Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 293: Quay lại điều tr




“Tuy nhiên từ trước đến nay chưa từng có ai khai thác một cách triệt để những ưu thế này, là cường hay nhược hết thảy đều phụ thuộc vào tự thân túc chủ.”



Hệ thống giải đáp.



Nghe vậy, Ngô Chính không khỏi sững ngốc đến nửa ngày, thật lâu sau đó mới làm bộ mặt hớn hở hiểu ra, mười phần y hệt bộ mặt tiểu hài tử khi tìm được đồ chơi mới.



“Không sai, nếu có thể tận dụng tất cả những ưu thế này, võ học của ta cơ hồ là vô khuyết điểm.”



Nghĩ đến đây, nội tâm Ngô Chính phấn khích không thôi, càng thêm nóng lòng sớm ngày đạt được tông sư cảnh giới.



Có câu “nước chảy đá mòn” không chỉ đơn thuần là nói ngoài miệng, nếu nhìn nhận theo khía cạnh nào đó thì đây chẳng phải là đồng nghĩa với “vô kiên bất tồi” đấy ư? Nếu nói về sự hủy diệt, thì một trận đại hồng thủy so với đại hỏa ngục không thua kém là bao. Chưa kể thủy là muôn hình vạn trạng không thể nắm bắt, đã không thể nắm bắt thì vô phương có thể tổn thương.



Chỉ cần ba điểm mấu chốt này thôi đã mười phần phù hợp với tác phong chiến đấu từ trước đến nay của Ngô Chính rồi. Khách quan mà nói, thủy hệ thiên sinh quả thực là dành cho hắn.



“Nhắc nhở túc chủ, ngũ hành là cân bằng với nhau. Thủy hệ tuy toàn diện nhưng cũng là một thuộc tính khó phát triển nhất trong năm thuộc tính. Vì thế hầu hết võ giả thủy hệ đều chọn cho mình một khía cạnh nào đó để khai thác mà không phải là bao quát toàn bộ. Túc chủ nên cân nhắc cho lựa chọn của mình.”



Hệ thống kịp thời dội một gáo nước lạnh vào mặt Ngô Chính.



Bất quá Ngô Chính chẳng có phản ứng gì, dường như là rất tin tưởng vào bản thân.



“Hiển nhiên là như vậy, thế gian này rất công bằng, nhưng cũng rất không công bằng a.”



Ngô Chính thâm ý cười nói.



Hắn cúi đầu nhìn ngắm Thánh Hỏa Lệnh trong tay, cảm giác chẳng có gì thú vị nữa liền bỏ mặc vứt vào hành trang hệ thống. Lại tranh thủ khoanh chân trên giường ngồi vào tư thế thiền, chẳng mấy chốc hắn đã nhập thận vào Cửu Dương Chân Kinh, an ổn luyện công.



Tuy là biết hệ thống hôm nay sở dĩ tốt tính minh giải nhiều chuyện như vậy, là vì muốn thúc đẩy hắn nhanh hơn một bước tiến vào “địa ngục”. Thế nhưng Ngô Chính không thể cưỡng lại khát vọng truy cầu lực lượng của mình, bất đắc dĩ đành phải toại nguyện hệ thống lần này.



...



Chẳng mấy chốc, thái dương liền đã lên cao.



Từ bên ngoài truyền vào động tĩnh tương đối ầm ĩ, đôi mắt Ngô Chính khép hờ chậm rãi mở ra, thở dài một hơi thu lại thế công.



“Vẫn chưa chịu từ bỏ Thánh Hỏa Lệnh!?”



Ngô Chính thầm nghĩ trong đầu.



Lúc bấy giờ, tiếng bước chân rất khẩn trương chạy vội vào khu nhà Ngô Chính, không báo trước mà đã hất tung cảnh cửa nhào vào bên trong, chính là tên thanh niên bịt mắt Đình Phàm.



“Ngô huynh đệ, những phụ nhân kia nghi ngờ chúng ta che giấu người bọn họ tìm kiếm, mới sáng sớm đã ráo riết điều tra trong thôn, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi mau tìm chỗ ẩn nấp đi.”



Tâm trạng Đình Phàm rất khẩn trương, gấp đến độ nói xong liền khom lưng chống tay thở không ra hơi.



Ngô Chính buồn cười, đến gần vỗ vai hắn trấn an nói:



“Không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu, ngươi yên tâm. Đợi ta thay y phục liền có thể đối phó với bọn họ.”




“Thay y phục liền có đối phó!? Ngô huynh đệ, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn, ta là thực sự nghiêm túc...”



Đình Phàm nhăn nhó buồn bực nói.



“Đình huynh, ta nào có đùa giỡn với ngươi, mau ra ngoài trước đi, tránh để bọn họ nghi ngờ.”



Nói xong, Ngô Chính liền đẩy cả người Đình Phàm hai chân chà xát dưới nền nhà mà chài ra ngoài.



Ầm một tiếng, cánh cửa đã đóng lại, Đình Phàm trừng mắt khóe môi co giật, cạn lời không biết nói gì thêm. Không thể khuyên bảo được Ngô Chính, bất đắc dĩ Đình Phàm đành phải mặc kệ, lại chạy đi thám thính những phụ nhân kia điều tra như thế nào rồi.



Bên trong gian phòng.



Rất nhanh, Ngô Chính đã thay cho mình một bộ y phục mới được làm từ loại vải gai thô sờn, lại có Thuật Ẩn Giấu trợ thân trông qua không khác gì thôn dân thiếu niên bình phàm.



Tuy nhiên có một điểm rất không giống, mặc dù khí tức cường đại của hắn nội liễm đến mức mờ nhạt như muốn tàng hình, nhưng thể chất là tiên thiên đạo thể cho nên da dẻ rất tươi tắn hồng hào, không có dấu hiệu ngâm đen thường thấy của thôn dân.




“Mặc kệ, dù sao lần trước Phi Ngao đưa ta về, có không ít thôn dân trong làng trông thấy, hẳn là không thể giấu diếm được chuyện này.”



Ngô Chính thầm nghĩ.



Sứ giả Minh giáo Ba Tư sáng sớm đã trở lại thôn rêu rao thế này, hẳn là muốn bức Ngô Chính xuất hiện. Thế nhưng câu nói sau cùng của Ngô Chính tựa hồ kinh sợ ba người không ít. Bằng không bọn họ đã sớm bắt lấy thôn dân trong làng mà uy hiếp một phen rồi.



“Sở dĩ dám trở lại đây, chắc là nghĩ nơi này có nhiều thôn dân, một khi diễn ra chiến đấu sẽ bất lợi cho ta!?”



Ngô Chính cười nhạt, chút kế vặt của mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư hiển nhiên không qua mắt được hắn. Thánh Hỏa Lệnh là vật đã nằm trong tay Ngô Chính, tất yếu sẽ không thể hoàn lại. Xem chừng chuyến này của ba người bọn họ là tốn công vô ích.



Tại con đường lớn trong thôn.



Ba người Khu Ni Cơ chia nhau ra dò xét khắp các ngỏ ngách, trông bề ngoài thì tương đối khinh suất qua loa, kỳ thực dò xét bằng nhãn quang và khí cảm là chủ yếu.



Đi thêm vài đoạn đường, ba người nhanh chóng đã đến phía trước khu nhà của Ngô Chính, khẽ liếc mắt nhìn qua bên kia đường. Trông thấy tên thanh niên che đi một bên mắt – Đình Phàm thần sắc có phần thấp thỏm lo sợ, Khu Ni Cơ sớm đã chú ý đến hắn, lúc bấy giờ liền phát hiện bất thường.



Khu Ni Cơ quay lại nói với hai người đồng bạn:



“Tra xét thật kỹ khu vực này, nhất định không được bỏ qua bất cứ chi tiết khả nghi nào.”



Nghe thế, hai người Diêu Tắc sắc mặt trở nên nghiêm nghị, trầm trọng gật đầu.



Những thôn dân lân cư quanh khu nhà Ngô Chính trông thấy cảnh này, chỉ có thể an phận tránh sang một bên mà quan sát, để mặc ba người Khu Ni Cơ tùy ý tự tung muốn làm gì thì làm.



Sớm đã cảm nhận được khí tức ba người Khu Ni Cơ từ xa, lúc này Ngô Chính từ trong khu nhà của mình đi ra, đồng thời tụm lại với những người thôn dân khép nép đứng qua một bên, không dám có tiếng lớn tiếng nhỏ nghị luận.



Tuy nhiên việc này lại để nội tâm Đình Phàm sợ hãi không thôi, hai tay bất giác đã siết chặt lại với nhau, ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua thân ảnh Ngô Chính sau đó liền rời mắt đi nơi khác, sợ gây sự chú ý của mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư.



Bất quá sở tác sở vi của hắn lại không qua mắt được Khu Ni Cơ. Hướng theo một thoáng ánh mắt của Đình Phàm nhìn về phía Ngô Chính, Khu Ni Cơ chậm rãi từng bước đi về phía đó, đồng thời phát ra khí thế bức người của mình.