Vô Hình Thần Công

Chương 11




Trang viện tối đen. Hoang phế. Sử Nguyệt Nga ngạc nhiên vì lúc nãy nàng nhìn thấy ánh đèn ở đây. Bây giờ thì mọi thứ đều tối đen. Không lẽ đối phương nghe tiếng chân ngựa mà tắt đèn đi rồi sao.

Nguyệt Nga trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bạo gan dắt ngựa đi vào.

Nàng cột ngựa phía ngoài sân rồi đẩy cánh cửa gỗ, bước vào trong.

Sử Nguyệt Nga vận dụng công lực cố gắng nhìn mọi vật xung quanh, nhưng chỉ thấy lờ mờ một cái bàn gỗ lớn để giữa sảnh phòng. Mấy cái ghế vứt lỏng chỏng. Hình như ở đây đã lâu không có ai trú ngụ.

Sử Nguyệt Nga vận dụng vật đánh lửa lên. Nàng ngó nhìn xung quanh thấy không có gì khác lạ nên tìm một chỗ sạch sẽ dọn đồ ngồi xuống.

Cảm thấy hơi đói, nàng lấy trong bọc hành lý ra ít lương khô ngồi ăn, rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chợt nhiên có tiếng ngựa hí vang rền. Sử Nguyệt Nga kinh hãi vội chạy ra ngoài, thì thấy con bạch mã ngã lăn, giẫy giụa trên đất.

Đưa mắt nhìn chung quanh tuyệt không thấy ai.

Sử Nguyệt Nga kinh hãi, cười nhạt, lên giọng nói:

– Các hạ là ai? Sao lại làm trò giả ma, giả quỷ vậy?

Tiếng nàng vang trong đêm nghe rõ mồn một. Vậy mà chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì ? Sử Nguyệt Nga tức giận trong lòng, liền quay vào trong nhà.

Chợt nàng tròn mắt nhìn phía trong phòng không biết tự lúc nào đã có một quái khách râu ria xồm xoàm, tóc dài thượt che kín nửa gương mặt đang ngồi kiết già.

Sử Nguyệt Nga thầm lo sợ, tự nghĩ:

– Với trình độ võ công hiện tại của ta mà đối phương vào trong phòng lúc nào ta cũng không hay chẳng phải là một điều kinh khủng ư?

Chợt nhiên phía sau có tiếng gió rít. Sử Nguyệt Nga vội đảo người né tránh. Nàng xoay người ra sau thấy kẻ vừa tập kích là một lão già mặt tam giác, mũi chim ưng, thân hình nhỏ nhắn, y phục rất cổ quái.

Lão quái đang nhìn nàng cười khanh khách, nghe rất rùng rợn.

Bỗng nhiên lão quái râu xồm trong phòng cất tiếng lạnh lùng:

– Ưng thiên hành. Ngươi vẫn chưa bỏ trò chọc ghẹo thiên hạ à ?

Lão già nhỏ nhắn nghe vậy đảo người nhảy vút vào phòng.

– Chúng ta ở đây mấy chục năm chẳng có chút sinh thú? Hôm nay có khách ghé thăm huynh cũng phải cho đệ có chút giải trí chứ.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn hai quái nhân.

Nàng nhớ lại sư phụ từng nói trên giang hồ có một người võ công quái dị với môn công phu Ưng trảo công nổi tiếng võ lâm. Không lẽ người đó lại là lão già thân hình trẻ con này sao.

Lão già nhỏ nhắn quay sang Sử Nguyệt Nga nói lớn:

– Tiểu cô nương xinh xắn thật. Lúc này ta định chạm tay vào người cô nương một cái mà không được. Bây giờ chúng ta làm lại nào .

Vừa nói dứt lời thân hình lão quái đã bay bỗng lên không hướng về phía Sử Nguyệt Nga.

Thân pháp của lão nhanh khôn tả, trông chẳng khác gì một con thần ưng to lớn đang chụp xuống.

Sử Nguyệt Nga vội đảo bộ thân hình vung chưởng tấn công lên không một thế.

Nhưng thân pháp lão quái vô cùng kỳ ảo. Chưởng lực vừa chạm đến lão thì cả người lão bay bỗng lên cao, rồi đột ngột vòng ra sau lưng chụp xuống vai nàng.

Sử Nguyệt Nga bây giờ thân thủ đã tiến bộ rất nhiều. Nàng vận dụng Tùy phong chưởng tấn công đối phương kịch liệt.

Hai người giao chiến với nhau đã hơn chục chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.

Lão quái nhân đang ngồi kiết già nói lớn:

– Ngươi không thắng nổi Tùy phong chưởng của lão Hoạt Thiên Tà đâu. Thôi đi.

Ưng thiên hành nổi giận vừa đánh vừa nói :

– Ngươi chờ đó, ta sẽ thu thập con nhãi này cho ngươi xem.

Lão thét lên một tiếng bay lộn xung quanh người Sử Nguyệt Nga tấn công dồn dập.

Qủa nhiên, Sử Nguyệt Nga không sao nhìn ra địch thủ ở đâu mà tấn công nên phải vừa đánh vừa lùi ra ngoài.

Cuộc chiến mỗi lúc mỗi thêm ác liệt.

Hai bên đều sử dụng tuyệt học nên trong nhất thời chưa ai thắng được ai.

Tuy nhiên, nếu đánh lâu thêm thì Sử Nguyệt Nga chắc chắn sẽ đại bại vì nội công và hoả hầu của nàng không bằng được đối phương.

Hai người đang đánh nhau ác liệt thì từ đằng xa một đoàn người ngựa tiến tới.

Đi đầu là một vị công tử y phục sang trọng, y chính là Ngọc Phong Đao, tam công từ của Ngọc gia trang.

Ngọc Phong Đao vừa nhìn thấy mỹ nhân gặp nạn liền nhảy khỏi lưng ngựa, rút đao xông vào cuộc chiến.

Trịnh Giang Thiên thất kinh, nhưng không sao ngăn cản kịp sự việc xảy ra. Lão kiến văn rộng rãi, đã biết được lão quái thân pháp như chim ưng kia là ai nên vô cùng lo lắng.

Lúc này, Ngọc Phong Đao và Sử Nguyệt Nga phối hợp đã đẩy lùi được lão quái Ưng Thiên Hành.

Bỗng nhiên một bóng người từ trong phòng bước ra.

Trịnh giang Thiên vừa nhìn thấy người này liền kinh hãi trong lòng. Y đã nhận ra quái nhân nọ là một trong bát ma nổi danh võ lâm với pho Ảnh hồn thủ.

Quái nhân râu xồm, lạnh lùng nhìn đám người ngựa bên ngoài. Khi ánh mắt lão chạm phải khuôn mặt Trịnh Giang Thiên lão bỗng cười khùng khụt:

– Hay thật ! Cũng có người có chút lực lượng đây.

Trịnh giang Thiên toàn thân giới bị. Lão dùng công phu truyền âm để ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị ứng chiến.

Ảnh thiên ma đột nhiên di động thân hình. Đối tượng của lão chính là Trịnh Giang Thiên.

Một tiếng thét nổi lên, cùng lúc là một tiếng nổ lớn.

Thân hình Trịnh Giang Thiên trượt dài hơn trượng mới đứng vững.

Ảnh thiên ma một chưởng không đắc thủ, lão bay tới ảnh hồn thủ tung ra uy lực khủng khiếp.

Xung quanh Trịnh Giang Thiên bóng chưởng dầy đặc. Lão liên tiếp bị tấn lùi, không sao có thể vãn hồi cục diện.

Đột nhiên, một tiếng rú nổi lên.

Ảnh thiên Ma kinh ngạc vội lùi lại. Lão nhận ra tiếng rú vừa rồi là của lão quái Ưng thiên hành.

Hiển nhiên Ưng thiên hành bị trúng thương khá nặng. Lão đứng vào góc tường, máu rỉ ra ngoài khoé miệng.

Ảnh thiên ma nhảy vội lại. Ưng thiên hành thì thào mấy tiếng. Ảnh thiên ma kinh ngạc đưa mắt nhìn ra xung quanh. Đột nhiên lão cất tiếng cười rùng rợn:

– Cao nhân ở phương nào giá lâm ? Sao chẳng hiện thân.

Lão nói xong hai mắt nhắm lại như một lão tăng nhập định.

Chợt nhiên, lão kêu lên một tiếng, nhắm phía đông bắc bay vọt đến.

Thân ảnh của lão nhanh không thể tưởng. Toàn trường tức thì trở nên yên tỉnh.

Sử Nguyệt Nga chợt nhảy ra ngoài, phi thân, nhằm hướng quang lộ mà đi.

Cả bọn còn lại như chợt tỉnh. Hối thúc nhau lên ngựa phi mau.

Ưng thiên Hành thân thể trọng thương. Gã chỉ đưa mắt nhìn theo, tuyệt không có hành động nào.

Đoàn người ngựa đuổi kịp theo Sử Nguyệt Nga.

Ngọc phong đao vội xuống ngựa nói:

– Nguyệt Nga cô nương. Cô nương nên lấy ngựa của tại hạ mà đi.

– Ta không cần. Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta.

Trịnh Giang Thiên nói :

– Tại hạ nghe Nguyệt Nga tiên tử ân oán phân minh. Vừa rồi chúng tôi đã xả thân cứu trợ cô nương. Sao cô nương lại đối xử với Tam thiếu gia tuyệt tình như vậy.

Sử Nguyệt Nga tức giận:

– Các ngươi tự mình xen vào. Ta chẳng có liên quan gì cả.

– Phải, cô nương đã nói vậy thì chúng tôi còn nói lý lẽ gì .

– Ngươi.

Sử Nguyệt Nga giận lắm. Nhưng nàng không thể phát tác. Hơn nữa dù sao nàng cũng đã nhận ơn cứu trợ của đối phương.

Sử Nguyệt Nga dịu giọng:

– Nguyệt Nga ta có lời cảm ơn công tử đã tương trợ. Còn con ngựa này. Ta thật không dám nhận đâu.

– Vậy thì ta sẽ bỏ ngựa cùng đi với cô nương.

– Công tử có đoàn tùy tùng. Ta nghĩ công tử nên đi cùng họ thì hơn.

Ngọc Phong Đao quay người lại nói với thủ hạ:

– Các ngươi hãy đi trước. Ta với Nguyệt Nga cô nương sẽ đi sau.

Trịnh Giang Thiên nháy mắt, gật đầu. Y hướng dẫn thuộc hạ tiếp tục lên đường.

Sử Nguyệt Nga trong lòng không vui, nhưng trước ý tốt của y như vậy nàng không tiện ngăn cản.

Cả hai sử dụng thuật khinh công đạp trên đường tuyết đi rất nhanh.