Vô Hạn Tế Đàn

Chương 39




Cảm giác mang đến khác hẳn so với những tầng khác, tiến vào phòng tầng bảy, Tạ Ký liền cảm thấy nhiệt độ không khí thấp hơn một cách đáng kể.

Theo lý thuyết, ở nơi càng cao càng lạnh, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa tầng bảy và tầng sáu quá lớn.

Không phải lạnh đơn giản, mà là một loại rét thấm vào xương.

Tạ Ký nói với Giang Tễ Sơ: “Có thể chịu nổi không?”

Giang Tễ Sơ kéo cổ áo áo khoác: “Không thành vấn đề.”

Càng lên cao, không gian tòa tháp cũng càng nhỏ, tầng bảy chỉ rộng bằng hai phòng cho khách bọn họ ở.

Trong phòng chỉ có mấy cái tủ gỗ dựa vào tường, được bảo quản tốt hơn bất kỳ món đồ nội thất nào họ từng thấy, trừ tro bụi ra không có bất cứ dấu vết mài mòn nào.

Trên ngăn tủ ở trung tâm đặt một chiếc bàn con, phía trên bàn con, là pho tượng to bằng nắm tay.

Tạ Ký không tùy tiện chạm vào nó, chỉ cẩn thận quan sát nhờ ánh sáng truyền qua lớp kính dày.

Bên ngoài pho tượng được quét một lớp sơn, không nhìn ra được chất liệu gì, tạo hình giống như một con ưng thu cánh, hai chân bị xích lại.

Sau khi quan sát pho tượng, Tạ Ký bắt đầu lục soát những nơi khác, muốn xem xem còn manh mối nào khác không.

Khi tìm được một nửa, Nhiễm Nguyên Phi và ba người khác cũng đi lên tầng bảy.

Nhiễm Nguyên Phi: “Anh Tạ, còn có vị tiểu soái ca cầm đao này, hai người cũng ở đây à.”

Trên đường từ thôn đến tòa tháp, Tạ Ký đã quen biết với mấy người, còn Giang Tễ Sơ lười phản ứng với người ngoài, thậm chí còn không báo tên.

Tạ Ký: “Đi lên xem thôi, mọi người xong việc rồi?”

Nhiễm Nguyên Phi: “Vẫn còn sớm mà, không phải cũng muốn xem trong tháp có cái gì sao. Mới nãy nghe thấy tiếng động rất lớn phát ra từ tầng bốn, là hai người sao?”

Tạ Ký: “Giá sách tự đổ.”

Nhiễm Nguyên Phi: “Ha ha, chỉ sợ gặp phải tên sát nhân, anh Tạ phúc lớn mạng lớn, tất có hậu phúc!”

Tạ Ký không dấu vết mà liếc nhìn Nhiễm Nguyên Phi.

Tuổi của Nhiễm Nguyên Phi ngang với Giang Tễ Sơ, một người miệng lưỡi trơn tru, một người là hũ nút.



Anh cười cười: “Mọi người có phát hiện cái gì không?”

Nhiễm Nguyên Phi: “Vẫn không, tòa tháp này quá lớn, tôi muốn bắt đầu tìm từ trên đỉnh xuống, vừa lúc gặp được anh Tạ.”

Lời này của Nhiễm Nguyên Phi không biết có bao phần thật giả.

* Gốc là 掺杂了不知多少水分, 水分掺杂 theo mình tra thì có nghĩa không chân thật.

Ngoài mặt, mục tiêu của mười mấy người bọn họ đều là qua ải, nhưng bên ngoài trạm kiểm soát còn có chủ thành, ai nấy đều cần nhiều điểm hơn.

Mức độ thăm dò cốt truyện trạm kiểm soát có ảnh hưởng trực tiếp đến số điểm, Giang Tễ Sơ vừa mới biểu diễn tước gỗ ở tầng một, hơn nữa trường đao còn là đạo cụ cao cấp, không chừng những người này thấy bọn họ lợi hại nên muốn đi theo cọ điểm.

Tạ Ký không vạch trần, anh không thèm để ý những thứ đó, cũng không thể chặn cửa không cho người khác vào.

Giang Tễ Sơ lười nghe những trường hợp thế này nhất, mang theo đao chuẩn bị rời khỏi tầng sáu.

Tạ Ký: “Cậu đi đâu đấy?”

“Khát, uống nước.” Giang Tễ Sơ dừng một chút, rồi bổ sung, “Anh muốn không?”

Tạ Ký: “Không cần, không còn thừa nhiều, lát nữa tôi xem xong cũng đi xuống.”

Nhiễm Nguyên Phi bước hai bước đã vào phòng, nói với Tạ Ký: “Anh Tạ, các anh có phát hiện gì không?”

Tầng cao nhất mà cậu ta đã qua là tầng thứ tư, cho nên có hiểu biết đại khái về trình độ của người tham dự ở trạm kiểm soát cấp thấp, cũng có một số kỹ xảo nhận biết người và vật.

Thanh niên không thích nói chuyện là một nhân vật lợi hại và tàn nhẫn, nhưng người đàn ông tên Tạ Ký trước mắt này mới là bên chủ đạo giữa hai người.

Cậu ta chưa từng thấy Tạ Ký động thủ, nhưng ở trong trạm kiểm soát của Tế Đàn không hoảng không loạn, còn có thể tự nhiên chọc cười thanh niên, mặc dù luôn bày ra dáng vẻ tươi cười ôn hòa, khiến người ta dễ sinh hảo cảm, nhưng thực lực tuyệt đối không kém thanh niên kia.

Tạ Ký: “Vẫn chưa rõ, hơn nữa mới vào còn chưa được một ngày, manh mối quá ít, phải quan sát thêm.”

Nhiễm Nguyên Phi: “Nói cũng đúng, nói cũng đúng.”

Người đi lên cùng Nhiễm Nguyên Phi cũng đang thảo luận.

“Pho tượng này đặt ở trên cùng, nhất định có tác dụng của nó.”

“Không phải nói trong tháp trấn áp một tên sát nhân sao, nói không chừng pho tượng chính là bảo vật trấn tên sát ma đó.”

“Không đúng, nếu là bảo vật trấn tên sát nhân, vì sao phải đeo xiềng xích trên chân chứ, hơn nữa khuôn mặt hung dữ như vậy, trông thế nào cũng không thoải mái.” Người nói chuyện gõ gõ bàn con, “Là gỗ đào, tên sát nhân sợ gỗ đào, đặt ở trên này là thích hợp nhất, hơn nữa xem này, dưới cánh của pho tượng còn giấu hai cái rìu to. Nếu trấn tà linh, cũng phải có tà linh mới có thể trấn, thứ này giống bản thể của tên sát nhân hơn.”

“Tiểu Tôn! Mau đặt lại đi!”

“Gì căng vậy… Đậu! Ai đánh tôi!”

Tạ Ký cảm thấy pho tượng quá tà, nên vừa rồi không chạm vào pho tượng, nghe người ta nói dưới cánh của pho tượng giấu hai cái rìu to, liền muốn quay đầu lại nhìn xem.

Kết quả quay đầu đúng lúc nhìn thấy người cầm pho tượng đứng lảo đảo, pho tượng ‘ầm’ một tiếng đập xuống mặt đất, rồi ‘ục ục’ lăn xuống dưới ngăn tủ.

“ĐM! Đây chính là tên sát nhân! Ông không muốn sống à!”

“Mau lấy ra đặt lại đi!”

Pho tượng lăn vào quá sâu, cho dù có nằm bò trên mặt đất Tiểu Tôn cũng không với tới, một số người cố giúp nâng cái tủ sang một bên, kết quả tủ như bị đóng đinh trên sàn nhà.

“Tìm cây gậy móc nó ra đi.”

“Tôi nhớ ở dưới lầu có gậy.”

“Tôi đi xuống lấy.”

Cuối cùng cũng Tạ Ký lật xong đồ vật trong mỗi ngăn tủ.

Phần lớn là các đạo cụ dùng làm phép, anh đã từng thấy trong ô đựng đồ ở nhà tang lễ.



Ngoài ra còn có một quyển sổ ghi chép về thôn Ngô Gia.

Ghi chép về thôn chỉ có vài trang mỏng manh, giống như những gì Ngô Khang nói, vào năm 19xx thôn Ngô Gia bị tên sát nhân tập kích, gần nửa bị giết hoặc bị thương, mấy thôn lân cận liền góp tiền thành lập tháp Trấn Ác.

Năm 19xx…

Là chuyện của thế kỷ trước.

Đồ ăn trong ba lô của bọn họ đều là sản phẩm hiện đại, đại biểu cho việc bọn họ là người hiện đại, đã rất lâu kể từ khi tháp Trấn Ác được thành lập.

Tạ Ký nghĩ đến thôn trang đầy vẻ trầm lặng bên ngoài, thế sự thay đổi, năm đó do đủ thứ nguyên nhân mà thôn dân rời khỏi thôn Ngô Gia ra ngoài mưu sinh, hiện tại chỉ còn lại một mình Ngô Khang.

Anh đặt quyển ghi chép về lại chỗ cũ, mới vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng thét chói truyền đến từ dưới lầu.

“A ——!”

“Tên sát nhân! Là tên sát nhân!”

“Cứu mạng!!”

“Chạy mau!!!”

Tạ Ký vội vàng chạy đến cầu thang nhìn xuống phía dưới, liền thấy một số người đang chạy loạn xô đẩy nhau khắp nơi.

Nhiễm Nguyên Phi cũng thò đầu ra xem: “Xảy ra chuyện gì!”

Giây tiếp theo người trong tầm nhìn của Tạ Ký đã chạy mất, để lộ một cặp rìu to gấp đôi đầu người.

Cái rìu to không có ai cầm, nhưng cứ lơ lửng trong không trung, đuổi theo vung chém vào mọi người, khiến cho mọi người không có sức phản kháng.

Tạ Ký nhanh chóng quyết định, để lại câu “Mau lấy pho tượng ra” rồi chạy xuống cầu thang.

Anh chạy thẳng một mạch đến tầng ba, rìu to đang đuổi theo Tiểu Tôn, người xuống lầu lấy gậy, còn Tiểu Tôn trong lúc hoảng loạn đã vấp ngã trên mặt đất, chân mềm nhũn không đứng nổi, chỉ có thể quơ gậy gỗ như một sự kháng cự vô nghĩa.

Gậy gỗ chỉ to bằng ngón tay, còn chưa đủ nhét kẽ răng rìu to!

Vị trí của Tạ Ký gần nhà vệ sinh, mắt thấy rìu to sắp sửa bổ xuống đầu Tiểu Tôn, anh cầm cái ky sắt gần đó ném vào chiếc rìu.

Rìu to bị đánh mạnh, nhát bổ xuống bổ lệch vào góc tường.

Tạ Ký kéo Tiểu Tôn đứng lên chạy, rìu to đã phản ứng lại, vút lên cao đuổi kịp hai người rồi đánh xuống lần nữa.

Anh và Tiểu Tôn nhảy sang hai hướng trái ngược, còn chưa đứng vững, rìu to đã lao thẳng đến.

Tạ Ký thả người nhảy trở lại trên lan can, còn rìu to trực tiếp cắt ngang lan can dưới chân anh, anh không dừng lại, lại lần nữa nhẹ nhàng nhảy khỏi tầng ba, khi rơi đến tầng hai, anh nắm lấy tay vịn, xoay người quay vào hàng lang tầng hai.

Rìu to cũng xuống theo, như thể thề sẽ không chết không thôi với anh!

Tạ Ký tự nhận từ khi vào tháp tới nay chưa từng làm hành động gì khác người, tại sao lại giống như đã đào phần mộ tổ tiên của tên sát nhân thế.

Trong tay anh không có vũ khí, nếu tên sát nhân có thực thể, anh còn có thể đánh được, nhưng hai thanh rìu to bay giữa không trung, anh cũng đâu thể đánh tay đôi với rìu.

Giờ phút này suy nghĩ muốn cướp vũ khí giống như Giang Tễ Sơ của Tạ Ký lại nảy lên.

Tiếng xé gió từ bỗng chốc vang lên từ phía sau, Tạ Ký cúi xuống tránh ngay tại chỗ, tránh được đòn tấn công của rìu to một cách hoàn mỹ.

Rìu to theo quán tính lao thẳng vào tường ba tấc, nếu lần này không tránh, chỉ sợ đã bổ xuyên qua đầu anh.

Không thể cứ trốn như vậy.

Tạ Ký hét lên về phía đỉnh tháp: “Mau đặt bức tượng về chỗ cũ!”

Nhiễm Nguyên Phi: “Anh Tạ cố chịu thêm một chút!”

Rìu to tự mình lôi ra khỏi bức tường, tiếp tục đuổi theo Tạ Ký, có lẽ là cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, công kích càng thêm sắc bén.



Tất cả mọi người đều sợ hãi trước uy lực của rìu to, Tiểu Tôn mới được cứu cũng đã trốn không thấy dấu vết.

Nhưng Tạ Ký nghe thấy một tiếng bước chân dồn dập và quen thuộc.

Rìu to lại đánh úp về phía mặt Tạ Ký, trường đao phiếm hàn quang đột nhiên bổ xuống từ cầu thang với sức lực như ngàn quân, đập thẳng rìu to vào đất, xuyên qua sàn nhà hành lang!

Giang Tễ Sơ duy trì tư thế cầm đao đầy cảnh giác, nhanh chóng xem xét Tạ Ký từ trên xuống dưới: “Anh sao rồi?”

Cuối cùng Tạ Ký cũng có cơ hội hít thở, cười nói: “Cũng may là cậu đến kịp.”

Giang Tễ Sơ: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Tạ Ký: “Có người xui xẻo làm rớt pho tượng xuống gầm tủ, đoán có lẽ tên sát nhân tức giận.”

Giang Tễ Sơ: “Tôi cầm chân, anh đặt nó về vị trí.”

Tạ Ký không khách khí với Giang Tễ Sơ, tốt xấu gì Giang Tễ Sơ cũng có trường đao trong tay, so ra mạnh hơn tay không như anh.

Tạ Ký: “Cố lên.”

Anh xoay người muốn chạy lên lầu, đúng lúc này rìu to thoát khỏi sàn nhà.

Vốn dĩ có Giang Tễ Sơ cầm chân, anh có thể tìm biện pháp giải quyết, nhưng hai chiếc rìu song hành một đường đột nhiên tách ra hành động, một cái bổ tới Giang Tễ Sơ, cái còn lại bổ về phía đầu anh.

Để tránh đòn tấn công, Tạ Ký không còn cách nào ngoài đổi hướng, xoay người rẽ vào sảnh ở tầng một.

Thế quái nào còn sửa sách lược giữa đường!

Người trong sảnh đã chạy trốn hết từ lâu, Tạ Ký nhìn thấy gỗ đào nằm rải rác khắp sàn, tay trái chống xuống đất, xoay người tránh thêm một lần tập kích, thuận thế nhặt một cây bằng tay phải.

Gỗ đào có thể khắc chế tên sát nhân, rìu to là vật sở hữu của tên sát nhân, có thể thử xem.

Nhưng gỗ dù sao cũng là gỗ, Tạ Ký không trực tiếp vung thẳng vào mũi rìu, mà là nhân lúc nó đánh úp trở tay đập vào thân rìu.

Cái rìu to hùng hổ bị anh gõ xuống cái ầm, thế mà lơ lửng giữa không trung một lúc, không dám tiếp tục liều lĩnh giằng co với anh.

Chân Tạ Ký móc lên, cây gỗ đào nhẵn nhụi thứ hai rơi vào trong tay, anh nói với Giang Tễ Sơ: “Nó sợ gỗ đào!”

Nói rồi liền ném gỗ đào lên cho Giang Tễ Sơ ở tầng hai.

Giang Tễ Sơ cầm chắc nó, một tay cầm đao, một tay cầm gậy gỗ đào, chân giẫm lên lan can, phi thân nhảy từ tầng hai xuống đứng lưng tựa lưng với anh.

Tạ Ký bị rìu to đuổi theo cả đường, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội phản kích, để phối hợp với Giang Tễ Sơ, sau khi lẩm bẩm ‘một hai ba’, hai người đồng thời xông ra ngoài!