Cơn mưa kìm nén suốt một ngày đến lúc này cuối cùng cũng rơi, phía chân trời như nghiên mực lật úp, màu đen dày đặc mảnh này tối hơn mảnh khác.
Nhà cửa tự kiến trong thôn cao nhất không quá hai tầng, sân mỗi nhà đều là các loại cây cối rậm rạp cành lá xum xuê, trong bóng đêm thâm trầm giống như từng đôi tay khô đong đưa theo gió.
Người mới nằm bên cạnh Vương Đán bị tiếng sét làm cho sợ phát run, theo bản năng nhích người về phía gã.
Vương Đán thở dài thườn thượt, gã rất thưởng thức Tạ Ký, gan lớn lại trấn định, trong đội của gã chỉ có hai người gã và Vương Tịnh, nếu Tạ Ký gia nhập, khẳng định có thể sống sót tốt hơn.
Vương Tịnh lại khuyên gã từ bỏ ảo tưởng, nói Tạ Ký trông hòa hòa khí khí, nhưng lời nói cử chỉ luôn có một loại khí thế của kẻ bề trên, sẽ không cam tâm lãng phí thời gian ở tầng trung hạ của Tế Đàn.
Gã trở mình đối mặt tường, dù là trong ổ chăn mùa hè, vẫn có thể cảm nhận được hàn ý mưa đêm mang đến, mà Tạ Ký ở mặt kia vách tường, cô đơn dầm mưa đối mặt với Ngưu Khố Ngân không biết khi nào sẽ lao ra quan tài.
Hy vọng Tạ Ký có thể sống sót.
Rốt cuộc canh vịt thật sự rất ngon.
Bên ngoài bức tường.
Khung linh bằng được làm từ giá sắt rỉ, bên trên lót lớp nhựa sẫm màu, các góc phía dưới bị gạch đất đè nặng để tránh đến nỗi thổi bay.
Quan tài đặt ở giữa linh bằng, hai bên là từng dây hiếu bố trắng thuần rủ xuống tự nhiên, phía trước đặt chậu than dùng để đốt tiền giấy, xung quanh còn có bốn năm đệm mềm xếp thành hình bán nguyệt, tiền giấy bị anh đặt mông ngồi lúc mới vào phó bản bị dọn đến bên đệm mềm, chỉ thiếu người đi qua quỳ xuống khóc tang tống chung cho Ngưu Khố Ngân.
* Hiếu bố: vải trắng dùng cho tang lễ.
Mà Tạ Ký Vương Đán tưởng tượng ở trong mưa chờ chết mặt đầy thích thú, lấy vại bột ớt ra hiệu với Giang Tễ Sơ ngồi đối diện: “Đêm nay trời lạnh, cậu có thể ăn cay không?”
Giang Tễ Sơ gật gật đầu.
Vì thế Tạ Ký rắc một lớp bột ớt mỏng lên con gà nướng cắm trên giá nướng tự chế giản dị, dùng dao thái sạch sẽ lưu loát cắt hai cái đùi gà, mỗi người một cái dùng bữa khuya với Giang Tễ Sơ.
Gà nướng ngoài giòn trong mềm, màu sắc đỏ đậm do phết nước sốt bí mật của Tạ Ký, hấp dẫn hơn cả canh vịt buổi tối.
Ở bên phải bọn họ, quan tài bị xích sắt thô bằng cổ tay người lớn trói từng vòng một, đèn treo vốn dĩ lắc qua lắc lại do gió bị Tạ Ký dùng dây thép vặn chặt, còn tâm huyết dâng trào vặn thành tạo hình tình yêu.
Để tỏ ý tôn trọng, máu gà được đổ vào chậu than trước quan tài.
Bọn họ thêm bữa, tự nhiên cũng không thể bỏ qua boss.
Tạ Ký đã dành một chút thời gian chuẩn bị cho túc trực linh cữu, lúc đến linh bằng, Giang Tễ Sơ đang ngồi bên trong phát ngốc với đồng hồ.
Anh hỏi đối phương mệt cả ngày không về ngủ gác ở chỗ này làm gì, đối phương bày tỏ anh không thể chết được, phải đợi sau khi rời khỏi đây báo thù.
Chú Ngưu chỉ nói để Tạ Ký túc trực bên linh cữu, Giang Tễ Sơ cưỡng ép gia nhập, chú Ngưu vốn không cho phép, kết quả Giang Tễ Sơ không nói hai lời rút đao cắt sư tử đá cao nửa người trước nhà chú Ngưu thành hai nửa, không cho phép cũng biến thành cho phép.
Vì thế đêm một người túc trực bên linh cữu biến thành đêm hai người thêm bữa.
Tạ Ký thu hồi ánh mắt từ vết cắt nhẵn nhụi của sư tử đá về: “Chờ sau khi ra khỏi đây, cậu định gây rắc rối cho tôi thế nào? Giết tôi?”
Giang Tễ Sơ gặp khó khăn, cánh tay cầm cánh gà vừa mới bẻ xuống chững lại.
Đồng hồ trân quý bị đâm đứt, cậu rất tức giận, nhưng không đến mức giết người.
Tạ Ký: “Đánh với tôi một trận? Nói trước, cậu không nhất định đánh thắng tôi được.”
Giang Tễ Sơ: “Nơi này là Tế Đàn, phương pháp rất nhiều.”
Tạ Ký thấy Giang Tễ Sơ lại bắt đầu gặm cánh gà, buồn cười nói: “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hiểu không?”
* Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta thì nói năng với người ta nhỏ nhẹ.
Giang Tễ Sơ đúng lý hợp tình: “Đêm nay sẽ thức đêm, phải tích trữ thể lực.”
Tạ Ký không thật sự so đo một con gà nướng với Giang Tễ Sơ, ngược lại cảm thấy đối phương rất thú vị.
Hại anh hút thù hận của boss liền nhất định phải bảo đảm tính mạng của anh, đồng hồ bị anh đâm hỏng liền nhất định phải báo thù, hai người không thể huề nhau.
Một đứa trẻ có nề nếp, rất đứng đắn.
Tạ Ký: “Ban ngày có phải cậu muốn nói gì với tôi không?”
Giang Tễ Sơ nuốt miếng thịt gà cuối cùng trong tay, lau sạch ngón tay và miệng, dường như đang tổ chức ngôn ngữ.
Sau một lúc lâu, Giang Tễ Sơ nói: “Muốn khuyên anh đừng tổ đội với bọn Vương Đán.”
Tạ Ký trêu ghẹo: “Không tổ đội với Vương Đán, thế tổ đội với cậu?”
Động tác trên tay Giang Tễ Sơ thoáng dừng lại: “Tôi không tổ đội.”
Tạ Ký vốn không định đồng hành cùng Vương Đán, nhưng Giang Tễ Sơ nói như vậy, anh không khỏi có chút tò mò: “Thế vì sao không thể cùng Vương Đán.”
Giang Tễ Sơ: “Chờ anh ra khỏi trạm kiểm soát này sẽ tự hiểu.”
Cố lộng huyền hư.
* Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.
Giang Tễ Sơ không nói, Tạ Ký cũng không tiếp tục bám tiếp chủ đề, quan trọng nhất hiện tại, là rời khỏi ải tân thủ trước.
Như nghe được tiếng lòng anh, quan tài bỗng nhiên bắt đầu rung động.
Ngoài linh bằng mưa rơi dần mạnh, hiếu bố theo gió dựng lên.
Nắp quan tài chậm rãi bị đẩy ra một cái khe, bàn tay Ngưu Khố Ngân thò ra khỏi khe, năm ngón tay đã hóa thành vuốt sắc, chợt uốn lượn bắt lấy nắp quan tài, đẩy mạnh…
Đẩy không nổi.
Ngưu Khố Ngân: “?”
Đêm mưa nguyệt hắc phong cao, linh đường ánh sáng tối tăm, quan tài liên tục đong đưa, rõ ràng là thấy thế nào cũng là hình ảnh kinh tủng, lại trở nên buồn cười bởi sự cuồng nộ vô năng của Ngưu Khố Ngân.
Giang Tễ Sơ: “Sức lực lại lớn hơn.”
Tạ Ký: “Hẳn là không nhốt gã được bao lâu, chú ý an toàn.”
Xích sắt cũng đủ rắn chắc, nhưng khóa thì chưa chắc có thể chịu được Ngưu Khố Ngân giày vò.
Mười phút sau, phỏng đoán của Tạ Ký thành sự thật, khóa bất kham gánh nặng trong một lần phát lực của Ngưu Khố Ngân nữa, nứt thành nhiều mảnh rơi thật mạng trên mặt đất.
Ngưu Khố Ngân bình sinh chưa từng chịu nỗi nhục nhã như vậy, nắp quan tài cầm Tạ Ký và Giang Tễ Sơ hợp lực khép lại bị gã đẩy đến mực hạn, người đột nhiên đứng dậy khỏi quan tài.
Ngưu Khố Ngân mặt đen như than cốc, ngực cũng đang kịch liệt phập phồng, mười ngón tay cuộn tròn lại thả ra, oán khí như thực hóa.
Mắt thấy Ngưu Khố Ngân bước ra khỏi quan tài, Giang Tễ Sơ đem đao đặt ngang trước người: “Gã rất tức giận.”
Tạ Ký nhếch khóe môi: “Vậy tôi giúp gã dập lửa.”
Anh thò người ra bưng chậu than chứa máu gà, nhắm ngay Ngưu Khố Ngân mà hắt.
Ngưu Khố Ngân: “??”
Cái này đến Giang Tễ Sơ cũng sửng sốt, khó có thể tin nhìn Tạ Ký.
Tạ Ký: “Nghe nói máu gà trống trừ tà, cậu xem, gã bất động.”
Giang Tễ Sơ nhấp môi: “Gã hẳn bị anh làm tức chết.”
Ngưu Khố Ngân phản ứng lại sau một khắc, lao về phía Tạ Ký với cái đầu đầy máu gà.
Tạ Ký lắc mình né qua, móc bật lửa đốt ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn, khi Ngưu Khố Ngân lại lần nữa đánh úp qua thì lao thẳng đến ngực đối phương.
Ngọn lửa thiêu một lỗ lớn trên tay áo ngắn của Ngưu Khố Ngân, lại không thấy vùng da bên dưới của đối phương bị ảnh hưởng chút nào.
Tạ Ký quyết đoán ném đuốc, vài bước xông vào trong mưa.
Ngưu Khố Ngân gắt gao đuổi kịp, nắm tay phải mang gió mang mưa đánh thẳng mặt Tạ Ký.
Trường đao của Giang Tễ Sơ ra khỏi vỏ, nhắm ngay cánh tay Ngưu Khố Ngân hung hăng chém.
Trường đao có thể chém sư tử đá từ một thành hai chém vào trên người Ngưu Khố Ngân thậm chí không rách da, ngược lại cổ tay của mình tê dại vì chấn động.
Tạ Ký cách vũ ra hiệu mắt với Giang Tễ Sơ, người sau lập tức vác trường đao ở sau lưng, khom lưng nhặt gạch đè linh bằng ném ra xa.
Tối nay mưa lớn, hô hấp và nhịp tim bị tiếng mưa che giấu, khi hai người ngừng di chuyển, Ngưu Khố Ngân liền mất mục tiêu, đứng lại chỗ chần chờ mấy hơi, rồi lang thang vô định.
Ba người bọn họ cách nhau không xa, Ngưu Khố Ngân đi lung tung lại trùng hợp từ từ đến gần Tạ Ký.
Lúc chỉ cách Tạ Ký hai mét, Ngưu Khố Ngân đột nhiên nhảy lên, tinh chuẩn mà vồ lấy Tạ Ký.
Tạ Ký đã sớm có chuẩn bị, né rồi liền nhặt nửa con sư tử đá bị Giang Tễ Sơ chém ném vào đầu Ngưu Khố Ngân.
Tạ Ký: “Gã có thể thấy!”
Ngưu Khố Ngân bị đập đến lảo đảo, Giang Tễ Sơ ba bước gộp hai đuổi tới, trường đao lại lần nữa chém vào sau cổ gã.
Ngưu Khố Ngân nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người chụp Giang Tễ Sơ.
Chỉ mất một lúc để vuốt sắc dơ màu tím xuyên thấu thân thể, mà Giang Tễ Sơ không tránh không né, tay trái đi xuống một đường, trống rỗng kéo xuống một bóng đen.
Vuốt sắc và bóng đen va chạm, phát ra tiếng cọ xát khiến lông tơ dựng đứng, tiện đà mang theo lực đánh vào bụng Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sờ sờ sờ bị Ngưu Khố Ngân cho ăn một kích, trong mắt lộ ra vài phần hung ác, nhân cơ hội đâm trường đào vào hốc mắt Ngưu Khố Ngân!
Lớp xác phòng ngự đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm cuối cùng cũng không bao gồm tử huyệt như mắt này.
Ngưu Khố Ngân che mắt phải lùi lại mấy bước, điên cuồng vặn vẹo thân thể.
Tạ Ký chạy đến bên cạnh Giang Tễ Sơ: “Cậu không sao chứ?”
Giang Tễ Sơ lắc đầu: “Đánh sâu cách mấy cũng không xuyên qua được.”
Sức lực của Ngưu Khố Ngân mạnh hơn, hai mắt hồi phục thị lực, tay có thể hóa thành vuốt sắc, ngay cả chỉ số thông minh cũng có tăng trưởng, càng lợi hại càng khó chơi hơn hôm qua.
Tạ Ký: “Không thể háo cả đêm như vậy được.”
Lừa vào quan tài lần nữa là không thể.
Anh nhìn vòng quanh, tầm mắt tỏa định vào sợi xích Ngưu Khố Ngân tránh thoát.
Giang Tễ Sơ: “Anh muốn trói gã lại? Nhưng xung quanh đây không có vật chống đỡ.”
Đường đất bằng phẳng, khung sắt chống đỡ linh bằng chỉ to bằng ngón cái, trong sân có cây, nhưng trói trên cây thì đêm nay mọi người ai cũng đừng hòng ngủ.
Tạ Ký nghĩ đến cái gì, hỏi: “Cậu còn có thể chống được bao lâu?”
Giọng điệu của Giang Tễ Sơ đều đều: “Chống được đến gã chết.”
Tạ Ký vỗ vỗ bả vai Giang Tễ Sơ: “Không cần chống đến gã chết, chờ tôi năm phút.” Nói xong liền vọt vào sân Ngưu gia.
Giang Tễ Sơ không hỏi Tạ Ký muốn đi đâu, chỉ nâng đao ngăn chặn Ngưu Khố Ngân bạo tẩu.
Làm boss ải tân thủ, Ngưu Khố Ngân thật sự có hơi thảm.
Trạm kiểm soát bắt đầu còn chưa đầy bốn mươi tám giờ, đã bị Tạ Ký làm nhục bằng nhiều cách khác nhau, không hời được gì không nói, lại bị cậu đào một con mắt, máu gà hôi tanh trên người bị mưa to cọ rửa sạch sẽ, nhưng mùi hương còn tàn lưu.
Cậu nhẹ nhàng né tránh công kích của Ngưu Khố Ngân, đuôi mắt thoáng nhìn giá nướng giản dị bị ném trong lúc đánh nhau.
Gà nướng còn chưa ăn xong.
Nhưng không ăn được nữa.
Bực bội trong lòng Giang Tễ Sơ gia tăng, hơn nữa mưa to đổ mấy giờ còn chưa có chút xu thế kết thúc nào, đao trong tay nắm càng chặt hơn.
Không bằng đào quách con mắt còn lại của Ngưu Khố Ngân đi.
Thời khắc cậu sắp động thủ, có tiếng bước chân từ cửa Ngưu gia.
Tóc mái Tạ Ký bị vuốt đến đỉnh đầu, ngũ quan nhờ bóng đêm càng thêm lập thể, nước mưa uốn lượn dọc theo đỉnh mày, sống mũi, đến quai hàm thành từng đường mong manh, tựa như kinh mạch tươi sống.
Thường nói người môi mỏng dễ dàng liên tưởng đến tính tình lương bạc, nhưng bên môi Tạ Ký trời sinh ẩn chứa vài phần ý cười mưa gió bất động, chỉ vừa đứng đó đã khiến người khác tin tưởng và an tâm.
Quần áo hưu nhàn tối màu của Tạ Ký đã ướt đẫm, mơ hồ lộ ra hình dáng cơ ngực và cơ bụng bên dưới.
Giang Tễ Sơ đang muốn bảo đừng làm dáng, liền thấy bên đôi chân dài của Tạ Ký xuất hiện một con lừa và một con lợn.
?
Một con lừa và một con lợn?