Vợ Hiền

Chương 3




Dịch + beta: Bánh

Sáng hôm sau, lúc Quý Lãng thức dậy, Tần Khanh đã đi rồi.

Anh ngáp một cái, dùng khuỷu tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy, tóc rối bù, vẫn còn thấy buồn ngủ.

Đại não vẫn còn chưa kịp vận hành, anh ngồi ngẩn người một lát rồi mới tỉnh táo trở lại.

Giày cùng áo khoác của Tần Khanh đều biến mất, trên cái giường nhỏ bên cạnh chỉ có một cục chăn mền đã được gấp nghiêm chỉnh, ngay ngắn giống như một cục đậu hũ.

“Cái tên này làm gì cũng yên ắng không chút tiếng động thế nhỉ?” Quý Lãng nhìn xung quanh trống vắng, buồn bực nói thầm một câu, giọng điệu có vẻ hờn dỗi.

Nhưng thật ra anh cũng không biết mình đang không vui vì cái gì, đành đổ lỗi cho chuyện mới dậy nên còn khó chịu.

Lại ngây ngẩn thêm một lát, Quỹ Lãng chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt đánh răng.

Vừa mới bước một chân xuống đất, cửa phòng bệnh bị gõ hai cái rất nhẹ.

“Mời vào.”

Quý Lãng nói xong, rút chân về, nằm vào trong chăn.

Người đến không phải cô y tá đi kiểm tra định kì, mà là một người mặc đồ màu xanh đậm, thoạt nhìn trông có vẻ đã lớn tuổi.

“Xin chào, ngài là Quý tiên sinh có đúng không ạ?” Người kia không vào ngay, mà đứng tại chỗ hỏi trước một câu.

Quý Lãng gật đầu, trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm với người đàn ông lạ mặt này.

Có được câu trả lời rồi, người kia mới yên tâm bước vào, ngay cả tiếng bước chân cũng cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.

Lúc hắn đứng trước giường bệnh rồi, Quý Lãng thấy được người kia đang cầm một cái hộp giữ nhiệt rất quen mắt.

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Bồi Đức, tôi là điều dưỡng được vợ của ngài thuê trên app A tối hôm qua.”

“Vợ tôi?” Quý Lãng lờ mờ nhận ra đại từ này là dùng để chỉ Tần Khanh, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

“Đúng vậy ạ. Ngài ấy nói ngài sẽ thức dậy vào khoảng giờ này, cố ý dặn tôi đợi đúng giờ hãy đến.” Lâm Bồi Đức trả lời rất thành thật.

Quý Lãng vừa đánh giá hắn, vừa suy nghĩ về mức độ đáng tin của những lời này.

Đệch, Tần Khanh hiểu mình đến thế sao?

Anh nhìn về phía hộp giữ nhiệt, hỏi: “Bên trong là bữa sáng của tôi hả?”

“Là cháo trắng mà vợ ngài đưa cho tôi, ngài ấy nói ngài hãy ăn hết nhân lúc cháo còn nóng.”

“Giờ ngài có muốn uống ngay không? “Lâm Bồi Đức nâng hộp giữ nhiệt lên, nhìn về phía bàn ăn.

“Chờ chút đã, tôi đi rửa mặt.”

Quý Lãng vừa nói vừa xốc chăn lên, nhưng chân anh còn chưa kịp chạm vào chiếc dép lê, Lâm Bồi Đức đã đặt hộp giữ nhiệt xuống, vội vàng tiến lên đỡ tay anh.

Tuy Quý Lãng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn đủ khả năng để làm những động tác cơ bản, sự săn sóc quá mức của anh trai điều dưỡng này làm anh thấy mình đã bị chẩn đoán tàn tật cấp độ 3*, chẳng qua người vợ hiền của anh lại không muốn nói cho anh biết mà thôi.

*Tàn tật cấp độ ba:

– Không thể sống tự lập và cần phải có sự giám sát của người khác.

– Tất cả các hoạt động đều được theo dõi và bị giới hạn trong phạm vi trong nhà.

– Hạn chế về nghề nghiệp.

– Gặp khó khăn trong giao tiếp.

Quý Lãng bỗng nhớ đến Tần Khanh một chút, rồi nhẹ nhàng từ chối sự giúp đỡ của Lâm Bồi Đức.

Chờ anh làm vệ sinh cá nhân xong, một chén cháo đã được đặt sẵn trên bàn ăn, còn Lâm Bồi Đức đang vặn nắp hộp giữ nhiệt lại.

Quý Lãng sợ cử động mạnh sẽ khiến vết thương hở miệng, lúc đi lại rất cẩn thận, nhưng vẫn không nhờ Lâm Bồi Đức lại hỗ trợ.

“Quý tiên sinh, vợ của ngài không thuê tôi chăm sóc cho riêng một mình ngài, vậy nên tôi phải qua các phòng khác cùng tầng để chăm cho người khác nữa.”

“Cái này là đồ dùng để gọi tôi.”

Lâm Bồi Đức lấy một cái nút bấm hình quả trứng ra từ trong túi, đặt bên cạnh chén cháo.

“Nếu ngài có cần nhờ vả việc gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong câu đó, hắn thấy Quý Lãng cuối cùng cũng về lại giường thành công, không khỏi lộ ra một nụ cười tán thưởng.

Quý Lãng gật gật đầu, ngầm cho phép hắn rời đi.

Lâm Bồi Đức hiểu ý, cất hộp giữ nhiệt vào trong ngăn tủ xong liền ra khỏi phòng bệnh, lúc đi còn không quên đóng cửa lại nhẹ nhàng nhất có thể.

Quý Lãng thở dài, sau đó cầm muỗng lên khuấy cháo, ăn từng muỗng một.

Không biết Tần Khanh đi làm lúc mấy giờ, một người to như thế biến mất ngay trước mi mắt mình, còn mình thì ngủ đến quên trời quên đất.

Quý Lãng dùng muỗng cọ vào đáy chén, không ăn nổi nữa.

Chắc chắn là Tần Khanh không thể nào nấu cháo trong mơ được rồi, chén cháo này tám phần là được mua từ quán ăn bên ngoài về, cũng không biết người vợ đức hạnh của mình đã ăn chưa nữa.

Cùng lúc đó, nhân vật chính của câu chuyện đang ngậm một miếng bánh mì nướng nguyên cám vừa điều khiển chiếc Audi của mình chạy như bay trên đường.

Công ty luật của Tần Khanh có quy định nhân viên phải check in trước 9 giờ, khách quan mà nói, khung giờ này không phải quá sớm, nhưng điều đáng tiếc chính là, bệnh viện của Quý Lãng ngược đường so với cơ quan của cậu, đường xa đã đành, lại còn phải chịu cảnh kẹt xe mỗi sáng.

Vì không muốn phải đến trễ, hôm nào Tần Khanh ngủ lại bệnh viện cũng đều rời đi rất sớm vào hôm sau, sáng tinh mơ đã phải đánh răng rửa mặt cùng thay quần áo, tốc độ nhanh như đang đi đánh trận, sáng nay lại càng mệt hơn, phải đi gặp điều dưỡng mới thuê, còn phải mua bữa sáng cho Quý Lãng, lúc cậu thật sự lên xe thì thời gian đã muộn hơn gần 15 phút so với thường lệ.

Điều may mắn duy nhất chính là hôm nay cầu vượt không bị kẹt xe quá lâu, Tần Khanh đạp chân phanh lên xuống vài lần, cuối cùng cũng có thể thoải mái tăng tốc.

Cậu không ngừng đạp ga, cuối cùng cũng có thể đến cơ quan trước 9 giờ, chen vào cái thang máy gần nhất, nuốt xong miếng bánh mỳ.

Thang máy dần ngừng lại tài lầu 15, hai cánh cửa tự động mở ra, đập vào mắt chính là tám chữ “Văn phòng luật sư Hoàng Cảng” mạ vàng.

Tần Khanh bước nhanh vào trong, cô gái đứng ở quầy tiếp tân chào hỏi cậu vô cùng nhiệt tình.

“Chào buổi sáng, luật sư Tần.”

“Chào buổi sáng.”

Tần Khanh gật đầu cười, vội bước tới bên máy chấm công để hoàn thành thủ tục check in.

Cậu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bước đến bàn làm việc của mình, lấy mắt kính ra đeo, rồi lại khom lưng nhấn nút khởi động máy tính.

Tần Khanh bị cận nhẹ, đại khái là ngoài phạm vi 50 mét, cậu sẽ chẳng phân biệt được ai là ai, nam hay nữ, nhưng việc này không ảnh hưởng lớn lắm đến sinh hoạt lúc thường ngày, thế nên cậu chỉ đeo kính lúc làm việc.

Trong lúc chờ máy tính lên nguồn, Tần Khanh bỗng nhớ ra mình đã làm việc tại đây được ba năm.

Cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó, từ một trợ lý tay mơ đến một luật sư có thể tự mình đảm đương một vụ án.

Thật ra ngành mà cậu theo học lúc còn tại đại học là Luật kinh tế, và kế hoạch phát triển nghề nghiệp của cậu cũng muốn theo con đường đại diện ngoài tố tụng*.

*Đại diện ngoài tố tụng: Luật sư/tư vấn pháp lý ngoài tố tụng.

Hoạt động kinh doanh không tố tụng nói chung bao gồm dịch vụ tư vấn và tài liệu (tư vấn pháp lý và viết tài liệu tranh tụng, đưa ra ý kiến ​​pháp lý và thư luật sư), dịch vụ pháp lý đặc biệt (dịch vụ pháp lý dành riêng cho công ty, dịch vụ pháp lý đặc biệt về xây dựng và bất động sản, v.v.), các dịch vụ khác -dịch vụ pháp lý giảm nhẹ (Điều tra tín dụng kinh doanh, v.v.). Kinh doanh không tố tụng, tương ứng với nghiệp vụ tố tụng, là việc luật sư nhận ủy thác của công dân, pháp nhân hoặc tổ chức khác để giải quyết các công việc pháp lý cho khách hàng không liên quan đến tòa án và ủy ban trọng tài trong phạm vi chức năng, quyền hạn của mình. Hoạt động kinh doanh không tố tụng chủ yếu bao gồm tư vấn, dịch vụ đại lý, dịch vụ pháp lý đặc biệt, dịch vụ tư vấn pháp luật và các dịch vụ khác.

Nhưng lúc cậu còn là một thực tập sinh, người hướng dẫn đã dạy cho cậu một điều rằng, điều quan trọng nhất lúc làm đại diện ngoài tố tụng là phải kiểm soát được rủi ro cho bên khách hàng, và rất khó để trau dồi khả năng phán đoán chuẩn xác lại nhạy bén nếu không trải qua quá trình mài giũa trong suốt mấy năm tranh tụng.

*Tranh tụng, tố tụng: Tranh tụng tại phiên toà là những hoạt động tố tụng được tiến hành tại phiên toà xét xử bởi hai bên tham gia tố tụng, nhằm bảo vệ ý kiến, luận điểm của mỗi bên và bác bỏ ý kiến, luận điểm của phía bên kia, dưới sự điều khiển, quyết định của Toà án với vai trò trung gian, trọng tài.

Cho nên từ lúc Tần Khanh làm trợ lý luật sư đã bắt đầu tiếp xúc với các công tác tố tụng, một phần là để rèn luyện kỹ năng biện hộ cùng tư duy pháp luật, một phần là có thể gây dựng các mối quan hệ cùng bề dày kinh nghiệm cho bản thân.

“Cà phê nè.”

Một ly giấy màu đen hiện ra trong tầm mắt, kéo mạch suy nghĩ của cậu về với hiện tại.

Tần Khanh ngẩng đầu, Cố Thanh Quân nháy mắt với cậu, trong tay hắn cũng cầm một cái ly giấy y chang.

“Mới sáng sớm đã uống Americano rồi sao?” Tần Khanh liếc người kia, cầm ly lên khẽ hớp một ngụm, không quá nóng, tỉ lệ sữa cùng cà phê rất vừa phải.

Người đưa đồ uống cho cậu là bạn cùng phòng lúc còn học đại học, cậu chủ nhỏ của công ty luật này, cũng là người đã đưa cậu vào đây làm việc ba năm về trước.

Không sai, công ty này là do ba của Cố Thanh Quân thành lập.

Có một vài người lúc sinh ra đã không cần cố gắng, vì bọn họ đã ở sẵn trên vạch đích.

“Không phải là thói quen rồi sao?” Cố Thanh Quân lắc ly giấy trong tay, để lộ một nụ cười lóa mắt đến nỗi Tần Khanh muốn đưa hắn đi làm công tác đẩy mạnh tiêu thụ cho quán cà phê.

Không thể không thừa nhận, mấy người sinh ở vạch đích đã đáng ghét rồi, mấy tên đã sinh ra ở vạch đích lại còn có một khuôn mặt đẹp như tên kia thì lại càng đáng ghét hơn.

Tần Khanh lười xem ai kia đang như con công đang khoe đuôi, yên lặng mở tài liệu ra bắt đầu làm việc.

“Nè, vụ án hôm qua của cậu sao rồi?” Cố Thanh Quân uống một ngụm cà phê, bộ dáng vô cùng cà lơ phất phơ.

“Vụ tranh chấp đất đai ấy à?” Tần Khanh vừa gõ chữ vừa trả lời, không ngẩng đầu.

“Ừm.”

“Theo lời của các đương sự*, cơ hội thắng của chúng ta rất cao, nhưng giờ bên kia vẫn chưa giao bằng chứng cho tớ nữa, còn phải xem bằng chứng có hợp lệ hay không đã.”

*Đương sự: một trong các nhóm người tham gia tố tụng dân sự tại toà án nhân dân trong các vụ kiện.

“Được, bên toà án đã định ngày trao đổi chứng cứ chưa?” Cố Thanh Quân vươn ngón tay khẽ chọt vào máy tính, có vẻ không tập trung cho lắm.

“Ngày 9 tháng sau, vào ngày mở phiên tòa xét xử.”

Tần Khanh nhấn phím Enter, rảnh được một chút để nhìn hắn một cái.

“Nếu không có vấn đề gì, cậu và tớ cùng làm một vụ này đi.”

“Vụ gì cơ?” Tần Khanh đang định hỏi, Cố Thanh Quân liền thấp giọng nói: “Hôm qua, tập đoàn Long Hoa đã cho người đến đây nói chuyện với ba tớ tận hai tiếng đồng hồ.”

Hắn híp mắt, cố ý làm ra vẻ thâm sâu khó đoán.

Tần Khanh đã quá quen với cái tính đó của bạn mình, nhưng vẫn do dự hỏi lại, “Vụ lớn như vậy liệu để tớ đi có thích hợp lắm không?

“Có gì mà không thích hợp chứ, mấy cái này đều là nhờ vào trí óc cả không phải sao?” Cố Thanh Quân đứng thẳng người, nói tiếp, “Hơn nữa tớ còn nhớ vụ án đầu tiên mà cậu làm cũng có liên quan đến một công ty con của Long Hoa, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm sẵn rồi.”

Nghe xong những lời này, Tần Khanh cau mày, không biết đang nghĩ tới cái gì, rối rắm một hồi mới gật đầu đồng ý.

“Ok, 10 giờ rưỡi qua phòng làm việc của tớ bàn lại nhé.”

Cố Thanh Quân búng tay một cái, vừa quay đầu liền biến thành một luật sư tài giỏi ưu tú, bưng ly cà phê trên tay trở về phòng làm việc của mình, trên đường đi còn không quên chào hỏi với các nữ đồng nghiệp xinh gái.

————

Quý Lãng lề mà lề mề mãi mới ăn xong một chén cháo, thế là không còn gì để có thể giết thời gian nữa.

Anh lười biếng ngả lưng về sau, chuẩn bị triệu hồi anh điều dưỡng tới dọn dẹp.

Lười nhác còn chưa xong, lại có người đến gõ cửa, tiếng gõ cửa lần này nghe có chút tùy tiện.

“Mời vào.”

Vừa dứt lời, người bên ngoài liền bước vào trong.

Hmm, người tiến vào lần này lại mặc tây trang cùng mang giày da, tóc vuốt keo thẳng thớm sáng bóng.

Quý Lãng nhảy dựng, cố nhìn kỹ thêm một hồi, đệch, cái tên ngầu lòi này là Chu Sùng Khải sao?

“Khải chó điên?”

Bị kêu bằng biệt danh thời còn học cấp hai, giám đốc khí phách phong độ ngời ngời lập tức đỏ mặt.

“Quý Lãng, chú mày được lắm, còn dám giả vờ mất trí nhớ gạt em dâu của anh mày đúng không?” Chu Sùng Khải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khoanh tay nhìn Quý Lãng như đang nhìn phạm nhân.

“Anh à, em mất trí nhớ chứ không có bị tẩy não, em vẫn còn nhớ những chuyện từ những năm đại học trở về trước.”

Quý Lãng ngồi lùi về sau một chút, quan sát những thay đổi suốt mấy năm qua của ông anh mình.

“Mất trí nhớ thật hả?” Chu Sùng Khải nhướng mày, trông có vẻ không tin lắm.

“Thật mà.” Quý Lãng gật đầu, biểu tình chân thành tha thiết không giống như đang giả bộ.

“Tiêu rồi, vậy chú mày quên mất chuyện nợ anh 300 vạn luôn rồi sao?” Chu Sùng Khải lập tức trưng ra bộ dáng hối hận muốn chết, giống như Quý Lãng không chỉ xù 300 vạn mà còn đốt nhà y thành tro.

Nghe xong mấy lời nửa thật nửa giả kia, Quý Lãng mới có thể yên tâm.

Quả nhiên, Chu Sùng Khải dù có trở thành doanh nhân thành đạt, bản chất cũng chỉ là từ tên nhóc cà chớn biến thành một lão già cà chớn mà thôi.

“Thôi đê, em mà vay tiền anh sao có thể chỉ mượn 300 vạn chứ?”

Chu Sùng Khải bị vạch trần, cũng không xấu hổ, ngược lại còn gật gù, “Cũng đúng, 300 vạn đối với thái tử của tập đoàn Long Hoa thì cũng chỉ là muỗi thôi nhỉ.”

“Lần sau chú mày mất trí nhớ, anh sẽ đổi lại thành ba trăm triệu.”

Nếu không phải còn đang dưỡng thương, Quý Lãng thật muốn xuống giường thăm hỏi cái miệng thiếu đánh của tên kia.

“Haiz, anh à, chuyện em nằm viện là chuyện lớn đến như vậy, sao không thấy ông em đến thăm em vậy?” Quý Lãng quyết định sẽ tính sổ với Chu Sùng Khải sau, việc cần thiết nhất lúc này là biết thêm một số chuyện.

“Ông nội? Chú mày đúng là mất trí nhớ thật rồi.” Chu Sùng Khải dùng vẻ mặt phức tạp nhìn anh, suy nghĩ một hồi rồi mới nói thẳng, “Chuyện này anh vẫn còn giúp cậu giấu em dâu cho đến bây giờ đấy.”

“Ba năm trước, chú đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý rồi.”

“Cắt đứt quan hệ?!” Quý Lãng bật dậy, nhìn chằm chằm Quý Sùng Khải như muốn đục một cái lỗ trên mặt y.

Hoang đường, quá hoang đường.

Anh chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận duy nhất của tập đoàn Long Hoa, vì sao lại phải cắt đứt quan hệ với người nhà chứ?

“Đừng kích động,” Chu Sùng Khải vỗ vai an ủi Quý Lãng.

“Chuyện cụ thể thế nào thì chú không kể lại với anh, nhưng đúng là ba năm qua chú không còn liên lạc gì với nhà họ Quý cả.”

Quý Lãng yên lặng một lát, bỗng giống như một quả bóng xì hơi, ngã về lại trên giường.

“Anh à.” Quý Lãng phát ra một tiếng kêu yếu ớt.

Chu Sùng Khải vội đáp lại, còn rất chu đáo mà nắm tay vỗ về Quý Lãng.

“Thế chuyện em kết hôn với Tần cục đá cũng là thật luôn hả?”

Quý Sùng Khải nghĩ vài giây mới nhận ra Tần cục đá là ai, nhưng mà, phép so sánh này đúng thật.

“Thì kết hôn thật rồi chứ sao.”

Hai mắt Quý Lãng tối sầm, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.

“Không phải bịp đâu, chú vừa rời khỏi nhà họ Quý không bao lâu thì liền kết hôn với em dâu rồi.”

Những lời này thật đúng là một mũi tên trúng hai đích, khoét thành hai cái lỗ trong lòng Quý Lãng.

“Anh à, anh nói xem, có khi nào em đã bị nguyền rủa rồi không? Sao chuyện lại thành ra như thế này chứ.”

Mặt Quý Lãng trắng bệch, vẫn chưa hết bị đả kích khi biết được tin mình bị gia đình từ mặt.

“Móa, nguyền rủa cái gì hả, chờ tới lúc chú mày nhớ lại kiểu gì cũng muốn tự đánh chết mình thôi.”

Chu Sùng Khải bắt đầu tận tình khuyên bảo, “Năm đó chú mày theo đuổi em dâu như thế nào, anh đây chính là người chứng kiến tất cả, không cần hỏi anh, mà chỉ cần túm lấy đại một người trong công ty của chúng ta đều có thể kể lại rõ ràng nữa là.”

“Theo đuổi sao cơ?” Quý Lãng có chút hứng thú, quay đầu lại nhìn y.

Chu Sùng Khải thấy mình có trọng trách giúp thằng em ôn lại quá trình cưa vợ, bắt đầu kể, “Trước khi anh và chú hợp tác, chú làm trong công ty của nhà mình, lúc đó em dâu làm việc ở công ty kế bên công ty nhà chú.”

“Anh nhớ tên chỗ đó là…. gì ấy nhỉ?” Ánh mắt Chu Sùng Khải lóe lên, vỗ trán, “Đúng rồi, Ngân Bách, văn phòng luật sư Ngân Bách, là công ty đứng đầu trong Tám vòng tròn đỏ*.”

*Tám vòng tròn đỏ: dùng để chỉ những công ty Luật hàng đầu ở Trung Quốc, tương tự như Magic Circle (Vòng tròn ma thuật) của pháp luật Anh.

“Lúc đó bọn anh còn tính làm mối cho chú mày nữa đấy, nào biết trong lòng chú đã có ai kia rồi, nếu không phải có hôm anh đến công ty tìm chú, anh em còn không biết chú lúc theo đuổi người ta ngây thơ như vậy đó.”

“Ngây thơ?” Quý Lãng nhíu mày khó hiểu, không ngờ tới từ này sẽ được dùng điểu miêu tả mình.

“Chứ còn gì, trưa hôm nào cũng chạy đến đi ăn với người ta, không ngại nắng mưa bão bùng.”

“Anh còn nghe chuyện chú tặng hoa cho người ta, một bó hoa hồng đỏ bự chà bá như này.” Chu Sùng Khải khoa tay múa chân, giống như y đã chính mắt nhìn thấy vậy.

Quý Lãng càng nghe càng hoang mang, nhân vật chính của câu chuyện này hình như không phải là mình mà chỉ là kẻ có gương mặt giống anh mà thôi.

“Bộ em điên rồi sao?”

“Thằng ngốc này, chú mày trúng ngải tình yêu rồi.” Chu Sùng Khải nói ra một câu vô cùng thấm thía, vỗ mu bàn tay anh, giống như một vị bô lão đã trải nát sự đời.

“Ò…” Quý Lãng nhịn xúc động muốn đấm y xuống, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì hai đứa kết hôn, em dâu cũng chuyển công tác đến làm tại chỗ khác, nhưng chú mày vẫn hay dẫn em ấy đến công ty bán cơm chó.”

“Em xàm vậy hả?” Quý Lãng bắt đầu hoài nghi cuộc sống, mọi thứ anh được nghe đều có vẻ không được chân thật lắm.

Chu Sùng Khải không nói gì, chỉ gật đầu một cách nặng nề.

Quý Lãng cứng họng, quay lưng về phía người kia.

Tất cả đều là một giấc mơ đúng không, chắc chắn là một giấc mơ rồi.

———–

Buổi tối lúc Tần Khanh về, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh Quý Lãng tựa vào gối đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông anh vô cùng thương tâm.

“Anh sao vậy?” Cậu nhíu mày, để đồ ăn lên bàn.

“Không có gì.”

Quý Lãng lắc đầu, anh biết mình sẽ không vô duyên vô cớ mà đi làm bất cứ chuyện gì, cho nên anh quyết định sẽ tôn trọng lựa chọn của Quý Lãng lúc 8 năm sau, cũng sẽ không vì hấp tấp mà phá hỏng quỹ đạo sinh hoạt của Quý Lãng 28 tuổi.

Nếu Quý Lãng có chuyện giấu Tần Khanh, thì anh cũng phải giữ kín, mắc công lúc nhớ ra rồi lại khóc bù lu bù loa nữa.

“Hôm nay Chu Sùng Khải tới thăm anh.”

Tần Khanh hơi giật mình, gật đầu.

“Em biết.”

Buổi chiều hôm nay cậu đã nhận được tin nhắn của Chu Sùng Khải, nội dung chỉ có một câu —— “Em dâu vất vả rồi.”

“Tần Khanh, anh nghe nói em chuyển công tác, sao lại không tiếp tục làm việc ở công ty cũ vậy?” Quý Lãng chọn một chuyện có vẻ không quan trọng nhất để làm đề tài, coi như là làm thân với người kia hơn.

Tần Khanh nghe xong liền im lặng thật lâu.

Bởi vì cậu không muốn nói cho Quý Lãng biết lúc đó mình đã bị quấy rối tình dục.

Đầu tiên chỉ là mấy lời chòng ghẹo, về sau lại biến thành cố ý đụng chạm thân thể, mu bàn tay, eo, mông, càng ngày càng quá đáng, nhưng đồng nghiệp xung quanh lại vờ tai ngơ mắt điếc.

Lúc đó Tần Khanh mới chỉ là một trợ lý luật sư mới vừa vào nghề, còn gã đàn ông kia đã là một luật sư có tiếng tăm.

Cậu đấu không lại, cũng không dám đấu.

Hơn nữa, thị trường việc làm trong ngành Luật đang dần bị bão hòa, hàng trăm người có sứt đầu mẻ trán cũng không có cơ hội được bước chân vào một công ty hàng top như thế, cậu vĩnh viễn cũng không quên được quyết tâm hừng hực của mình lúc đặt bút ký tên vào hợp đồng.

Ba năm, cậu mong mình sẽ đạt được giấy phép hành nghề luật sư tại nơi này.

Vì thế cậu đành lựa chọn nhẫn nhịn, lựa chọn sự kiên trì, nhưng càng nhịn thì gã ta lại càng được nước làm tới, thậm chí còn có cả tin đồn cậu bò lên giường của gã luật sư đã ngoài 50 kia để đạt được ý muốn của mình.

Mà người đã đưa cậu ra khỏi vũng bùn đó, không ai khác ngoài Quý Lãng vừa mới bước chân vào đời.

Ngay thẳng, tốt bụng lại dũng cảm.

Nhờ Quý Lãng chủ động giả làm bạn trai của cậu, ngày nào cũng ở dưới lầu chờ đón cậu lúc tan tầm.

Gã luật sư có tiền có thế kia có thể quấy rầy một trợ lý quèn không có ai chống lưng, nhưng chắc chắn không dám cả gan đụng vào tình nhân của thái tử tập đoàn Long Hoa.

Cậu đành nép vào bóng cây cả mang tên Quý Lãng để tránh gió, khiến cho những lời trách móc nặng nề cùng những lần bị gây khó dễ kia đều biến mất tăm.

Giờ cậu có tùy ý bỏ việc ngang, cũng không ai dám hó hé dù chỉ một tiếng, nhưng Tần Khanh lại luyến tiếc rồi, cậu ích kỷ, chỉ muốn Quý Lãng có thể diễn cùng cậu vai diễn này thật lâu, thật lâu hơn nữa.

Ba năm trôi qua, cuối cùng cậu cũng có giấy phép làm luật sư tại Ngân Bách.

Càng khó tin hơn là, cậu cũng kết hôn với Quý Lãng.

Nhưng mà ông trời đúng là biết trêu ngươi, lúc mọi thứ tưởng chừng như đã ổn định rồi lại giáng tiếp cho cậu một đòn nặng nề.

Tần Khanh quay đầu, để lộ một nụ cười giả dối, “Đãi ngộ của công ty đó cũng tốt, nhưng em thấy những công ty đang lên khác sẽ tạo nhiều điều kiện để em có thể rèn luyện, em tình nguyện phát triển cùng với công ty hiện tại.”

“Trả lời vậy cũng được hả? “Quý Lãng cảm thấy cậu đang trả lời cho có lệ, không muốn hỏi thêm nữa.

Hai người lại quay về trạng thái ngó lơ lẫn nhau, Tần Khanh tiếp tục lấy laptop ra làm việc.

“Đúng rồi, hôm nay bác sĩ đã báo cho em, tuần sau anh có thể xuất viện.” Tần Khanh ngẩng đầu lên khỏi máy tính.

Đây chắc có lẽ là tin tốt nhất Quý Lãng được nghe sau khi tỉnh lại, ánh mắt anh sáng rực chỉ trong nháy mắt.

“Thật sao?” Anh không che giấu nổi tâm tình hưng phấn, giống như có thể làm thủ tục xuất viện chỉ trong nháy mắt.

“Thật, ngày mai làm thêm một bài kiểm tra tổng quát cuối cùng là xong.”

Tần Khanh cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Quý Lãng, ở một góc mà anh không nhìn thấy, cậu lén cong môi.

—–