giết hại. Vậy thì chắc chắn tên ẩn tàng bí mật cũng bị độc rắn giết hại rồi.
Trong lòng Miêu Thiên Tường đau thương, tiếc nuối cho một vật yêu vừa bị giết hại. Bà ta tức mình rất muốn tìm ngay ra kẻ lạ mặt nọ để băm vằm ra thì mới hả giận. Nhưng lúc này ở phía chính diện tiến quát tháo vang lên và tiến giẫy giụa của con quái xà đang ẩn trên người cho thấy nếu bà ta không có mặt kịp thời thì bọn địch nhân sẽ xông hết vào trong trung tâm trang viện. Khi đó thật khó mà ăn nói làm sao với Tam hộ pháp Viên Thủ Thần Cửu trước mặt Môn chủ đại nhân.
Miêu Thiên Tường lúc này tin chắc rằng con quái xà yêu quý của mình đã chết đi trong khi giết địch. Cơ bản có muốn tìm kiếm nó cũng là vô vọng. Mặc khác lúc này địch nhân tiềm nhập càng lúc càng nguy hiểm, bà ta không thể vì nhất thời nóng giận mà đi truy tìm cái xác chết bị rắn cắn kia.
Thế rồi, Miêu Thiên Tường bỏ mặc mọi chuyện nơi đây, nhanh chóng chuyển thân tiến về phía chính diện.