Giang Tễ Sơ rời đi khiến cho cuộc thảo luận này kết thúc sớm, trời đã tối, mọi người cũng cần phải nghỉ ngơi, số ít người còn lại chia nhóm ở với nhau, thống nhất rằng nếu như đêm nay nghe thấy cái gì cũng phải ra giúp đỡ.
Tạ Ký nằm một mình trên giường đôi trong phòng, đây là ải thứ ba anh vào, nhưng lại là lần đầu tiên ngủ riêng với Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ của hai ngày qua rất không bình thường.
Anh có thể nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như kiêng kị ‘Sát’, sợ nó tác loạn, ví dụ như khốn cảnh trước mắt, ví dụ như hận thù đối với boss.
Nhưng những thứ đó đều không phải lý do khiến Giang Tễ Sơ phẫn nộ.
Đúng.
Phẫn nộ.
Anh cảm nhận được một sự phẫn nộ bi thương mà tuyệt vọng từ phản ứng của Giang Tễ Sơ.
Đó là thứ sâu nhất, nặng nhất dưới mặt nước, ngày thường không hề để lộ, chỉ khi gặp phải sóng gió hết lần này đến lần khác của cửa ải này, ngẫu nhiên anh mới trông thấy một phần nhỏ từ sóng gió.
Anh biết giữa bọn họ nhất định có liên hệ gì đó mà anh chưa phát hiện, nhưng Giang Tễ Sơ vẫn luôn che giấu giữ kín như bưng nhưng hôm nay khi tranh chấp ở cửa lại buột miệng thốt ra tên Tạ Tuyền.
Anh chỉ nói với Giang Tễ Sơ rằng mình có một đứa em trai, nhưng chưa từng nói tên của em ấy là Tạ Tuyền.
Giang Tễ Sơ không giống kiểu người thích hóng hớt chuyện của người khác, hơn phân nửa là có người chủ động nói, người này nhất định có quan hệ thân thiết với Giang Tễ Sơ.
Đầu tiên, Giang Tễ Sơ biết quá nhiều, nếu chỉ nói qua một lần, chưa chắc Giang Tễ Sơ đã nhớ rõ, cũng không nhất thiết phải nhớ thông tin của một người xa lạ.
Tiếp theo, nếu không phải có quan hệ thân thiết, sao dám nhai việc anh mù nhạc và lưỡi không có vị giác sau lưng anh.
Anh của Giang Tễ Sơ…
Tạ Ký hít sâu một hơi, gác lại suy nghĩ về thân thế của Giang Tễ Sơ.
Trọng điểm hiện tại là làm thế nào để rời khỏi trạm kiểm soát.
·
Ba giờ sáng.
“Kẽo kẹt ——”
Ổ khóa tầng thứ bảy không biết đã bị ném đi đâu, cửa gỗ dễ dàng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Sấm sét hiện lên giữa chân trời, tia sét rạch một đường dài ngắn ngủi, xen lẫn với tiếng bước chân đều đều, người tới càng lúc càng tiến gần bàn con đặt pho tượng.
“Xuất hiện đi.”
Thân hình Ngô Ưng lóe lên, lưng áp vào tủ, mở to đôi mắt to tròn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngoài ô cửa sổ mưa to gió lớn, bọn họ im lặng nhìn nhau trong tòa tháp quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời.
Khoảng hai phút sau, Ngô Ưng đã không chịu nổi, sốt ruột lên tiếng trước: “Anh đến để giết em sao?”
Giang Tễ Sơ ngồi xổm xuống, đặt mình ở độ cao có thể giao tiếp bình thường với Ngô Ưng: “Vì sao lại nói như vậy.”
Ngô Ưng ậm ừ nói: “Em đã nghe mọi người thảo luận…”
Lại ngừng một phút, Giang Tễ Sơ chậm rãi nói: “Anh xin lỗi nhóc.”
Ngô Ưng không hiểu gì: “Xin lỗi em?”
Giang Tễ Sơ: “Lúc tối anh quá xúc động, nói những lời không hay, anh xin lỗi nhóc.”
Sau khi về phòng không bao lâu cậu liền bình tĩnh lại.
Là cậu đã thất thố.
Cậu lo rằng ‘Sát’ sẽ tiếp tục đuổi theo giở trò, tòa tháp này gợi cho cậu quá nhiều ký ức tồi tệ.
Đặc biệt là Ngô Ưng.
Kể từ khi phát hiện không thể rời khỏi, cậu thật sự muốn giết Ngô Ưng.
Qua Ngô Ưng, cậu nhìn thấy sự mềm yếu ra đời từ sự cô đơn và lạnh lẽo kéo dài, nhìn thấy bóng dáng lặng yên hiện lên sau sự mềm yếu đó, đó là thứ tuyệt đối không nên có ở Tế Đàn, cũng nhất định không thể có.
Cậu không thể mềm yếu, không thể lui về phía sau.
Từ khoảnh khắc đôi tay cậu nhuốm đầy máu của anh mình đã chú định.
Nhưng cậu không nên bị cảm xúc chi phối, trong lúc nôn nóng đã cãi vã với Tạ Ký, còn nói ra những lời không nên nói như vậy.
Phẫn nộ, có lẽ chính là sự mềm yếu của bản thân.
Sau khi nhận ra điều này, cậu bắt đầu hối hận, một mình ở phòng trong như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tạ Ký phải tức giận đến mức nào?
Ngô Ưng: “Cho nên, anh không muốn giết em?”
Giang Tễ Sơ lắc đầu.
Ngô Ưng trời sinh đơn thuần, lại vào tháp sớm không tiếp xúc với nhiều người, đến nay vẫn giữ tâm tính trẻ con, không một chút nghi ngờ tính xác thật trong lời nói của Giang Tễ Sơ, lập tức nở nụ cười: “Không sao, hơn nữa em biết vì sao anh kích động như vậy, không thể trách anh được.”
Giang Tễ Sơ khó hiểu: “Nhóc biết?”
Ngô Ưng gật đầu mạnh: “Em là linh đồng, biết rất nhiều chuyện. Ví dụ như Tế Đàn, trạm kiểm soát, Boss, cũng biết anh.”
Giang Tễ Sơ nghe lời Ngô Ưng nói, vốn không có sát tâm cũng nổi sát tâm, nhưng cậu lại cực kỳ bình tĩnh, không so đo, cũng không có tiếp tục đề tài của Ngô Ưng: “Anh có một câu hỏi.”
Ngô Ưng: “Là cái gì ạ?”
Mặc cho xung quanh đen nhánh, Giang Tễ Sơ vẫn bắt chước điệu bộ của Tạ Ký, cố gắng để mình trông không lạnh nhạt như trước: “Nhóc còn tâm nguyên khác đúng không.”
Giang Tễ Sơ ít nói, sau khi gặp Tạ Ký vẫn luôn là Tạ Ký giao tiếp với mọi người, bọn họ sẽ bàn bạc về nội dung trạm kiểm soát, nhiều lúc cậu giống cuốn bách khoa toàn thư về Tế Đàn kiêm tay đấm hơn.
Đêm trước tìm thấy Ngô Ưng, cũng là Tạ Ký chọc cười với Ngô Ưng, hiện giờ chỉ còn lại cậu và Ngô Ưng, thời gian im lặng còn dài hơn cả nói.
May mắn là từ trước đến nay cậu luôn kiên nhẫn, am hiểu nhất là nhẫn nhịn và chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, Ngô Ưng cuối cùng cũng nói: “Anh có cảm thấy em quá đáng không?”
Giang Tễ Sơ giơ lên tay, cứng nhắc xoa đầu Ngô Ưng: “Nhóc bị bắt tự nguyện trấn tháp, lại còn là một đứa trẻ, mong muốn nhiều hơn cũng không quá đáng.”
Ngô Ưng: “Nhưng, nhưng…”
Giang Tễ Sơ: “Tin tưởng Tạ Ký, bất kể tâm nguyện của nhóc có là gì, anh ấy cũng có thể giúp nhóc hoàn thành.”
Ngô Ưng ngẩng đầu: “Vậy còn anh thì sao, anh có tâm nguyện gì không?”
Giang Tễ Sơ nghĩ đến chuyện gì, cười một tiếng cực kỳ ngắn ngủi, đó là phản ứng bản năng của cơ thể, đến cả cậu cũng không ý thức được: “Có.”
Ngô Ưng: “Anh Tạ Ký có thể giúp anh hoàn thành sao?”
Giang Tễ Sơ khẳng định nói: “Anh ấy có thể.”
Giang Tễ Sơ đứng lên, cậu đã nhận được đáp án mình muốn, không cần phải ở lại chỗ này lâu.
Vừa ra đến cửa, cậu bỗng quay đầu lại: “Đừng tùy tiện gọi anh, nhóc có thể tiếp tục gọi anh ấy là chú.”
·
Tạ Ký thức dậy đúng sáu giờ sáng, đầu bên kia giường trống rỗng, khiến anh có chút không quen.
Anh thay quần áo, định đi rửa mặt trước.
Một khi đồng hồ sinh học của người đã hình thành thì cần một khoảng thời gian mới có thể miễn cưỡng thay đổi được, theo lý, đồng hồ sinh học của anh và Giang Tễ Sơ đã đồng điệu, nhưng phòng chứa nước trên tầng ba trống không, chỉ có mình anh.
Tạ Ký đứng một mình bên cầu thang nhìn xuống, trên sảnh tầng một vẫn như cũ, tối hôm qua không có ai bị sát hại.
Anh vừa định cảm thấy may mắn, lại nhìn thấy cái gì đó trong đống tro tàn.
Anh vội chạy xuống lâu, pho tượng hùng ưng bị cắt thành hai nửa, đang nằm lặng giữa đống tro tàn.
“Anh Tạ, ngẩn người gì thế?” Nhiễm Nguyên Phi cũng đi xuống lầu, cậu ta định đến khoác vai Tạ Ký, lại không dám, chỉ nhìn theo ánh mắt của Tạ Ký, “Má ơi! Ai đã chém pho tượng Ngô Ưng vậy! Đây chính là bản thể của Ngô Ưng!”
Tám người nhanh chóng tập trung ở tầng một, trên mặt mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều lộ ra sự kinh ngạc, lại còn lặng lẽ nhìn về phía Giang Tễ Sơ.
Nhiễm Nguyên Phi thử nói: “Tiểu soái ca này… Là… Là cậu sao?”
Giang Tễ Sơ lộ vẻ không vui, nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Pho tượng rõ ràng là bị vũ khí sắc bén bổ đôi, tay Giang Tễ Sơ còn cầm trường đao mang bên người, ngày hôm qua cậu ngủ một mình một phòng, quan trọng hơn là cậu còn có ý định xông ra giải quyết Ngô Ưng, thủ pháp giết người, thời gian, động cơ tất cả đều đầy đủ.
Có người nhỏ giọng nói thầm.
“Không phải cậu còn có thể là ai.”
“Không ngờ nửa đêm lại tự mình lén giết Ngô Ưng…”
“Có phải chúng ta có thể ra ngoài rồi không?”
Giang Tễ Sơ lặp lại: “Không phải tôi.”
Tạ Ký nhìn Giang Tễ Sơ, mà đối phương cũng đang nhìn anh.
Da Giang Tễ Sơ vốn trắng hơn người bình thường, hơn nữa vết đao sau lưng chưa lành, sắc mặt luôn có phần tái nhợt ốm yếu, trên nền màu ấy, vòng cung màu xanh nhạt dưới mắt đặc biệt rõ ràng.
Giang Tễ Sơ không ngủ cả đêm, Tạ Ký nghĩ.
Anh mở miệng nói: “Cậu ấy nói rồi, không phải cậu ấy.”
Châu Báo nói tiếp: “Anh Tạ, cậu ta nói không phải là không phải chắc, nghe nói đây mới là lần thứ ba anh vào ải, hai người quen biết được bao lâu đâu?”
Tạ Ký đi đến bên cạnh Giang Tễ Sơ: “Tôi tin điều cậu ấy nói.”
Sống lưng cứng còng của Giang Tễ Sơ tức thì buông lỏng, cậu cảm nhận được trên lưng mình có hơi lạnh toát, mồ hôi lạnh chợt sinh ra lướt qua miệng vết thương, lẽ ra phải kích thích phát đau, nhưng cậu lại không nhận ra, thân thể còn có chút nhẹ nhàng.
Nhiễm Nguyên Phi: “Pho tượng này, bị phá hỏng tối hôm qua đúng chứ? Bản thể của Ngô Ưng đã không còn, chúng ta vẫn còn trong trạm kiểm soát… Là chưa quá hai tiếng hay là nguyên nhân khác?”
Không ai thừa nhận mình là người phá hỏng pho tượng Ngô Ưng, thời gian cũng không thể nào tra được.
Tạ Ký nhặt pho tượng lên, rồi xin Trịnh Duyệt mấy tờ khăn giấy cẩn thận lau sạch tro bụi bên trên.
Anh không đặt pho tượng về tầng bảy, mà thuận tay bỏ vào túi áo khoác của Giang Tễ Sơ: “Đi ăn chút gì trước đi, ăn xong chúng ta lại nghĩ tiếp nên làm gì tiếp theo.”
Trọng lượng trong túi cũng không kéo Giang Tễ Sơ trở về nhân gian, hành động thể hiện sự thân thiết và tin tưởng của Tạ Ký khiến cậu không kịp phản ứng, bị kéo về căn phòng ở lúc trước trên tầng ba như con rối.
Nhìn cách bài trí quen thuộc và dấu vết sinh hoạt, cùng với socola bọc dâu tây sấy được đưa đến trước mặt, cậu chậm nửa nhịp mới khôi phục ý thức.
Tạ Ký cầm bánh quơ quơ trước mặt Giang Tễ Sơ: “Túi socola bọc dâu tây sấy cuối cùng.”
Túi cuối cùng… Quà chia tay?
Giang Tễ Sơ không cầm lấy túi bánh kia, chỉ cứng nhắc đứng, phát ra mấy âm tiết khô khốc từ trong cổ họng: “Ngoại trừ chết, không có cách nào khác giải trừ trói buộc của sổ sinh tử.”
Tuy là Tạ Ký kiến thức rộng rãi, cũng không lập tức hiểu câu không đầu không đuôi này, nói: “Cái gì gọi là giải trừ trói buộc của sổ sinh tử?”
Giang Tễ Sơ: “Quản lý sổ sinh tử là ‘Dối’, nếu có thể tìm được nó, nói không chừng có thể khiến nó giải trừ.”
Biện pháp giải trừ trói buộc của sổ sinh tử? Sao trước kia không nghe Giang Tễ Sơ đề cập đến?
Tạ Ký có ý định hỏi tình hình cụ thể, lại nhận thấy tâm trạng của Giang Tễ Sơ không đúng: “Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện này?”
Giang Tễ Sơ: “Chẳng lẽ anh muốn tiếp tục tổ đội với tôi sao?”
Tạ Ký: “Cậu muốn giải trừ?”
Giang Tễ Sơ: “Anh không muốn?”
Lúc này Tạ Ký rốt cuộc hiểu hành động mím chặt môi của Giang Tễ Sơ.
Cha mẹ của Giang Tễ Sơ đều đã mất, chỉ có một người anh, kết quả đến mơ cũng nói mớ không cho anh trai giết mình, quá trình trưởng thành khẳng định gặp rất nhiều gian khổ.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến con người ta thiếu thốn tình cảm, sẽ không kết bạn, không tiếp thu ý tốt của người khác, không tin tưởng vào quan hệ tình cảm, xuất hiện chút vấn đề liền cảm thấy sẽ đổ vỡ, thậm chí có người gặp được chút chuyện vặt cũng sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình theo phản xạ, chủ động cắt đứt mối quan hệ.
Thay vì bị vứt bỏ, chi bằng chủ động vứt bỏ.