Vợ Hiền

Chương 1




Dịch +beta: Bánh

Bạn có biết cách mà người ta lấy nhân hạt óc chó ra như thế nào không? Chính là kẹp quả óc chó tròn vo vào một chiếc kìm, sau đó lại dùng sức bóp tay cầm ở hai bên, mãi cho đến khi lớp vỏ dày ngoan cố kia vỡ nát, “rắc” một tiếng, quả óc chó tưởng chừng như cứng rắn không gì có thể phá vỡ liền chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, để lộ phần nhân bên trong.

Quý Lãng cảm thấy đầu của mình giờ không khác gì một quả óc chó đang bị người ta dùng sức kẹp nát.

Như thể đang có một cây gậy đâm xuyên qua phần xương sọ, khuấy đảo một cách ác độc trong bộ não của anh, tầm nhìn bị biến dạng, hóa thành một đống đốm trắng dày đặc, sự đau đớn kịch liệt làm ý thức Quý Lãng cũng tan rã theo.

Hình như anh đang vội đi gặp một người, một người nào đó……

Ù tai, tiếng ồn ào của những người đi đường, tiếng bước chân, còn có cả tiếng còi xe cấp cứu chói tai vọng đến từ xa, tất cả đều đánh sâu vào màng nhĩ yếu ớt của người đàn ông.

Anh cố gắng chịu đựng cơn đau, xoay cổ, chiếc xe gây tai nạn vẫn còn ngừng lại cách đó không xa, máu tươi cứ thế mà tuôn ra, anh biết bộ suit sẫm màu của mình giờ đã ướt sũng máu.

“Tần…” Âm thanh yếu ớt mỏng manh giống như có thể lẫn vào trong làn gió ngay bất cứ lúc nào, có chút giãy giụa cùng gắng gượng, nhưng vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Người đàn ông – cũng là nạn nhân của trận tai nạn kia, sau vài giây cố gắng cử động ngón áp út, cuối cùng cũng đành không cam lòng mà nhắm mắt lại.

Trên ngón áp út của anh toàn là vết thương nhỏ chi chít, cùng một chiếc nhẫn nhuốm máu cùng cát bụi.

——–

Một tháng sau.

Cánh cửa phòng ICU* bị gõ ba cái thật nhẹ, sau đó là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi nhưng lại cố tỏ vẻ chín chắn.

*ICU: còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp. ICU được trạng bị đội ngũ nhân viên y tế có chuyên môn cao và kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực hồi sức trực suốt 24 giờ đồng hồ trong ngày để kịp thời xử trí những vấn đề nguy hiểm trong quá trình bệnh nhân điều trị tại khoa hồi sức tích cực.

“Em đến để kiểm tra ạ.”

Bên trong cũng nhanh chóng vang lên một giọng nói rất hòa nhã lại khách sáo: “Mời vào.”

Cô y tá vừa mới tốt nghiệp dùng một tay kẹp lấy cuốn sổ ghi chép, cẩn thận đẩy cửa ra rồi tiến vào trong.

Người nằm trên giường bệnh vẫn còn đang hôn mê, chỉ có lớp sương mù mỏng bám trên mặt nạ dưỡng khí cùng những đường nhấp nhô trên máy đo điện tâm đồ cho thấy rằng người này vẫn còn sống.

“Tần tiên sinh, chào ngài.”

Người ngồi bên giường bệnh là người nhà của bệnh nhân, là một người đàn ông cao gầy, đang mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt.

Cậu đeo một cái kính gọng vàng, hơi cúi đầu xem chiếc laptop đang được đặt ngay ngắn trên đùi,  thi thoảng lại dùng ngón tay nhấn vào touchpad.

Nghe được có người gọi mình, Tần Khanh liền ngẩng mặt lên, để lộ ra một nụ cười lịch sự.

“Xin chào.”

Đuôi mắt hẹp dài, hơi xếch lên, con ngươi màu nâu nhạt đằng sau mắt kính vừa trong trẻo lại sáng ngời, khóe môi cũng luôn có một độ cong rất vừa phải.

Một người xinh đẹp nhưng lãnh đạm, đó là cảm nhận của cô y tá nọ về cậu.

“Hôm nay anh ấy thế nào? Có tiến triển gì không?” Tần Khanh đóng laptop lại, nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng.

Người kia tên là Quý Lãng, là người chồng hợp pháp của cậu, sau trận tai nạn xe cộ kia, anh đã hôn mê suốt một tháng nay.

Ngày hôm đó, cậu trơ mắt nhìn chồng mình cả người bê bết máu được đưa vào phòng giải phẫu, trong khoảnh khắc đèn báo trước cửa phòng sáng lên, cậu như không còn chút hơi sức nào, ngã ngồi trên hành lang bệnh viện, cả người mất khống chế mà run rẩy liên hồi như đang bị co giật, đang là cuối mùa hè, nhưng sống lưng cậu lại toát mồ hôi lạnh.

Từ đó về sau, tối nào cậu cũng nằm mơ thấy cảnh Quý Lãng rời bỏ mình mà đi.

Trong cơn ác mộng đó, anh về tới nhà, dùng ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa đau thương mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu lúc đang ngủ, rồi lại dần dần tan biến vào khoảng không.

Mơ thấy điềm xấu, có khi nào hiện thực cũng sẽ như vậy không, Tần Khanh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế, giống như có một con dao đang bị treo trên đỉnh đầu cậu, sắp sửa đổ ập xuống bất cứ lúc nào.

Thần kinh vốn đã trên bờ vực sụp đổ không thể nào chịu nổi sự tra tấn vừa dài lâu lại vừa tàn nhẫn như thế, Quý Lãng hôn mê bao lâu, cậu liền trằn trọc khó ngủ theo bấy lâu.

“Quý tiên sinh đã hồi phục rất tốt, ý chí của ngài ấy thật đáng kinh ngạc.”

Y tá an ủi vài câu, rồi lại cúi đầu viết vào sổ ghi chép, thi thoảng sẽ ngẩng đầu so sánh các chỉ số trên các thiết bị y tế.

Tần Khanh cười khổ, không nói gì nữa.

Đừng nói đến việc Quý Lãng có thể hồi phục như thế nào, đã có thể sống sót ra khỏi một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc như thế đã là quá may mắn đối với anh rồi, lại càng miễn bàn đến chuyện ngoại trừ bị hôn mê, toàn thân người đàn ông đều không bị tổn hại, việc chữa trị cho thương tích bên trong cơ thể cũng chỉ là vấn đề về thời gian.

Như thế đã là quá đủ với Tần Khanh rồi, cậu khẽ thở dài, có chút mệt mỏi.

Sau khi cô y tá rời khỏi, Tần Khanh đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường bệnh, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự.

Quý Lãng dù đang hôn mê vẫn đẹp trai tuấn tú như mọi khi, khuôn mặt tái nhợt cũng không thể che giấu được ngũ quan thâm sâu góc cạnh, trông anh chỉ giống như một người đang ngủ say mà thôi.

“Quý Lãng, mau tỉnh lại đi.”

“Em rất nhớ anh.”

Tần Khanh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của người đàn ông, trong sự nhung nhớ lại pha lẫn sự đau lòng khôn nguôi.

Một lát sau, tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.

Tần Khanh rút tay lại, lấy đi động trong túi áo ra, tắt báo thức.

“Em đi họp đây.”

“Tối nay em sẽ về với anh nhé.”

Cậu đứng lên, lấy cặp táp trên ghế, nhét laptop cùng mấy tập tài liệu vào.

“Tối gặp ha.”

Trong khoảng thời gian này, Tần Khanh đã quen với chuyện tự lầm bầm lầu bầu một mình, nhưng cậu vẫn hy vọng, một ngày nào đó sẽ có người đáp lại mình, chứ không phải chỉ có mỗi một khoảng không trầm lặng như thế này, dù là cái gì cũng được.

Chắc là do cậu quá tha thiết mong được nói chuyện với Quý Lãng, lúc xoay người sắp đi, một tiếng rên rỉ vô cùng yếu ớt truyền đến từ phía sau lưng Tần Khanh.

Chết đuối lại vớ được cọc*.

*Chết đuối lại vớ được cọc: câu thành ngữ chỉ việc gặp may mắn, đang lúc nguy ngập lại có chỗ bám víu, thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng.

Hai mắt Tần Khanh mở to, không thể tin nổi, thân thể cậu giống như trở về buổi chiều mà Quý Lãng gặp chuyện, mất khống chế mà run rẩy không ngừng.

Cậu nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh chậm rãi hé mắt sau vài lần cố gắng, từ từ thích ứng với ánh sáng trong phòng bệnh.

“Quý… Quý Lãng…” Tần Khanh kích động tới mức không nói nổi thành lời, vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ, lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà lén lau khóe mắt.

Ánh mắt Quý Lãng mờ mịt trống rỗng, nhìn thấy Tần Khanh cũng không có bất cứ phản ứng nào, giống như đang nhìn một người xa lạ, cái nhìn đó khiến Tần Khanh cảm thấy hoảng hốt.

Rất nhanh sau đó, vài vị bác sĩ có danh tiếng liền đến để làm kiểm tra tổng quát cho Quý Lãng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới nói vài câu chúc mừng với Tần Khanh, cậu đều mỉm cười đáp lại.

Chờ cho phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Tần Khanh lập tức đến bên mép giường của Quý Lãng, muốn tự mình xác nhận lại một chút.

“Sao cậu lại tới đây?” Quý Lãng đã tỉnh táo lại, cũng nhận ra người trước mặt mình là ai, thái độ không khỏi lạnh lùng đi vài phần.

“Em là vợ của anh, tất nhiên là em phải ở đây rồi.”

Tần Khanh chỉ nghĩ Quý Lãng đang quan tâm mình, không chú ý đến sự khác thường trong giọng điệu của anh.

“Vợ?”

“Cậu điên rồi hả? Hiểu Nhu đâu? Em ấy không tới với cậu à?” Quý Lãng nhìn cậu đầy khinh thường, rồi lại quay đầu nhìn qua chỗ khác.

Đã lâu rồi mới nghe lại cái tên kia, Tần Khanh sững sờ tại chỗ giống như bị sét đánh, thật lâu mới có thể hoàn hồn trở lại.

“Sao bỗng nhiên lại… nhắc tới Hiểu Nhu?”

“Chứ không phải vì tôi chờ hai người tan học rồi bị xe ô tô điện đâm trúng hả?” Quý Lãng nhìn cậu giống như đang nhìn một tên đần.

Nghe thấy câu đó, Tần Khanh giật nảy, trong đầu nảy một ý tưởng vô cùng đáng sợ lại hoang đường.

“Quý Lãng, anh… anh… giờ anh bao nhiêu tuổi?”

“Tần Khanh, tôi thấy cậu mới là đứa bị xe đụng đó?” Quý Lãng cạn lời, cười giễu một tiếng.

Đây là di chứng sau cuộc va chạm sao? Tần Khanh nuốt nước bọt, thử hỏi, “Hai mươi…mốt tuổi đúng không?”

Quý Lãng dùng vẻ mặt “Chứ còn gì nữa?” thay cho câu trả lời.

Tần Khanh sắp ngất rồi.

Cậu hít sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thành công.

Quý Lãng cũng không buồn quan tâm đến cậu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau khi nằm viện, người đầu tiên mình nhìn thấy lại không phải là crush Từ Hiểu Nhu, mà lại là cái tên tình địch Tần cục đá khiến mình chướng mắt này.

Mọe, khó chịu.

“Quý Lãng, anh mất trí nhớ rồi.”

Tần Khanh mở mắt, nhẹ nhàng nói ra một câu nặng trĩu.

Quý Lãng còn chưa kịp lên tiếng mỉa mai, cậu đã nói tiếp, “Giờ anh không phải 21 tuổi, mà đã 28 tuổi rồi.”

“Chúng ta đã kết hôn được 3 năm.”

Nói xong câu đó, Tần Khanh giơ mu bàn tay của mình lên trước mặt Quý Lãng, trên ngón áp út mảnh khảnh có một cái nhẫn cưới xa xỉ, thiết kế khiêm tốn nhưng cũng không kém phần tinh xảo.

Quý Lãng cũng nhìn xuống tay mình theo bản năng, trên ngón áp út vốn trống trơn giờ lại có thêm một cái nhẫn có cùng kiểu với cái kia, chính là một đôi với chiếc trên tay Tần Khanh.

Giống như gặp quỷ, anh vội vàng rút nhẫn ra ném xuống trên mặt đất, nhưng ngón tay đeo nhẫn đã lâu, tất nhiên sẽ để lại dấu vết không thể nào biến mất chỉ trong ngày một ngày hai, Quý Lãng vội dùng sức cọ vào đó hai cái.

Phản xạ của người đàn ông làm trái tim Tần Khanh đau nhói, cậu khẽ cúi người, cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên bỏ lại vào trong túi.

Quý Lãng vẫn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng khi chỉ ngủ một giấc mà đã già đi tận tám tuổi, loại chuyện này không khác gì tiếng sét giữa trời quang.

Tám năm sau thế mà mình lại đi kết hôn với tên tình địch mà mình ghét muốn chết? Không, không thể nào!

“Đừng có mà mồm điêu!” Quý Lãng bắt đầu vắt óc tìm kiếm sơ hở trong lời nói của Tần Khanh, tức hộc máu, “Cậu là cái tên beta đáng ghét, sao tôi có thể kết hôn với cậu chứ?”

“Đáng ghét?” Tần Khanh dở khóc dở cười.

Tần Khanh biết lúc học đại học, Quý Lãng đã có ấn tượng không tốt về mình, nhưng lúc đó anh chưa bao giờ nói nặng dù chỉ một câu đối với cậu, kể cả sau khi kết hôn bọn họ cũng chưa bao giờ cãi nhau, nhưng giờ mọi thứ bỗng nhiên thay đổi, người đầu ấp tay gối với cậu giờ lại thể hiện sự chán ghét một cách trắng trợn như thế, thậm chí còn bỏ qua những phép tắc thông thường, tất nhiên là Tần Khanh không thể đỡ được sự chênh lệch lớn đến vậy.

“Chắc không phải do tôi thích cậu đó chứ?” Sắc mặt Quý Lãng vẫn như thế, nhưng lời nói lại có chút dao động, vì anh rất hiểu rõ bản thân mình, chỉ cần anh không muốn, không ai có thể bắt anh kết hôn.

“Ồ?”

“Nếu anh không thích em, sao lại muốn kết hôn với em, còn làm em to bụng?” Tần Khanh hừ lạnh, cầm tay Quý Lãnh đặt lên trên bụng mình.

Thai nhi mới hai tháng tuổi, vẫn chưa thành hình, cũng chưa thể nhìn ra bụng Tần Khanh có to hơn hay không, nhưng Quý Lãng vẫn ngây như phỗng vì hành động của cậu, sắc mặt anh tái mét.

Vài giây sau, anh mới rút tay về, lại sơ ý đẩy Tần Khanh ra.

Người bị đẩy ra lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng tổn thương.

Quý Lãng chột dạ, quay đầu đi, lúc đang chuẩn bị lên tiếng, Tần Khanh đã cầm cặp táp lên đi ra ngoài, không thèm nhìn anh dù chỉ một cái.

Tấm lưng gầy vẫn đứng thẳng tắp, giống như không có gì có thể đánh đổ cậu.

Quý Lãng thả người lại vào trên chiếc gối, dùng chăn che đầu lại, giống như một con đà điểu, muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc.