Mọi người kéo nhau vào trong một rừng cây nghỉ chân. Ở nơi đây cây cối rậm rạp, lại có nhiều chỗ trốn núp. Nếu mà bọn áo đen muốn tìm kiếm họ cũng vô phương phát giác được hành tung.
Thánh thủ thần y và Linh Lung võ công không được lợi hại cho lắm. Vừa rồi, Linh Lung nhờ vào mấy món độc môn kỳ diệu mới tạo nên áp lực giúp cho hai người thoát khỏi tình cảnh nguy ngập. Do đó, cả Thánh thủ thần y lẫn Linh Lung đều chẳng muốn đụng chạm đến bọn người của Ma đao làm gì.
Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ võ công đều thuộc hàng cao thủ. Đặc biệt là Vân Linh võ học thăng tiến kinh người. Bọn tôm tép áo đen kia thực không đáng cho chàng một cái vẫy tay cũng đủ thu thập bọn họ.
Thế nhưng Vân Linh trong lòng đang lo âu cho tình trạng của Sử Nguyệt Nga nên chẳng có hứng thú tranh đấu. Lại nữa chàng võ công thì cao nhưng lại chẳng muốn gây nên sát nghiệp, nếu không phải đến lúc quyết định thì chàng cũng chẳng muốn ra tay làm gì.
Vì lẽ đó mọi người đều hè nhau bỏ đi một lượt.
Trong bọn người thì Tiêu hồn ma nữ là bực bội nhất. Nàng trước nay đâu khi nào chịu lép trước đối phương. Hơn nữa hiện tại tướng công của nàng võ công trùm đời. E rằng chẳng có đối thủ. Làm sao mọi người lại phải đi trốn thế này.
Còn Thánh Thủ thần y thì đã biết nội công cao siêu của Vân Linh rồi. Thế nhưng lão thân làm trưởng bối, lại đi cầu cạnh gã tiểu tử đệ tử của đại ca mình ra tay hộ vệ thì còn ra mặt mũi gì. Thà rằng lão bỏ đi còn đỡ quê hơn.
Lúc này, sau khi yên vị, Vân Linh mới bắt đầu hỏi sư thúc vì sao lại bị bọn người áo đen truy sát như vậy ? Thánh Thủ thần y nghe thế khuôn mặt chợt đỏ lên ngượng ngùng.
Lão lắc đầu nói:
– Ta nói ra chắc Vân Nhi không tin. Thực sự bọn người kia vốn không phải đến truy sát ta mà chúng định bắt ta mang về Ngọc gia trang. Hình như chúng muốn nhờ ta chữa bệnh cho ai đó.
Vân Linh nhớ đến Ngọc Liên Hoa đang bị bắt giam. Biết đâu nàng đó đang ở Ngọc gia trang thì sao ? Chàng nghĩ thế trong lòng tức thời khẩn trương.
Tiêu hồn ma nữ ngồi nghe câu chuyện không chịu được tò mò liền xen vào:
– Sư thúc. Người vì sao lại không đi chữa cho người bệnh. Chuyện đó Loan nhi không hiểu gì hết.
Tiêu hồn ma nữ đặt ra câu hỏi thình lình, lại còn dùng cách xưng hô giống như Vân Linh gọi Thánh thủ thần y bằng sư thúc khiến cho lão ta khoái quá, khuôn mặt tươi rói.
Nhưng Bạch y thiếu nữ Linh Lung thì lại tức tối trong lòng nghĩ thầm:
– Hay thật. Làm gì mà thân mật dữ thế không biết. Không hiểu Vân ca với cô ta quan hệ thế nào ?
Thánh thủ thần y vuốt râu cười nói:
– Tiểu cô nương không biết được rồi. Bọn người đó tiếng là nhờ ta đi cứu người nhưng lại cư xử với hai người chúng ta như những tội đồ. E rằng việc cứu chữa bệnh nhân không chỉ đơn giản như vậy.
Linh Lung được dịp liền nói:
– Bọn người kia rất ác độc. Bọn chúng muốn bắt chúng ta về làm tay sai cho chúng chứ đâu phải là nhờ chúng ta cứu người.
Đến lúc này thì mọi chuyện đã khá rõ. Việc truy bắt hai người của đám người áo đen do Ma đao Hồ Nhất Long cử đi chứa đựng nhiều điều phức tạp hơn sự tình bên ngoài.
Vân Linh đột nhiên ngó Thánh thủ thần y hỏi:
– Sư thúc có biết thật sự Ngọc gia trang nằm ở đâu không ?
Tiêu hồn ma nữ nghe Vân Linh nói vậy liền nhớ ngay đến cô ả Ngọc Liên Hoa, trong lòng tức thời không vui.
Thánh Thủ thần y nhíu mày suy nghĩ một lát đoạn nói:
– A … hà … hình như lão nhớ Ngọc gia trang nằm trên con đường huyết mạch đi Giang Lăng. Nó cách Giang Lăng 300 dặm về phía đông nam.
Vân Linh nghe vậy mừng rỡ. Chàng độ chừng sau này có cơ hội phải đến đó một lần thử xem.
Thực ra, nếu Vân Linh không thất lạc với Sử Nguyệt Nga ở nơi cổ miếu lúc trước thì có lẽ chàng đã biết đích xác Ngọc gia trang ở nơi nào rồi. Không cần phải hỏi Thánh thủ thần y làm gì nữa.
Bây giờ nói về chuyện cứu chữa cho Sử Nguyệt Nga. Thánh thủ thần y nói:
– Hiện tại, 2 người chúng ta có thể đến ngay Rặng Phong Lĩnh để trị bệnh cho cô nương kia. Thế nhưng ở chỗ ta còn 2 thứ rất quý không thể nào không về lấy, việc này rất có lợi cho việc chữa trị cho cô nương kia, chuyến đi này đành phải nhờ đến Vân Nhi rồi.
Linh Lung thiếu nữ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên:
– Cha ! Chẳng lẽ nhà ta có vật gì quý sao ? Đúng là cha dấu hài nhi rồi ?.
Thánh thủ thần y đối với Linh Lung thật là hết mức chìu chuộng. Lão thấy nàng phụng phịu trách cứ mình thì bật cười nói:
– Con nha đầu này. Lớn rồi mà vẫn như trẻ con. Cha của con có cái gì quý thì cũng để dành cho con chứ để cho ai. Thôi con đừng có xen vào nữa để ta dặn dò Vân ca ca của con một chút.
Vân Linh nghe sư thúc nói nhờ mình quay về nhà lão lấy 2 vật quý liền cố tâm lắng nghe.
Hoá ra hai thứ đó quả nhiên không hề tầm thường. Một thứ là nửa củ Sâm niên đã được gần 300 năm, thứ còn lại là quyển y bút lược đồ do chính tay sư thúc biên soạn.
Cả hai thứ này đều được lão cất giữ trong một ngăn bí mật được chôn ngầm dưới đất tại căn phòng nhỏ nơi thư phòng. Bên trên ngăn bí mật được nguỵ trang bằng cách để lên đó một tủ đựng sách bút. Thật là vô cùng kỳ bí.
Thánh thủ thần y nghiêm nghị nhìn Vân Linh nói giọng quan thiết:
– Hai thứ bảo vật kia hiện nay, chỉ con mới có thể vào lấy được. Theo ta phán đoán thì xung quanh nhà ta lúc này tồn tại không ít cao thủ ẩn tàng. Vậy con vào nhà nhớ phải cẩn thận hết sức. Vạn lần đừng để sách quý và Sâm niên rơi vào tay kẻ khác.
Phải nói, quyển sách quý kia là tâm huyết mấy chục năm trời của Thánh thủ thần y viết ra. Trong quyển sách đó đề cập đến nhiều vấn đề về y lý, y học, dược vật và thậm trí cả độc dược và cách chữa trị. Những thứ này đều do Thánh thủ thần y Hoạt trúc vừa học tập, vừa nghiên cứu, tìm hiểu, thử nghiệm rất nhiều lần và tốn rất nhiều ngân lượng mới có thể tạo lập ra được. Xét như vậy cũng hiểu, quyển sách y cảo này có thể được xem giống như là phân nửa sinh mạng của lão.
Còn liên quan đến nửa củ Sâm niên 300 năm kia cũng là một vật cực kỳ trân quý. Năm xưa, Hoạt trúc thần y vì cứu mạng sống cho một kẻ bịt mặt nên đã được gã tặng cho nửa củ Sâm niên này. Là thầy thuốc, nên Hoạt trúc thần y biết rằng dược vật kia là loại cực phẩm trân quý, không thể đem dùng bừa bãi. Vì vậy, trong suốt mấy chục năm trời có nó lão cũng chưa hề đem ra sử dụng.
Lần này, Hoạt trúc thần y nhận thấy tình thế nguy ngập. Căn bản không còn có thể trở về Lâm thư y viện được nữa. Vì vậy lão quyết định nhờ vào võ công cao cường của Vân Linh để thu hồi hai vật quý kia. Đây là việc tối quan trọng, không thể xem thường.
Một điều nữa, Hoạt trúc thần y cũng biết vị cô nương đang vướng ma cuồng cần phải cứu chữa chỉ có thể là vị nữ nhân tri kỷ của Vân Linh. Lần này lão được Vân Linh cứu sống mà không biết báo đáp ra sao, vì thế nếu lần này Vân Linh đem được 2 bảo vật kia về lão sẽ lấy một ít Sâm niên làm thuốc chữa bệnh cho vị cô nương bị cuồng tâm. Đây cũng là tấm lòng muốn đền ơn của lão đối với Vân Linh.
Về phần Vân Linh biết sự tình trọng đại nên không dám xao nhãng nhập tâm ghi nhớ mọi điều Thánh thủ thần y căn dặn.
Tiêu hồn ma nữ thấy Vân Linh một mình bôn hành thì thực sự không an tâm. Nàng đòi theo nhưng Vân Linh lắc đầu nói:
– Hiện nay việc cứu người là rất quan trọng. Hơn nữa Sâm niên kia nếu lấy được sẽ rất có ích cho việc trị thương cho Sử Nguyệt Nga. Chúng ta bây giờ chia tay rồi sẽ sớm gặp mặt nhau thôi.
Tiêu hồn ma nữ nghe Vân Linh nói vậy cũng không biết làm sao. Nàng đành nghe lời Vân Linh đưa hai người Thánh Thủ thần y và Linh Lung thiếu nữ về Rặng Phong Lĩnh trước.
Hai người chia tay, Tiêu hồn ma nữ tâm trạng thẫn thờ nhìn bóng sau lưng Vân Linh từ từ khuất hẳn sau đám cây lá. Nàng cơ hồ muốn chạy theo chàng mà lại không sao tiến được một bước. Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu hồn ma nữ cảm giác bản thân cực kỳ yếu đuối, chỉ muốn có Vân Linh ở bên cạnh để nàng dựa dẫm cả đời.