Vô Hình Thần Công

Chương 32




Nhờ cuộc ái ân đắm say này mà Ngọc Liên Hoa không còn ý định tự tử nữa.

Vân Linh quàng tay ôm người ngọc vào lòng để an ủi nàng.

Ngọc Liên Hoa xấu hổ nói:

– Tướng công có xem thường thiếp không ?

Vân Linh xiết chặt lấy người nàng âu yếm:

– Ta sao lại xem thường nàng ?

Ngọc Liên Hoa thở dài:

– Thiếp so với chàng lớn tuổi hơn nhiều, mà ác danh của thiếp thì ghê gớm lắm. Chàng mà đi lại với thiếp thì sẽ rắc rối to cho mà xem.

Vân Linh bản tính vốn khác lạ, đây có lẽ là do chàng bị nhiễm tính khí quái dị của sư phụ chàng, không xem quy cũ giang hồ ra gì. Chàng cười nói:

– Ta mặc kệ ! Miễn chúng ta yêu thương nhau thiệt tình là được. Chuyện giang hồ biết làm sao được sau này mà nàng phải lo.

Ngọc Liên Hoa cảm thấy an tâm phần nào. Nàng nói:

– Chúng ta phải tìm cách thoát ra thôi.

Vân Linh hỏi:

– Thoát ra thế nào ? Ta chẳng nhìn thấy đường lối gì cả.

Ngọc Liên Hoa phì cười, rời khỏi vòng tay chàng đứng dậy.

Nàng bước lại bên khe đá bên góc tường săm soi tìm kiếm.

Vân Linh bước lại gần, hỏi:

– Ở đây cũng có cơ quan hay sao ?

– Đúng vậy. Nhưng tại sao cơ quan bây giờ lại biến mất vậy cà .

– Hay lão tặc kia đã phá hủy đi rồi.

– Có thể lắm. Nơi đây vốn dĩ trước kia là một cơ sở bí mật của Độc hồng môn. Sau đó, bị lão tặc chiếm mất rồi biến thành nơi ở bí mật của lão. Hiện tại chúng ta không thể theo đường cũ mà ra được vì lão tặc đã đặt bẫy tất cả các cơ quan rồi.

– Thế còn phía trên kia ?

– À ! Phía trên đó có một nhân vật rất lợi hại canh giữ. Vì vậy, lên trên đó cũng vô cùng nguy hiểm.

Vân Linh ngạc nhiên nói:

– Sao lúc nãy ta vào có thấy ai đâu ?

Ngọc Liên Hoa cười:

– Vì tướng công gặp may thôi. Nhân vật trên kia là một quái nhân ít khi ra mặt giang hồ. Y ở ẩn nơi đó đã lâu và không ai dám tiến vào khu vực của y cả. Lúc tướng công vào đây chỉ đứng ở phía ngoài thôi. Nếu tướng công vào sâu bên trong thì thể nào cũng bị quái nhân nọ sát hại liền.

Vân Linh đưa mắt nhìn lên phía trên. Chàng nhận thấy nếu dùng khinh công mà bay lên trên kia giống như hồi ở Âm thiên cốc thì rất khó, bởi ở Âm thiên cốc thường có những ngọn gió thốc lên. Vì vậy, việc bay lên bằng khinh công dễ dàng hơn so với ở đây chẳng có một tí gió nào để mượn lực.

Suy nghĩ một lúc, chàng chợt nghĩ ra một việc liền quay sang Ngọc Liên Hoa nói:

– Chúng ta có cách thoát ra rồi !

Ngọc Liên Hoa ngạc nhiên:

– Chàng bảo sao ? Chàng có cách nào thoát khỏi nơi đây ?

Vân Linh liếc nhìn nàng, định trả lời, chợt đỏ ửng mặt lên khi nhìn thấy đôi nhũ phong của nàng đung đưa trước mặt.

Ngọc Liên Hoa làm gì không nhận thấy thái độ khác lạ của chàng. Nàng xấu hổ quá vội đập vào vai Vân Linh nói lớn:

– Tướng công mau nói đi !

Thật ra, Ngọc Liên Hoa làm gì không biết xấu hổ. Khổ nổi y phục của nàng làm gì có, còn áo choàng của Vân Linh thì đã để rơi ở phòng bên kia. Muốn sang bên ấy bây giờ cũng không được nữa rồi vì làm gì còn cơ quan để mở cửa. Tình thế này khiến cho Ngọc Liên Hoa đành để loã thể trước mặt Vân Linh.

May mà hai người đã chung đụng cùng nhau, không còn lạ gì thân thể của nhau nữa.

Tuy là như vậy nhưng nữ nhân lõa thể trước mặt nam nhân coi sao tiện.

Vân Linh thấy mỹ nhân xấu hổ đỏ mặt thì trong lòng bồi hồi xao xuyến trước khuôn mặt diễm lệ và thân hình khuyến rũ của nàng.

Vân Linh quàng tay kéo Ngọc Liên Hoa vào lòng âu yếm nói:

– Nương tử đẹp quá !

Ngọc Liên Hoa nhắm mắt tựa vào lòng chàng không nói lên lời.

Vân Linh thì thào:

– Bây giờ ta sẽ dùng khinh công bay lên kia. Nàng ở phía dưới hãy dùng chưởng phong đánh lên trên. Ta sẽ nhờ chưởng phong của nàng để tiến lên trên đó.

Ngọc Liên Hoa nhìn lên trên nói:

– Khoảng cách từ dưới này lên trên đó xa quá, Liên Hoa sợ không giúp được tướng công.

Vân Linh mỉm cười:

– Không sao ! Nàng cứ tận lực bình sinh thử xem, biết đâu chúng ta lại thành công.

Hai người tức thì thực hiện liền. Không ngờ ngay lần đầu tiên họ đã thành công.

Vân Linh vội nói vọng xuống:

– Nàng ở dưới đó đợi ta. Ta sẽ tìm cách đưa nàng lên.

Vân Linh vội theo lối cũ đi ra. Chàng định tìm dây đưa xuống kéo Ngọc Liên Hoa lên nhưng làm sao tìm được dây ở giữa vùng núi non như thế này. Suy nghĩ một lúc, Vân Linh chặt một thân cây khá cao mang vào hang.

Chàng thòng thân cây nọ xuống rồi nói lớn:

– Nương tử hay phi thân lên chụp lấy thân cây xem có được không ?

Ngọc Liên Hoa nghe vậy liền tập trung khí lực búng thẳng lên trên đưa tay chụp lấy thân cây. Nàng cố gắng mấy lượt thì thành công.

Vân Linh đưa được Ngọc Liên Hoa lên trên mặt đất thì trời bên ngoài đã tối. Hai người kéo nhau ra ngoài nhìn thấy xung quanh đã mịt mù trong bóng tối.

Vân Linh sực nhớ đến bọn Sử Nguyệt Nga vội kéo tay Ngọc Liên Hoa chạy lên núi. Nhưng xung quanh vắng lặng như tờ. Hiển nhiên mọi người đã bỏ đi từ lâu.

Ngọc Liên Hoa thấy Vân Linh thất vọng như vậy vội hỏi:

– Tướng công tại sao lại kéo Liên Hoa lên trên này ?

Vân Linh thở dài:

– Ta cùng mấy người bạn cùng lên đây. Không ngờ vì chuyện của nàng mà bây giờ không biết mấy người đó đi đâu nữa.

Ngọc Liên Hoa dò hỏi:

– Mấy người bạn đó của chàng có ai là nữ nhân không ?

Vân Linh vô tình trả lời:

– Mấy người đó đều là nữ nhân và có 2 người là nương tử của ta.

Ngọc Liên Hoa nghe vậy biến hẳn sắc mặt. Nàng không ngờ Vân Linh trẻ tuổi như vậy mà đã có hai người vợ rồi.

Với dung mạo anh tuấn của chàng thì hai nữ nhân kia chắc cũng phải là hàng mỹ nữ. Trong lòng Ngọc Liên Hoa nổi sóng ba đào. Nàng đã mấy mươi năm nay chưa từng yêu ai, nhưng hiện tại đã có ý trung nhân trong lòng thì làm sao chịu chia sẻ ái ân với kẻ khác.

Vân Linh đâu ngờ như vậy, chàng chưa kịp nói gì thì đã thấy toàn thân rã rời. Hóa ra Ngọc Liên Hoa đã lợi dụng lúc chàng không phòng bị điểm huyệt ngủ của chàng rồi.