Từ sau khi Lăng Tân sử dụng Phong Thần bảng chỉ nói duy nhất một câu, sau đó hắn vẻ mặt một mực lạnh nhạt ngồi ven sân thượng tòa cao ốc, cũng không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của Đạt Vân Hi, chỉ yên lặng ngắm nhìn cảnh vật Thượng Hải ban đêm, hồi lâu cũng không hề nói ra nửa chữ.
- Cái gì? Ta biết rõ ngươi là Lăng Tân a, nói một câu như vậy? Không phải là chữa trị Low Latent Inhibition không được, ngược lại biến thành kẻ ngốc nghếch ngây dại chứ?
Đạt Vân Hi thật sự là hiếu kỳ đến chết đi được, nàng cứ như vậy nhìn xem Lăng Tân hơn nửa ngày, rốt cục nhịn không được giơ tay nhéo tai Lăng Tân. Phản ứng của Lăng Tân lại ngoài dự liệu của nàng, trước kia Lăng Tân tuy rằng do mắc nợ ân tình với nàng, cho nên đều làm như không thấy những hành động của nàng, kỳ thật trong nội tâm vẫn có chút phản kháng, mỗi lần bị nhéo lỗ tai hắn đều là cau mày, thậm chí phát sinh cảm xúc phẫn nộ... không tính trường hợp cá biệt, nhưng tổng quát mà nói luôn có chút ít cảm xúc phản kháng, vậy mà hiện tại, hắn bị nhéo lỗ tai lại hoàn toàn không có chút cảm xúc phản kháng nào, điểm này Đạt Vân Hi thông qua tinh thần lực của bản thân, cảm giác được thật sự rất rõ, trước mắt Lăng Tân ngay cả một chút cảm xúc đều không hề có.
-... Lỗ thủng rất lớn.
Lăng Tân bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả…? Lỗ thủng gì cơ?
Phản ứng của Đạt Vân Hi thật sự là cực lỳ đáng yêu, nàng vậy mà thoáng cái lập tức nhìn phía trước ngực của mình, bất quá quần áo nàng mặc gần đây đều mang kiểu dáng khá cổ điển, đừng nói đến áo hở ngực, ngay cả cổ áo cũng cao kín tận cổ, chỉ lộ ra một chút xíu phần da trắng mịn như tuyết, vô luận như thế nào nhìn từ phía trên cũng sẽ không lộ ra chút gì, cho nên động tác này của nàng lại lộ ra vẻ rất đáng yêu cùng nét cẩn thận, nhưng mà rất rõ ràng, Lăng Tân giờ phút này căn bản không hề nhìn chút gì về phía ngực của nàng.
- Bố cục có lỗ thủng rất lớn...
Lăng Tân vô ý thức nắm thứ gì đó trước mắt, phảng phất như trên mắt hắn có đeo kính mắt vậy, chỉ là cái nắm này lại không trúng thứ gì, hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó cũng không để ý chút nào nhìn về phía Đạt Vân Hi nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu cơ?
Đạt Vân Hi bị biểu lộ vô cảm của Lăng Tân làm cho có chút kinh ngạc, lúc này nghe hắn nói đi thôi, lập tức vô ý thức hỏi.
- Đi mua đồ ăn...
Lăng Tân nói xong lời này, liền quay người đi xuống cầu thang.
- Đồ ăn?
Đạt Vân Hi lần này lại càng cảm thấy ngu ngơ, nàng hơi có chút ngây ngốc nhìn đống đồ ăn bày ra đầy trên mặt đất, lại thì thào nhắc hai chữ đồ ăn nhiều lần, lúc này mới ngây ngốc đi theo Lăng Tân, đây là lần đầu tiên nàng ăn đến bội thực với nam nhân khác ngoại trừ cha mình, vừa nghĩ tới hai chữ bội thực, nàng lập tức hận đến ngứa răng ngứa lợi. Nhưng vừa nghĩ tới bản mặt người chết của Lăng Tân, nàng lập tức lại cảm thấy có chút ủ rũ... Nếu quả thật là đã tạo ra nhân cách phụ, hoàn toàn không tình cảm không cảm giác mà nói... như vậy khi dễ hắn hoàn toàn chính là sự tình không có chút ý nghĩa nào.
( Luôn phải giữ gìn phong thái mới được... Ách, cần phải rụt rè, phải bảo trì mỉm cười của hảo nữ nhân mới được, đúng vậy, cười lên a... )
Đạt Vân Hi lập tức lại hơi nở nụ cười, ôn nhu cùng bình thản, nụ cười xinh đẹp làm dung nhan của nàng thật sự giống một nữ hài nhu thuận đáng yêu, chỉ là cặp mắt như trân châu đen đang không ngừng chuyển động, phảng phất giống như đang suy nghĩ sự tình gì đó…
- Nếu như loại phương thức tư duy này thật sự xuất phát từ Low Latent Inhibition mà nói... như vậy thời điểm suy nghĩ bởi vì lấy được đại lượng tin tức, đại não cần phải liên tục được bổ sung năng lượng, không phải năng lượng như nội lực hoặc là ma lực, mà chỉ là năng lượng cùng chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, ví dụ như đường glu-cô, a xít amin các loại...
Lăng Tân vừa ăn táo vừa nói những lời này.
- Những điều này ta cũng biết...
Những điều này Đạt Vân Hi cũng biết rất rõ, nàng trời sinh trí nhớ tốt đến kinh người, hơn nữa sức ghi nhờ đối với một số chuyện kỳ quái lại càng tốt, cho nên những chuyện kỳ quái thường được ghi nhớ như in trong đầu nàng, về chi tiết của Low Latent Inhibition, cũng là một bộ phận được nàng ghi nhớ một cách tỉ mỉ, ví dụ như người có được loại bệnh này, trí lực cao sẽ là thiên tài, trí lực trung bình mà nói sẽ trở thành người điên, vì vô số tin tức từ môi trường bên ngoài không ngừng đi vào trong não, nếu như trí lực không cao, rất dễ dàng bị vô cùng vô tận tin tức này vùi lấp, ví dụ người có chứng Low Latent Inhibition chứng kiến một người khác đang đi tới, trong mắt hắn rất có thể không phải chỉ thấy một người, mà là thấy một đống máu thịt cùng với khung xương đang đi tới, sự di động của máu, nơi chịu lực giữa các khớp xương..., mặc dù những ví von này hơi khoa trương một chút, nhưng mà trạng thái tinh thần của người bệnh Low Latent Inhibition chính là như vậy, một chút tin tức đều được phân tích ra vô số dữ kiện, cho nên hoặc là thiên tài, hoặc là người bệnh tâm thần.
Ngoài ra, người có chứng Low Latent Inhibition nếu không trở thành kẻ điên, khắc phục được sự quấy nhiễu của chứng bệnh này, dần dần nắm giữ phương pháp xử lý phân tích vô số tin tức này, như vậy khi hắn lợi dụng vô số tin tức để phân tích cùng suy luận, sẽ cần phải ăn đồ ăn để bổ sung năng lượng, ví dụ như hoa quả, ví dụ như các loại đồ ăn ngọt, những thứ này đều là để bổ sung sự tiêu hao năng lượng kịch liệt của não khi phân tích suy luận. Không thể nghi ngờ, giờ phút này Lăng Tân đúng là như vậy, chỉ là đồ ăn hắn lựa chọn cũng hơi kỳ quái một chút, chỉ mua duy nhất một loại là táo với số lượng lớn.
-... Nhưng ngươi không phải chỉ cần ăn táo như vậy chứ? Uống chút đồ uống chứa a xít amin không phải
tốt hơn sao?
Đạt Vân Hi hiếu kỳ nói.
- Thói quen... Là thói quen sao?
Lăng Tân có chút nhíu mày, bất quá hắn lập tức nhìn về phía Đạt Vân Hi nói:
- Ngày mai Thượng Hải sẽ đại biến, bố cục của ta có một chút lỗ hổng, hiện tại đi sửa chữa những lỗ hổng kia đã không còn kịp, cho nên chỉ có thể nhờ cậy ngươi, đến tối ngày mai, nhân cách chính của ta sẽ đem giao tin tức còn lại cho ngươi... Khi đến lúc ngươi sẽ cần phải chờ ở chỗ đó, hết thảy xin nhờ cậy ngươi rồi, chỉ cần có thể ngăn cản hắn 30 phút là được.
Đạt Vân Hi dùng ngón tay chỉ chỉ cặp môi đỏ mọng của mình, nàng hơi nở nụ cười nói:
- Cái này không có vấn đề gì, nhưng mà ngươi nên cảm tạ ta như thế nào đây? Trời ạ, Lăng Tân tiên sinh này, chợt phát hiện thấy ngươi đã mắc nợ ta rất nhiều thứ a, các khoản nợ đó đều không định trả sao? Cho nên muốn nhắc ngươi cho ngươi nhớ một chút, ngươi thiếu nợ rất nhiều nha.
-... Như vậy chúng ta nói tiếp bố cục lần này.
Lăng Tân cắn một quả táo, không để ý tới lời Đạt Vân Hi, chỉ nói:
- Có một số việc phải nói cho ngươi biết trước khi nhân cách này của ta ngủ say, bởi vì một người có hai loại tính cách như vậy, tiêu hao đối với đại não quá lớn, cho nên mỗi 24 tiếng đồng hồ ta có thể xuất hiện tối đa 12 tiếng đồng hồ, nếu như vượt quá thời hạn này, ta rất có thể sẽ không chịu nổi lượng tin tức quá lớn liên tục mà sa vào trạng thái tâm thần bất ổn, cho nên thừa dịp đang sử dụng phương thức tư duy của nhân cách phụ, nhất định phải đem chi tiết một số hành động kế tiếp của ta nói cho ngươi biết...
- Này, Lăng Tân tiên sinh, tôn nghiêm nam nhân của ngươi đây sao? Nói sang chuyện khác là biểu hiện nên có của nam nhân hay sao?
Đạt Vân Hi sửng sốt một chút, nàng hơi chút tức giận bất bình nói, bất quá trên mặt nàng lại mang theo một tia vui vẻ cùng hiếu kỳ.
-... Tình huống cơ bản chính là như vậy, đầu tiên cần xác định thực lực tối đa của ngươi, nếu như muốn bố cục hoàn hảo mà nói... lực lượng phe mình nhất định phải hiểu rõ, tiếp theo ta cần một lượng tiền lớn, ước chừng khoảng 1 tỷ dollar, phương diện này cần phải làm phiền ngươi, sau đó...
Lăng Tân đem Phong Thần bảng từ trong lồng ngực ra nói:
- Đây là giao dịch rất công bằng, ngươi giúp ta lấy được ít nhất một nửa của Phong Thần bảng, ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng... Trở lại bên cha mẹ ngươi, ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?