Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện - Chương 9: Một Màn Xuân Sắc






Tiểu linh tiếp tục đạo:
“Ký chủ đã biết được nhiệm vu thứ nhất và nhiệm vụ cuối cùng, trong chuổi liên hoàn bát thập nhất nhiệm vụ, giúp ký chủ vấn đỉnh Thiên Phú Vị Diện.

Hiện tại ký chủ đã Thiên Phú Sư 20Lv đã đủ điều kiện để thành lập cửu cấp tông môn, ký chủ cần đến Thiên Phú Tông Môn Hội để đăng ký thành lập tông môn và hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên”.
Nghe được thông tin của Thần Thoại cấp nhiệm vụ Vũ Thiên vội hướng Tiểu Linh hỏi:
“ Thiên Phú Vị Diện theo như ký ức ta được kế thừa thì chỉ có tam thập lục đảo, làm gì có hòn đảo thứ tam thập thất”.
Nghe được câu hỏi của Vũ Thiên, Tiểu Linh đáp:
“ Ký chủ hiện tại chưa đạt đủ cấp độ để biết được thông tin từ thần thoại nhiệm vụ, Khi ký chủ đạt được đẳng cấp 100Lv hệ thống sẽ cho ký chủ biết thêm chi tiết về thần thoại cấp nhiệm vụ”.
Sau khi biết rõ những thông tin cần biết từ Tiểu Linh, Vũ Thiên cùng Tiểu Linh lên đường tiến về Thiên Phú Tông Môn Hội tại Huyền Vũ thành ( Huyền Vũ thành tòa thành duy nhất trên Huyền Vũ Sơn Lâm đảo”.

Đang trên đường đi thì bất chợt một vết rách không gian hiện ra khiến Vũ Thiên giật nảy cả mình, xuất hiện từ trong vết nứt ấy là một cô gái đang nằm yên bất tỉnh.

Thấy vậy Vũ Thiên vội đỡ cô gái dậy, nhẹ nhàng đánh vào mặt cô gái ấy vội dục xem cô ấy có tỉnh lại được hay không.

Sau một hồi đánh giá Tiểu Linh đạo với Vũ Thiên rằng:
“ Cô gái này đã bị trọng thương linh hồn rất nặng, có thể là do đã bị ai đó cưỡng chế xu hồn, ký chủ nên đưa cô gái này vào không gian pháp bảo của mình để Tiểu Linh xem có cách nào cứu trị cô ấy hay không”.
Nhoáng một cái Tiểu Linh cùng với Vũ Thiên đã vào trong không gian pháp bảo của Vũ Thiên.

Vừa vào không gian pháp bảo Tiểu Linh đã hét ầm lên:
“ Vạn Thiên Châu, Vạn Thiên Châu làm sau mà ký chủ có được nó”.
Nghe những gì Tiểu Linh đạo Vũ Thiên như mộng bức vội vã trả lời:
“ Thứ này à, là từ nhỏ gia gia ta tặng cho ta sau một lần lịch luyện trở về, từ đó về sau ta đều mang theo bên mình đây cũng là lần thứ hai ta sử dụng nó đấy”.
Tiểu Linh lại hét ầm lên:
“ Ký chủ, ký chủ nhặt được bảo rồi, nếu xem Vạn Linh Châu là một quyển công pháp thì đẳng cấp của nó chẳng kém gì Vô Hạn Cực Phẩm Long Phượng Song Tu Kinh của ký chủ đâu”
Vũ Thiên hút một hơi lãnh khí đạo:
“ Ngưu bức như vậy sao”
Hai người bỗng nhiên trầm lặng lại một lúc, bỗng nhiên lúc này Tiểu Linh vội vã đạo:
“ Chẳng phải trong truyền thừa động phủ lúc vừa đặt chân lên đảo này ký chủ nhận được một viên đan dược chữa trị linh hồn sao, mau đưa nó cho Tiểu Linh xem liệu có cứu được vị cô nương này không”.
Nghe được Tiểu Linh nói Vũ Thiên vội đưa cho Tiểu Linh một quả đa dược tròn xoe to bằng một hạt đào, màu hồng phấn.

Sau khi đánh giá một hồi vẽ mặt của Tiểu Linh trở nên đặt sắc không biết hướng Vũ Thiên giải đáp như thế nào.

Thấy được vẻ mặt này của Tiểu Linh, Vũ Thiên vội hướng Tiểu Linh đạo:
“ Đan dược này có vấn đề hay sao, không thể chữa trị cho cô nương ấy à? ”.

Nghe được câu hỏi của Vũ Thiên, Tiểu Linh cũng đành phải trả lời:
“ Không phải là không chữa được cho cô ấy, chăng qua là đan dược này là Thất Linh Đan ngoài tác dụng chữa trị linh hồn ra, đan dược này còn có tác dụng là xuân dược sau khi phục dụng đan dược này người phục dụng nó phải cùng người khác song tu ngay lập tức, nếu không linh hồn của người sữ dụng đan dược này sẽ bị sụp đổ chết không thể chết hơn được nữa.

Nếu cho cô ấy phục dụng loại đan dược này chỉ sợ tiện nghi cho ký chủ rồi”.
Tiểu Linh gấp gáp tiếp tục đạo:
“ Cô ấy bị người ta cưỡng chế xu hồn linh hồn đã bị tổn thương rất nặng, cô ấy chỉ còn có thể kiên trì thêm nữa canh giờ nửa thôi ký chủ mau suy xét cẩn thận có nên cho cô ấy phục dụng đan dược hay không.

Nếu cho cô ấy phục dụng đan dược, Thì tiểu linh đề nghị ký chủ nên trích máu của mình lên Long Phượng Song Tu Kinh hệ thống sẽ giúp ký chủ lĩnh ngộ ngay lập tức môn công pháp này”.
Cảm nhận được sự gấp gáp từ trong lời nói của Tiểu Linh, Vũ Thiên đã quyết định thật nhanh lấy Long Phượng Song Tu Kinh từ trong không gian hệ thống ra, ngay lập tức trích máu lên đó, sau khi giọt máu của Vũ Thiên chạm vào Long Phượng Song Tu Kinh, quyển kinh pháp ấy lập tức biến thành một luồng sáng màu vàng, chui thẳng vào đầu Vũ Thiên, cùng lúc đó vô số kinh văn được khắc ghi trong tận linh hồn của Vũ Thiên làm Vũ Thiên lĩnh ngộ ngay lập tức Long Phượng Song Tu Kinh.
Sau khi lĩnh ngộ Song Phượng Long Tu Kinh xong, Vũ Thiên vội đưa đan dược vào miệng nàng, đan dược vừa vào miệng nàng đã lập tức tan biến.
Vì vội vã cứu người, nên nãy giờ Vũ Thiên chưa có cơ hội đánh giá cô nương ấy, nhưng khi đưa đan dược vào miệng nàng đập vào mắt Vũ Thiên là một dung nhan mỹ miều của cô gái, nhan sắc của nàng có thể nói là ‘ Kinh Vân Tế Nguyệt’.

Những gì ánh mắt Vũ Thiên nhìn thấy là một khuôn mặt thanh tao thoát tục vời làn xa trăng như tuyết, kết hợp với cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mài lá liễu của nàng đang thắt lại vì những cơn đau đớn nơi tận linh hồn, đôi mắt khép hờ, cũng với đó là đôi môi hồng nhuận chàn đầy cuốn hút.

Thân hình của nàng thì chỗ nên lồi thì lồi chỗ nên lõm thì lõm, đôi gò bồng đào của nàng căn tràn sức sống nó to đến nỗi một bàn tay người lớn cũng không nắm hết, vòng eo của nàng thon nhẵn nhỏ nhắn kết hợp với đôi bờ mong to tròn cao vút và cặp chân thẳng tắp càng làm tăng thêm sự quyến rũ của nàng.
Trong khi Vũ Thiên đang thất thần đánh giá nàng thì Tiểu Linh bỗng hét lên:
“ Ký chủ còn không mau hành sự, đan dược có tác dụng rồi”
Sau khi hét xong Tiểu Linh vội chui vào người Vũ Thiên biến mất, nghe được tiếng Tiểu Linh Hét, Vũ Thiên vội vàng cởi hết y phục của chính mình và nàng, sau đó đặt nàng nằm lên đống y phục của nàng và Vũ Thiên.

Vũ Thiên lúc này bắt đầu hôn nhẹ trán nàng đến tai nàng, và sau đó là từng tiếng:
“ Chùn Chụt, chùn chụ..t.”
Vang lên, đôi môi của Vũ Thiên lúc nay đã cạnh bên môi nàng, chiếc lưỡi của Vũ Thiên đã luồn lách qua đôi hàm răng trắng đều như bắp của nàng để tìm đến chiếc lưỡi nàng, hai chiếu lưỡi lúc này như đang quấn lấy nhau cũng như chủ nhân của chúng nó lúc này.


Cảm nhận được sự ngọt ngào từ nụ hôn, đôi tay Vũ Thiên cũng không chịu yên phận, Vũ Thiên đưa đôi tay của mình lên đôi gò bồng đào của nàng, thứ Vũ Thiên cảm nhận được đầu tiên đó chính là sự mềm mại căng tràn co giãn từ đôi gò bồng đào của nàng kết hợp với đó là hai hạt đào đã cương cứng vì đan dược.

Lúc này thì lưỡi của Vũ Thiên nút chặc lưỡi của nàng đôi bàn tay hắn đan biến đôi bộ ngực sữa của nàng thành muôn hình vạn trạng, sau đó Vũ Thiên nút lưỡi nàng thật mạnh một cái, rồi rời khỏi đôi môi của nàng.

Đôi môi của Vũ Thiên lại tìm đến đôi gò bồng đào của nàng, thay thế một cái tay, Vũ Thiên cắn nhẹ vào nơi hồng cũng như hạt đào của nàng cảm nhận sự ngọt ngào từ hạt đào cũng như mùi hương như hoa hải đường đến từ cơ thể này.

Nàng lúc này như cảm nhận được sự kích thích đến từ cơ thể không ngừng rên lên những tiếng “ ư, ư” không biết vì sướng hay vì những tổn thương mà linh hồn nàng đã chịu đựng.
Cái tay được bờ môi của Vũ Thiên thay thế lúc này đã tìm đến nơi tư mật của nàng, nơi tư mật của nàng lúc này cũng đã bất đầu ướt vì tác dụng phụ của đan dược, tay của Vũ Thiên chạm nhẹ và trái dâu xinh xắn được đặt trên đôi cánh hoa nơi hạ thân của nàng khiến một âm thanh vô cùng dụ hoặc từ miệng nàng rên lên:
“ Ưm, ưm”
Sau khi đã chơi đùa chán chê đôi gò bồng đào của nàng, lúc này mới tách đôi chân thẳng tắp của nàng ra, đập vào mắt của Vũ Thiên lúc này là một đôi cánh hoa hồng nhuận ướt đẩm đang mở cửa mời gọi, cùng với đó là một trái dâu nhỏ nhắn xinh xắn được đính trên đôi cánh hoa ấy và phía dưới là lỗ nhị hơi xẫm màu hơn của nàng.
Chứng kiến thấy nơi hạ thân của nàng côn thịt dài hơn 20cm của Vũ Thiên lúc này đã cứng như thép, những sợi gân trên côn thịt của Vũ Thiên như những con chân Long làm tăng thêm sự uy mãnh của nó.
Vũ Thiên lúc này đã không chịu nổi nữa rồi, vội vàng chà xát đầu quy côn thịt của mình với nơi u cốc ướt đẫm kia, không dây dưa nữa Vũ Thiên hôn chặt đôi môi nàng sau đó cong hong đây mạnh sâu nơi tiểu huyệt của nàng.

Một tiếng “ Á” đây đau đớn vang lên cũng với đó là một dòng máu đỏ hòng chảy dài trên y phục của hai người, tiểu huynh đệ của Vũ Thiên đã phá đi lớp màng mỏng manh đó.