Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Võ Hiệp Tiêu Dao Lục - Chương 12: Thế Ai Chịu Trách Nhiệm Với Ta?




“Là ngươi?” Giang Minh hỏi.

Mộc Uyển Thanh không nói, đôi mắt đẹp dần chảy ra hai hàng nước mắt.

“Ách, Mộc cô nương, sao ngươi lại khóc?”

Giang Minh luống cuống, đàn ông phần lớn không thể chống đỡ được nước mắt phụ nữ, Giang Minh cũng không phải ngoại lệ.

“Giang đại ca, đã đến giờ ăn sáng rồi!” Chung Linh lúc này tiến vào tiểu viện, chợt sững sờ nhìn Giang Minh luống cuống đứng đó, sau đó nhìn qua Mộc Uyển Thanh đang khóc.

“Uyển Thanh tỷ, chuyện gì xảy ra?” Chung Linh cất tiếng hỏi.

Mộc Uyển Thanh không nói, rút kiếm lao về phía Giang Minh.

“Uyển Thanh tỷ, không thể…” Chung Linh vội hô to, trong nháy mắt đã có mường tượng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Giang Minh thở dài, dùng hai ngón tay kẹp kiếm, sau đó tay trái đưa lên điểm vào huyệt của Mộc Uyển Thanh.

“Cần gì phải làm như vậy chứ?” Giang Minh cất tiếng hỏi.

“…” Mộc Uyển Thanh không nói gì. Hai hàng nước mắt lại chảy xuống.

“Giang đại ca, ngươi và Uyển Thanh tỷ…” Chung Linh trong mắt đã ngập nước.

Ta ngất, các ngươi đừng khóc có được không. Thở dài một tiếng, Giang Minh bắt đầu giải thích lại việc vừa rồi.

Thật ra Mộc Uyển Thanh đứng nhìn Giang Minh cũng hoàn toàn không thể trách được Mộc Uyển Thanh. Vốn Mộc Uyển Thanh đi qua tiểu viện của Giang Minh liền thấy không khí biến động không ngừng, bèn tò mò vào xem. Cuối cùng phát hiện Giang Minh đang thi triển Lục Mạch Thần Kiếm diệu kỳ, thế là liền say mê đứng lại xem, không biết trời đất là gì. Mà Giang Minh cũng mê say phóng kiếm khí, cũng không để ý xung quanh, mãi sau mới phát hiện Mộc Uyển Thanh.

Chung Linh nghe xong bật cười, sau đó nhìn Giang Minh, rồi lại nhìn Mộc Uyển Thanh. Rồi lại cúi xuống nghĩ ngợi gì đó.

Giải huyệt cho Mộc Uyển Thanh, Giang Minh nói:

“Mộc cô nương, tuy ta là vô ý, nhưng môn quy của ngươi, ta cũng biết. Ngươi muốn giết ta, hiện tại e rằng không được.”

Đừng giỡn, Thiên Long thế giới hắn còn chưa dạo chơi đủ đâu, cốt truyện vừa mới bắt đầu thôi. Còn về lấy Mộc Uyển Thanh, Giang Minh trong lòng tuy nghĩ rằng không tệ, nhưng hắn không thích ép người khác lấy mình, trừ một số trường hợp đặc biệt như kiểu gạo đã thành cơm chẳng hạn, Giang Minh rất minh bạch quan điểm của chính mình.

“Có thể sau này ta sẽ để cho ngươi giết…” Giang Minh nửa đùa nửa thật nói.

“Không được!” Chung Linh hét lên.

“Ta không giết ngươi” Mộc Uyển Thanh trên mặt vẫn còn nước mắt buồn bã nói.

Nàng không giết nổi hắn. Hắn võ nghệ quá cao cường. Hơn nữa hắn còn là nàng bằng hữu ý trung nhân, làm sao có thể xuống tay. Vậy còn môn quy thì sao đây? Nếu hắn không phải là Chung Linh ý trung nhân… Mộc Uyển Thanh nghĩ đến đây vội lắc lắc đầu.

Quay đầu cất kiếm, Mộc Uyển Thanh định rời khỏi Vạn Kiếp Cốc, tìm một chỗ nào đó thâm sơn cùng cốc, vĩnh viễn không bao giờ đi ra ngoài.

Bỗng nhiên tay của Mộc Uyển Thanh bị Chung Linh kéo lại. Chung Linh nhìn Mộc Uyển Thanh nói:

“Uyển Thanh tỷ tỷ, ngươi không cần đi.”

Nói xong quay sang nhìn Giang Minh:

“Giang đại ca, ngươi cần phải chịu trách nhiệm!”

Giang Minh bất ngờ, cô gái nhỏ này không phải hôm nay uống nhầm cái gì chứ?

“Giang đại ca!”

“Ân, ta sẽ chịu trách nhiệm đấy. Chỉ cần ngươi không chê ta.”

Giang Minh thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Mộc Uyển Thanh nói.

Mộc Uyển Thanh run run, nhìn Chung Linh, sau đó lại nhìn Giang Minh, tâm tình phức tạp, sau đó yếu ớt gật đầu:

“Ân”

“Tốt rồi!” Nói xong Chung Linh quay người định rời đi.

Lại nữa! Giang Minh cười khổ, phụ nữ thật đúng là khó chiều. Liền đưa tay nắm tay Chung Linh kéo lại.

“Ngươi định đi đâu?” Giang Minh cười cười hỏi.

“Ta… ta để cho hai người nói chuyện với nhau…” Chung Linh trong mắt đã ngập nước.

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chung Linh, Giang Minh cười hỏi:

“Thế ai chịu trách nhiệm với ta? Mới hôm qua ta còn là bị điều tra thân thế đâu?”

Chung Linh nhìn Giang Minh, hai mắt nước mắt lại chảy ra, nhưng khuôn mặt đã rạng ngời ý cười.

Giang Minh cũng cười, dịu dàng lau nước mắt cho Chung Linh, sau đó nhìn sang Mộc Uyển Thanh mỉm cười nói:

“Mộc cô nương, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi!”

“Ngươi còn gọi ta là Mộc cô nương?” Mộc Uyển Thanh liếc mắt đẹp hỏi.

“Ân, Uyển Thanh” Giang Minh cười cười gật đầu đính chính. Sau đó nhìn Chung Linh, cười nói:

“Vậy còn Chung cô nương…”

“Chán ghét!” Chung Linh rút tay ra khỏi tay Giang Minh, quay lưng nói.

Ba người cười ha ha, sau đó cùng nhau đi tới phòng ăn.

Phòng ăn, Chung Vạn Cừu và Cam Bảo Bảo đã ngồi đấy chờ, hai người nhìn thấy Giang Minh ba người đến, nở nụ cười. Nhưng nhìn không khí giữa Giang Minh và Mộc Uyển Thanh, đặc biệt ánh mắt Mộc Uyển Thanh nhìn Giang Minh, Cam Bảo Bảo chợt giật mình. Liếc mắt nhìn con gái, Cam Bảo Bảo rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chuyện gì đó rất lớn giữa ba người.

Bữa ăn rất nhanh xong, Cam Bảo Bảo bèn viện cớ cuốn lấy Chung Linh đi vào hỏi chuyện.

“Linh nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Chung Linh mặt vui vẻ kể lại chuyện vừa xảy ra cho Cam Bảo Bảo nghe. Cam Bảo Bảo nghe xong thở dài. Rõ là một con rể tốt, hiện tại lại phải chia sẻ cho người ta. Xong tâm hồn lại nhớ đến Đoàn Chính Thuần, bất tri bất giác chuyện con rể tốt chia sẻ không vui liền bay biến.

(Tác giả: khổ thân Chung Vạn Cừu)

Bên trong tiểu viện, Giang Minh ngồi ở ghế đá trong sân, âm thầm kiểm tra nội lực của mình.

Vài phút phóng Lục Mạch Thần Kiếm, nội lực tiêu hao khoảng một trăm năm mươi năm trái phải. Không tệ, có thể đủ để quét một vạn đại quân không có vấn đề gì. Một vạn quân không có vấn đề gì đúng thật là chỉ có biến thái nội lực Giang Minh mới có thể nói được câu này.

(Võ lâm cao thủ ất: ta hận, thật là người so với người tức chết mà. Võ lâm cao thủ giáp: ta vẫn còn không có ý trung nhân đây. Tác giả + võ lâm cao thủ ất: kệ ngươi!)

“Ân, sắp tới nên đi đâu đây?” Giang Minh thì thào tự hỏi.

Bỗng Giang Minh cảm thấy có hai người tiến Vạn Kiếm Cốc. Hai người khí tức, Giang Minh đều không quen, rõ ràng là người ngoài đi vào. Giang Minh tay rót trà, cảm thấy hai người tiến đến phía tiểu viện của mình. Đợi hai người đến bên ngoài tiểu viện, Giang Minh tay cầm tách trà, miệng nhàn nhạt nói:

“Hai vị, nếu đã đến thì vào đi!”

Bên ngoài tiểu viện, Đoàn Diên Khánh và Diệp Nhị Nương giật mình. Hai người khinh công không tệ, người trong tiểu viện này lại có thể phát hiện, hơn nữa xa như vậy chứng tỏ công lực không tầm thường.

Hai người bèn trực tiếp đi vào tiểu viện. Phát hiện một thanh niên trẻ đang ngồi uống trà ở giữa sân, Đoàn Diên Khánh và Diệp Nhị Nương vô cùng ngạc nhiên. Vốn là cứ tưởng một vị cao nhân nào, không ngờ lại là một người trẻ tuổi.

“Hai vị là Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh và Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương đi?” Giang Minh mỉm cười nhìn hai người, sau đó vẫn ngồi đấy nói.

“Ngươi là …” Đoàn Diên Khánh cất tiếng hỏi.

“Ta là Giang Minh, vô danh tiểu tử mà thôi” Giang Minh nói.

“Làm sao ngươi phát hiện ra chúng ta?” Diệp Nhị Nương đột nhiên hỏi.

“Các vị từ lúc tiến vào Vạn Kiếp Cốc, ta đã cảm thấy được.” Lời Giang Minh vừa nói ra khiến Đoàn Diên Khánh và Diệp Nhị Nương cả kinh. Cảm thấy được hai người khinh công không tệ từ cách xa hơn ba trăm mét, chứng tỏ nội lực hơn hai người quá xa. Hai người lập tức sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Giang Minh.