"Chúng ta đều ở riêng rồi, anh còn đến nơi này không biết là rất dư thừa sao?" Miệng cô làm bộ cứng rắn như không quan tâm, cho dù trong lòng đã mừng rỡ lâng lâng, nhưng một chút cũng không muốn tiết lộ kỳ thực bản thân cũng rất muốn loại tình cảm tương tư của anh.
Nhưng mà bây giờ cô càng ngày càng hiểu được tầm quan trọng của việc cẩn thận, quyết không thể dễ dàng biểu hiện ra tình yêu đối với anh, bằng không sẽ bị anh ăn đến chẳng còn gì.
Chẳng qua, cô cũng là có chút bất ngờ, anh vậy mà còn có thể nhớ được sinh nhật của ba cô. Năm trước nếu không có cô chuẩn bị, anh ngay cả sinh nhật của chính mình cũng sẽ bận đến quên mất. . . . . .
Ai nha, việc nhỏ đó có cái gì cảm động ! Cô thật sự là vô dụng, còn muốn bởi vậy mà nhớ một ưu điểm của anh.
"Ở riêng cũng không phải ly hôn, hôm nay sinh nhật của ba vợ, làm con rể làm sao có thể không đến chúc thọ. Còn có, nghe mẹ nói ba gần đây huyết áp dường như hơi cao, em tốt nhất đừng nhắc tới hai chữ “ở riêng” này nữa, nhỡ đâu làm cho bọn họ nghe được sẽ không tốt lắm." Anh lịch sự mỉm cười, lời nói thấm thía nói rõ với vợ yêu, tay cũng đặt lên đầu vai cô thật tự nhiên, ý tứ muốn cô cùng anh làm bộ ân ái là được rồi.
Lương Nhược Duy nhìn tay anh, hiểu được ý tứ của anh, nhưng nghĩ rằng lời nói này tuy rằng nói có lý, nhưng thế nào nghe qua lại giống như có chứa một điểm ở đe dọa? Bây giờ đến cùng là anh thật tâm tại vì ba mẹ vợ mà suy nghĩ,hay là tại vì chính anh mà suy nghĩ a. . . . . .
Thôi, dù sao cô là nhất định sẽ chú ý đến tình trạng sức khỏe của ba mẹ, mà thấy anh vẫn còn có một chút tình cảm như thế, coi như là bồi thường hiểu lầm trước đây đối với anh, lần này cô tạm thời sẽ cùng anh sắm vai một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc. Bằng không nếu như bị ba cùng anh trai biết nguyên nhân ở riêng của bọn họ, cha con nhà họ Lương tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Một lát sau, cả nhà ngồi vào chỗ của mình bên bàn ăn, mỗi người đều thay phiên dâng lên một câu chúc phúc, không khí cùng ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ.
"Đến, Diệu Bang, con khó trở về được, ăn nhiều một chút." Mẹ vợ đau con rể, khó gặp mặt được một lần, gắp thức ăn tự nhiên sẽ không ngượng tay.
"Cám ơn mẹ." Trác Diệu Bang thật lấy lòng, mẹ vợ gắp cho cái gì anh đều ăn, hơn nữa ăn có vẻ rất ngon, quay đầu đi còn nhớ rõ gắp đồ ăn vào trong chén vợ.
"Em cũng nhiều ăn một chút, gần nhất dường như gầy đi." Anh lấy chân gà trong bát gắp cho vợ, còn kèm theo một câu quan tâm tình cảm, hình ảnh cảm động như vậy làm cho người nhà họ Lương nhìn thật uất ức, cảm thấy bảo bối thật sự là gả đúng rồi.
"Thấy các em đã kết hôn vài năm mà còn ân ái như vậy, thực sự làm người khác hâm mộ." Chị hai Lương nói ra tiếng lòng của mọi người .
"Chị cùng anh rể cũng rất ân ái nha, bằng không làm sao có thể vừa kết hôn thì mang thai." Lương Nhược Duy chế nhạo chị gái một chút, cố gắng không đem tầm mắt chuyển hướng bên kia.
Tuy rằng cô thừa nhận bản thân còn rất thương anh, nhưng không tính toán cùng anh nối lại tình xưa đơn giản như vậy, bởi vì trước đây anh thật sự làm cho người khác tức giận, cho nên quan hệ của hai người còn muốn xem xét biểu hiện của anh mà quyết định.
"Vậy hai người các con cũng sinh một đứa trẻ nhanh chút a, cũng đã kết hôn lâu như vậy, phải chờ tới sang năm sau mới muốn sinh sao?" Anh cả Lương hỏi.
Em rể cười mà không đáp, em gái thì bởi vì còn đang "Khảo nghiệm" người đàn ông bên cạnh, thuận miệng đáp lại: "Chuyện này rất khó nói, có lẽ phải chờ lâu hơn cũng không chắc chắn. . . . . ." Lương Nhược Duy cố ý nhìn chồng nói, ám chỉ hai người bọn họ khả năng dừng lại ở đây, vĩnh viễn cũng sẽ không có đứa nhỏ rồi.
Trác Diệu Bang đương nhiên hiểu hàm nghĩa trong lời nói của vợ, nhưng anh không vội không giận, chỉ là giọng nói có chút oán thán ——
"Đúng vậy, bởi vì bây giờ cô ấy cũng làm việc bận rộn, sau này muốn tìm cô cùng nhau ăn bữa cơm, cô ấy cũng không có thời gian đi theo con, nào có không sinh đứa nhỏ? Nói thật ra con gần đây một người đứng ở trong nhà, cũng không nhịn được muốn ghen tị với đồng nghiệp của cô ấy rồi!" Anh cười có chút buồn bã, bày ra bộ mặt đau khổ, chiếc đũa trong tay còn đặt xuống đúng lúc, thuyết minh đầy đủ mọi chuyện bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng không thể không thông cảm.
Chân gà cô cắn được một nửa, ánh mắt trừng lớn như mắt cá, cảm thấy người đàn ông này thật sự có đủ vẻ mặt giả vờ đáng thương, lại còn dám dõng dạc cáo trạng kẻ xấu trước như vậy! Cô vừa mới cảm thấy anh muốn bắt đầu "Cải tà quy chính" mà thôi, anh cứ như vậy. . . . . .
"Tiểu Duy, đây là con không đúng, làm sao có thể vì công tác mà sơ sẩy gia đình, vắng vẻ con rể, đừng quên con là người đã kết hôn." Mẹ Lươn ân cần dạy bảo, nghĩ bản thân cũng không phải dạy dỗ như vậy.
"Con. . . . . ." Thật oan uổng, lời này hẳn là nói với anh mới đúng chứ!
"Đúng vậy a, không thể vì công tác không sinh đứa nhỏ, con xem mẹ con còn không phải một bên dạy học, một bên sinh ra ba đứa nhỏ nuôi đến lớn như vậy, chưa từng có xem nhẹ gia đình này, chưa từng có bỏ bê trách nhiệm của một người vợ, làm người mẹ." Ba Lương cũng hướng dẫn từng bước, hi vọng con gái lấy mẹ làm tấm gương.
Mẹ Lương nhìn ba Lương, trong mắt tràn đầy cảm động.
"Tiểu Duy, em hẳn là nên lấy mẹ làm chuẩn một chút." Anh cả Lương nói đúng trọng tâm, không thiên vị em gái của mình. Chị hai Lương cũng tán thành điểm đầu.
Lương Nhược Duy miệng mở rộng, thất thần nhìn người nhà đồng lòng nhất trí, đột nhiên cảm thấy có cảm giác xót xa bị xa lánh.
Chị hai còn chưa tính, nhưng ba cô, mẹ, anh cả. . . . . . Nhớ năm đó bọn họ phản đối cô kết hôn là thế, vậy mà bây tất cả giờ lại cùng giúp Trác Diệu Bang nói chuyện, lúc này trong lòng dù có nhiều lời muốn nói, cũng chỉ có thể ủy khuất nuốt vào. Trừ khi cô muốn nhìn thấy huyết áp của ba tăng lên, chồng bị người khác phỉ nhổ đá ra khỏi cửa, vĩnh viễn không thể trở lại.
Cô bới cơm, buồn bực trộm trừng người đàn ông giảo hoạt mặt không đổi sắc bên cạnh, cảm thấy bản thân thật sự là nhất thời mềm lòng, để “cáo” về núi nha! Tại sao lại có thể xem anh thành một người lịch sự có tri thức hiểu biết, thật sự là mười phần sai.
Cáo khoác da trâu, căn bản là da mặt dày, dối trá, đê tiện, tiểu nhân vô cùng! Tại sao không đi làm diễn viên chứ. . . . . .
"Vợ à, ăn chậm một chút, nghẹn đó ." Anh nhắc nhở ân cần, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều, mới vừa nói lời nói này quả thật là anh nhớ đến lời tâm huyết của vợ!
Cô trừng anh, nhưng cả nhà trừng cô một cái. . . . . .
Hu hu. . . . . . Liệt tổ liệt tông ông trời a, cô mới là con cháu nhà họ Lương hàng thật giá thật, vì sao phải lưu lạc đến loại kết cục này. . . . . .
Ăn cơm chiều, Trác Diệu Bang cuộn lên tay áo, tự nguyện phụ trách rửa chén.
"Cái này làm sao không biết xấu hổ?" Chị hai Lương cảm thấy cậu em rể hòa nhã dễ gần này quả thực tìm không ra khuyết điểm nha!
"Không sao đâu, chị, để cho anh ấy một mình từ từ rửa, chúng ta đi chuẩn bị hoa quả."
Lương Nhược Duy một chút cũng không khách khí, còn hận không thể thu dọn thêm một ít bát đũa cho anh rửa!
"Nhưng mà. . . . . ."
"Đừng lo lắng, anh ấy nhất là rửa chén." Trợn mắt nói lời bịa đặt đúng không? Cô cũng sẽ!
Lương Nhược Duy lôi chị gái ra khỏi phòng bếp nhỏ hẹp, hai người đến phòng khách đi cắt cam, gọt táo, xem tivi và tán gẫu. . . . . .
Xoảng!
Phòng bếp truyền đến tiếng va chạm thanh thúy. Phản ứng của mọi người đều tạm dừng hai giây, lại dường như không có việc gì tiếp tục tán gẫu.
Xoảng xoảng ——
Tiếng va chạm không chỉ có gấp bội mà càng vang dội.
Mọi người trầm mặc, có chút xấu hổ.
"Con rể vẫn ổn chứ?" Mẹ Lương hỏi, bát đũa hôm nay dùng thật ra là mới mua . . . . . .
"Tiểu Duy nói cậu ấy không thành vấn đề." Chị hai đáp. Ánh mắt của toàn bộ mọi người trong nhà rơi xuống trên người em gái. . . . . .
Cô buông quả táo bên miệng , kiên trì nói: "Đúng vậy a, anh ấy rất biết ——"
Tiếng chuông tiếng chuông kêu. . . . . . Lương Nhược Duy lập tức đứng dậy!
"Con đi nhìn xem, mọi người ăn trước."