Cả người Lương Nhược Duy chấn động, toàn thân cứng ngắc, trong lòng lại càng khủng hoảng đến cực điểm! Nghĩ rằng nếu lúc này người nhà đi vào, rất có khả năng cô sẽ xấu hổ mà chết, bằng không hai mươi năm cũng không mặt mũi về nhà gặp hương thân phụ lão (ông bà thân thích họ hàng ở quê). . . . . .
"Không cần, chị hai, chúng em cũng sắp xong rồi." Trác Diệu Bang bình thản ung dung trả lời, không chỉ có giọng nói nghe qua không hề khác thường, ánh mắt nhìn cô còn càng thêm hưng phấn, giống như thật hưởng thụ dáng vẻ vô cùng khẩn trương này của cô .
"Được, vậy hai người nhanh chút, nếu không hoa quả đều sẽ bị chúng ta ăn sạch đó."
Lương Nhược Duy nhẹ nhàng thở ra, nhưng người đàn ông phía sau cũng không cho cô "thả lỏng" lâu lắm, tiếp tục giở trò đối với cô, tăng thêm động tác làm cho cô khẩn trương lại căng thẳng.
"Nghe thấy không? Chị hai bảo chúng ta nhanh một chút." Anh dán âm thanh ái muội lại tà khí vào bên tai cô, ngón tay lập tức triển khai thăm dò liên tiếp với tiết tấu nhanh kèm theo kỹ xảo điêu luyện mà tăng áp lực, bỗng chốc quấy rầy hô hấp của cô, nhiễu loạn nhịp tim của cô.
"Nhanh mà chị hai nói không phải loại nhanh này đâu!" Dưới đáy lòng cô không phục mà reo hò, lúc mở miệng hít vào suýt chút nữa muốn thét chói tai. . . . . .
"Ưm!" Trong miệng cô đột nhiên có thêm một vật, ngẩng đầu chống lại một gương mặt bất đắc dĩ.
Không có biện pháp, vì muốn thưởng thức thần thái mỹ lệ khi cô đạt tới cao trào, anh chỉ có thể đem caravat nhét vào trong miệng cô, đề phòng cô lên tiếng, việc này cũng là vì cô mà suy nghĩ!
Cô kinh ngạc vì hành động kinh người này của anh, miệng chứa caravat thắt trên người anh, cảm thấy thật háo sắc. . . . . .
Nhưng còn không kịp phản ứng, dưới sự ra vào cuồng tứ của ngón tay anh cũng đã làm cho cô không có lựa chọn nào khác ngoài cắn anh ——
Caravat. . . . . .
"A ưm ——" cô thét lớn một tiếng, ở một cỗ khoái cảm đột nhiên lên cao cấp tốc co rút lại, hút nhanh ngón tay dài luật động của anh, rồi sau đó xụi lơ trong ngực anh , vô lực thở dốc.
Anh rốt cục vừa lòng thu tay lại, buông váy của cô ra, còn thật cố ý giở trò xấu làm cho cô nhìn thấy rõ ràng dấu vết sáng trong trong suốt dính ở trên ngón tay anh, chứng tỏ cô được thỏa mãn đến mức nào.
"Vợ, em vẫn là rất yêu anh đúng không?" Anh cười đến đắc ý.
Cô mặt đỏ bừng lên, rất muốn nhét bản thân vào trong cái bát đi.
Chẳng qua bởi vì mức đọ khó khăn quá cao, cô chỉ có thể bác bỏ ở ngoài miệng nói: "Mới không có, cái kia là phản ứng sinh lý."
"Phải không? Anh đây lần sau lại đổi một loại phương thức khác, nhất định sẽ cho em thấy được dụng tâm của anh." Anh không sợ suy sụp mà cười khẽ, trong đầu đã có rất nhiều lý tưởng được lập nên.
"Hắc hắc, vợ em cứ tiếp tục mạnh miệng đi. . . . . ."
". . . . . ." Cô giật mình nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại cười gian kia . . . . . .
Anh là ai vậy? Đến cùng là ai? Tại sao mới tách ra không đến hai tháng, người chồng thân cận của cô liền biến thành loại vô lại lưu manh này rồi ! A. . . . . .
"Anh đừng tới đây, đứng ở nơi đó là tốt rồi." Cô ra lệnh cho người chồng "Xa lạ " này ra góc đứng ngay ngắn, không cho lộn xộn, xoay người nhanh chóng giải quyết xong một đống bát đĩa mới rửa được một nửa này, để tránh lại làm cho ngườ nhà hoài nghi.
Hai vợ chồng trở lại phòng khách ngồi xuống, anh cả Lương lập tức phát hiện ra điều không thích hợp, nhìn thẳng chằm chằm vào Trác Diệu Bang.
"Cà vạt của chú làm sao vậy?" Vừa mới rõ ràng thắt trên cổ, hiện tại lại không có.
"Vừa mới không cẩn thận dính vào nước, bị ướt rồi." Anh vỗ vỗ túi tiền, tỏ vẻ thu lại rồi.
Ướt! Từ ngữ nhạy cảm này làm thần kinh của Lương Nhược Duy ngượng ngùng, khiến
trái tim của cô đột nhiên nhảy lên.
"Chú bình thường nhất định không làm việc nhà, thiếu sự rèn luyện." anh cả Lương cười phỏng đoán.
"Đương nhiên rồi, chú ấy là đại thiếu gia, đâu cần bản thân tự mình làm việc nhà." Chị hai Lương cũng bắt đầu trêu đùa em rể, tầm mắt chuyển qua trên mặt em gái ——
"Em gái, mặt của em sao lại hồng như vậy?" Vốn định gọi cô ăn quả táo, mặt cô còn hồng hơn quả táo.
"Ách! Có. . . . . . Có sao? Đại khái chắc là do thời tiết . . . . . ." Cô quạt gió giả ngu, đúng là thấy nóng .
"Nói cái gì, thời sự vừa mới báo nhiệt độ không khí bây giờ đại khái chỉ có 12 độ." Mẹ Lương lập tức phá bỏ lời nói dối của con gái, cảm thấy cô có phải là đang rất tức giận hay không.
"A! Đó chính là. . . . . . Bởi vì con rửa bát. . . . . ." Cô càng nói càng chột dạ, nhìn đến bức hoành treo cao trên tường này, lại liếc trộm người đàn ông bên cạnh . . . . . .
Đều là tại anh ! Hôm nay luôn luôn hại cô có miệng khó trả lời, nói dối liên thiên, quẫn bách đến mức không ngẩng đầu được lên rồi.
"Mẹ thấy hôn nhân của con thật hạnh phúc, nhất định cũng rất ít làm việc nhà, rửa cái bát vậy mà cũng mệt mỏi thành như vậy." Mẹ Lương cho rằng con gái là vì bỗng chốc rửa nhiều bát đĩa quá, nói chuyện mới không kịp thở như vậy.
"Sẽ không, việc nhà được Nhược Duy làm tốt lắm, xử lý nhà của chúng con ngay ngắn trật tự, việc này đều phải cám ơn ba mẹ có cách dạy, con mới có phúc cưới được một người vợ tốt như vậy." Trác Diệu Bang rốt cục có chút lương tâm nhảy ra giúp cô nói chuyện, chẳng qua vừa nói tay cũng vừa chuyển động, ôm bả vai của cô lại nắm tay cô, bộ dạng cùng cô tương thân tương ái.
"Đâu có, đứa nhỏ tiểu Duy này vốn là rất biết điều, khéo léo, hiểu chuyện." Vẻ mặt của ba Lương kiêu ngạo, cười không khép miệng.
Trác Diệu Bang một lát giúp ba vợ thêm trà, một lát giúp vợ bổ cam, một lát cùng anh cả tán gẫu thời sự, quay đầu còn có thể cùng mẹ vợ và chị hai chia sẻ kinh nghiệm mang thai, quả thật còn giỏi hơn Lương Nhược Duy.
Đợi đến khi ba Lương phát xong bánh kem sinh nhật, địa vị của cô càng rõ ràng là hạ xuống thấp hơn chồng ——
"Ba, bánh kem của con không có dâu tây." Cô làm nũng oán giận ba, những năm trước ba Lương đều sẽ cho cô miếng bánh kem có nhiều dâu tây nhất này, hôm nay lại cho Trác Diệu Bang.
"Cho em miếng của anh." Trác Diệu Bang cho cô miếng bánh kem có nhiều dâu tây.
"Con có con rể là đủ rồi." Ba Lương cười hề hề trêu con gái, người một nhà đối với người đàn ông khiêm nhường, lễ độ, chu đáo, khéo nói này đều cực kỳ vừa lòng.
Lương Nhược Duy nhếch miệng, không đưa ra bình luận, cúi đầu ăn bánh kem. . . . . .
Được rồi, cô thừa nhận bản thân đối với anh đêm nay cũng rất vừa lòng, cô thích cùng anh vai kề vai ngồi cùng một chỗ như vậy, nghe anh nói nói chuyện, cũng thích trong mắt anh có cô, nhớ được cô ở bên người anh, biết phải quan tâm cảm giác của cô.
Có thể lại tin tưởng anh một lần nữa sao? Cô cắn dâu tây trong chua có ngọt, tầm mắt lại lặng lẽ chuyển qua trên người anh. . . . . .
Đáp án rõ rành rành, bởi vì lòng của cô thật ra chưa bao giờ rời khỏi anh, cho đến nay đều rất muốn tin tưởng anh là người đáng để cô yêu, sẽ không phụ tấm chân tình của cô.
Cho dù từng để cho cô tan nát cõi lòng, anh lại như cũ là người đàn ông duy nhất có thể làm rung động trái tim của cô, có thật nhiều điều cô lưu luyến ở trong lòng. . . . . .
Điều đó, chính cô cũng không cách nào thay đổi!