Bước chân rời đi của Ngưu Khố Ngân chợt dừng lại.
Tạ Ký giật mình mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Giang Tễ Sơ.
Một phần phẫn nộ hai phần cạn lời còn có ba phần ghét bỏ.
Có thể nói là rất phức tạp.
Thì ra Giang Tễ Sơ cũng đã tỉnh từ lâu.
Nhưng bụng kêu cũng không phải là thứ anh có thể kiểm soát được á!
Nồi lẩu ăn buổi tối cũng đã sớm tiêu hóa sương sương rồi, hơn nữa còn hoạt động trí óc, còn mùi vị mê người của cháo bát bảo trên người Ngưu Khố Ngân.
Ai mà không đói!
Nhà ở chỉ có bốn năm chục mét vuông, Ngưu Khố Ngân bước vài bước đã đến trước mặt, cánh tay da bọc xương chụp thẳng vào Tạ Ký.
Tạ Ký xoay người vững vàng từ trên giường rơi xuống đất, Ngưu Khố Ngân đuổi theo sát, tay nắm thành quyền, theo gió đánh úp về phía anh.
Tạ Ký nhanh chóng né tránh, nhưng nắm đấm của Ngưu Khố Ngân không ngừng, đấm xuyên cái tủ gỗ phía sau anh.
Nhân lúc Ngưu Khố Ngân thu tay, anh nhảy lên tàn nhẫn đá vào khớp đầu gối của Ngưu Khố Ngân.
Tạ Ký rõ ràng trình độ thể thuật của mình, một chân này có thể trực tiếp đá gãy xương đùi của người thường, mà Ngưu Khố Ngân chỉ hơi loạng choạng, lần thứ hai xoay người đánh úp về phía anh.
Song, cú đấm thứ ba của Ngưu Khố Ngân vẫn thất bại, Giang Tễ Sơ kịp thời đuổi tới, vỏ trường đao vừa vặn đánh cánh tay Ngưu Khố Nhân chệch đi mấy tấc.
Sau mấy hiệp, Tạ Ký phát hiện Giang Tễ Sơ còn đánh rất khá, với một gương mặt quá mức xinh đẹp, vạt áo theo động tác vén lên lộ vòng eo thon chắc, ra tay không chỉ nhắm ngay yếu điểm còn tàn nhẫn, lực đạo anh xem cũng ê răng.
Anh lại cho thêm một kích, thầm nghĩ như vậy không phải biện pháp, mặc dù Ngưu Khố Ngân ra chiêu trí mạng, nhưng tốc độ theo không kịp, với thân thủ của anh và Giang Tễ Sơ hoàn toàn có thể tránh được, nhưng cũng không thể bị động cả đêm.
Trước mắt đã biết phương thức qua ải là hạ táng Ngưu Khố Ngân và trấn linh ba ngày, hoặc là hoàn thành tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân.
Hạ táng Ngưu Khố Ngân… Chỉ cần trong quan tài là Ngưu Khố Ngân là được, không quan trọng sống chết.
Tạ Ký: “Boss trạm kiểm soát có thể giết chết không?”
Tuy rằng Giang Tễ Sơ còn đang giận, nhưng phân rõ nặng nhẹ: “Mấy ngày đầu nói chung là không thể, mỗi boss đều có nhược điểm của mình, mà tìm nhược điểm yêu cầu thời gian.”
Tạ Ký xoay người đi vào cửa, ổn định thân hình tự hỏi đối sách, còn Giang Tễ Sơ nhảy đến mép giường, cúi người căng cơ, chuẩn bị ứng phó tiếp theo.
Nhưng hai người lại chậm chạp không đợi được Ngưu Khố Ngân ra tay.
Lại qua mấy hơi, Ngưu Khố Ngân mới thử thăm dò về phía Giang Tễ Sơ.
Bả vai Tạ Ký khẽ buông lỏng, chính anh buổi tối chọc phải Ngưu Khố Ngân, hơn nữa hiện tại Ngưu Khố Ngân cũng gần anh hơn, vì sao lại bỏ gần tìm xa đi tìm Giang Tễ Sơ?
Hình ảnh Ngưu Khố Ngân mở mắt trong quan tài nhìn anh chợt lóe qua.
Tạ Ký: “Gã không nhìn thấy!”
Ngưu Khố Ngân không thể động thủ với bọn họ dưới tiền đề là họ không làm trái với quy tắc, dựa vào sự quen thuộc với sân sờ đến mép giường của họ, một là cố ý làm ra động tĩnh khiến họ phạm quy, hai là muốn nghe phản ứng của bọn họ xác định vị trí.
Vừa rồi đánh nhau với anh mà nói chỉ là làm nóng người, nhưng thân thể Giang Tễ Sơ suy yếu, hô hấp trở nên nặng nề, nhịp tim tăng nhanh, trong phòng yên tĩnh càng có khả năng thu hút sự chú ý của Ngưu Khố Ngân.
Quả nhiên, khi anh nói chuyện Ngưu Khố Ngân lại hướng về phía anh.
Tạ Ký gọi Giang Tễ Sơ: “Cậu hấp dẫn sự chú ý của gã trước, chịu một chút!”
Tạ Ký cách cửa gần nhất, muốn chạy có thể chạy bất cứ lúc nào, nhưng anh lại đi vào trong phòng.
Giang Tễ Sơ do dự một chút, vẫn là xách ghế gỗ bên chân hung hăng đập vào đầu Ngưu Khố Ngân, lần nữa kéo lực chú ý của Ngưu Khố Ngân về.
Nhân lúc Giang Tễ Sơ khiêng Ngưu Khố Ngân, Tạ Ký nhanh chóng đi đến bên ngăn tủ tìm kiếm, nếu nhớ không lầm, khi anh vào nhà đã nhìn thấy một vật phẩm trong ngăn tủ.
Ải tân thủ là để cho người mới thích ứng, phần lớn boss thuộc hệ tăng trưởng, ngày đầu tiên là yếu nhất.
Giang Tễ Sơ đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, tuy rằng bị thương, nhưng dư sức né tránh một cái Ngưu Khố Ngân, thậm chí còn rảnh tay đi xem Tạ Ký.
Quần áo hưu nhàn vừa người phác họa thân hình người đàn ông càng thêm đĩnh bạt cao lớn, cho dù ở cùng không gian với boss, tìm kiếm đồ vật cũng không hoảng loạn chút nào, trấn định hoàn toàn không giống người mới lần đầu tiên tiến vào không gian quỷ dị.
Cậu không phải kiên trì bao lâu, Tạ Ký đã tìm thấy thứ cầm tìm trên bàn.
Ánh sáng quá mờ, lại xa, cậu chỉ nhìn thấy món đồ kia không lớn, một bàn tay của Tạ Ký đã đủ cầm hết, âm thanh ong ong chấn động gián đoạn truyền ra từ kẽ hở giữa ngón tay anh.
?
Tạ Ký đang cầm món đồ gì?!
Tạ Ký: “Đi, người chết nên nằm trong quan tài, chúng ta dẫn gã trở về.”
Giang Tễ Sơ: “Sau đó?”
Tạ Ký: “Nếu gã thích khiêu vũ, vậy để gã nhảy cho đã.”
Ngọn đèn trong sân không biết bị ai tiết kiệm điện tiện tay kéo tắt, thi thể người đàn ông làm trái quy tắc còn lẳng lặng nằm ở chỗ cũ, bên trên đã bò vài con ruồi bọ to bằng móng tay cái.
Lúc Tạ Ký đi ngang qua ý thức được nhìn thoáng qua thi thể.
Anh nói với Giang Tễ Sơ: “Chết ở Tế Đàn, thế giới hiện thực sẽ như thế nào?”
Giang Tễ Sơ: “Như nhau.”
Tạ Ký cố tình dẫn Ngưu Khố Ngân tránh khỏi thi thể, tránh Ngưu Khố Ngân không thấy đường lại dẫm một chân.
Sau khi đến phòng đông, anh thừa dịp Giang Tễ Sơ dụ Ngưu Khố Ngân rời đi, mở chiếc điện thoại thông minh cũ trong tay.
Giao diện đã được anh điều chỉnh từ trước, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái, hai cái loa trên dưới của di động liền vang lên rầm rộ.
“Đẹp nhất không gì hơn ánh hoàng hôn, ấm áp lại êm đềm ~”
* Lời bài hát Tịch dương hồng (夕阳红) của Đồng Thiết Hâm.
Tay Giang Tễ Sơ run lên, thoáng lướt qua nắm đấm của Ngưu Khố Ngân.
Ngưu Khố Ngân bị âm nhạc chói tai hấp dẫn, Tạ Ký trực tiếp ném điện thoại vào quan tài, đối phương quả nhiên theo sát xông vào.
Thấy thế Giang Tễ Sơ chạy lên góp một chân đá nắp quan tài bị Ngưu Khố Ngân đẩy ra, một chân này mạnh đến nỗi đá nắp quan tài khít với quan tài.
Âm nhạc chói tai bị tầng tầng quan tài cắt giảm, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh trầm đục, không nghe kỹ còn nghe không được.
Tạ Ký đến gần hộp cháo bát bảo rơi dưới đất trước đó, chân phải vừa khéo giẫm phải đế hộp, cái hộp liền bật khỏi mặt đất rơi thẳng vào tay anh.
Anh đặt ngược hộp trên nắp quan tài, quay đầu cười nói với Giang Tễ Sơ: “Đá hay lắm.”
Giang Tễ Sơ không chút vui mừng khi giải trừ nguy cơ, trong lòng rối rắm một lúc, nói với vị kẻ thù mình vừa mới kết thù tối nay: “Sao anh biết âm nhạc có tác dụng với Ngưu Khố Ngân?”
Tạ Ký: “Bởi vì thoạt nhìn Ngưu Khố Ngân không có đầu óc, trong trạng thái bình thường gã có thể phân rõ tiếng người và tiếng di động, nhưng vừa đánh nhau gã liền ứng phó không nổi. Vừa nãy đánh nhau hình thức công kích của gã chỉ có một, còn rất dễ bị tiếng động của gia cụ hấp dẫn.”
“Chỉ cần gã có thể bị tiếng di động hấp dẫn, ngay cả khi chỉ là tạm thời, chúng ta có thể đem gã vào trong quan tài, để gã tự tiêu khiển một lúc.”
Giang Tễ Sơ: “Nhỡ đâu vô dụng thì sao?”
Tạ Ký: “Vậy chơi mèo vờn chuột với gã, hoặc là cưỡng ép nhét vào trong quan tài, Vương Đán đã nói, ải tân thủ phàm là có chút đầu óc, tỉ lệ sống sót không thấp, chưa kể là ngày đầu tiên của ải tân thủ, thời điểm boss yếu nhất. Nếu chỉ này đã sống không được, về sau càng khỏi nói.”
Giang Tễ Sơ nhìn hộp cháo bát bảo bị Tạ Ký đặc biệt đặt trên quan tài, thấy thế nào cũng đều trào phúng.
“Nhưng Ngưu Khố Ngân sẽ càng ngày càng lợi hại, và thù hận đứng đầu của gã, sẽ chỉ là anh.”
Tạ Ký buông tay: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, huống chi không phải cậu nói sẽ bảo vệ tính mạng của tôi trong trạm kiểm soát này sao?”
Giang Tễ Sơ hờ hững xoay người: “Chỉ cần anh đừng tự mình tìm đường chết.”
Hai người cùng trở về, hiện tại mới ba giờ, còn có thể ngủ tiếp một giấc.
Ngày hôm sau Tạ Ký bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng sáu giờ, anh duỗi người, cảm thấy dù hôm qua thời gian ngủ ngắn, nhưng chất lượng giấc ngủ sau nửa đêm cũng không tệ lắm.
Giang Tễ Sơ ngủ nông, dụi dụi mắt tỉnh theo, xốc chăn mỏng mặc đồ chống nắng vào.
Không khí nông thôn thoải mái trong lành hơn thành thị, cái lỗ trên nóc nhà thông gió, chùm tia không mấy sáng ngời từ cái lỗ lọt vào trong phòng, thời tiết hôm nay có hơi nhiều mây, luôn cảm thấy trời sắp mưa.
Tạ Ký lịch sự nói câu chào buổi sáng với Giang Tễ Sơ, trong thời gian gấp chăn rảnh rỗi nói chuyện phiếm: “Cậu qua mấy trạm kiểm soát rồi?”
Giang Tễ Sơ trầm mặc một lát: “Rất nhiều.”
Tạ Ký: “Vậy làm sao lại tới cửa tâm thủ?”
Lần này Giang Tễ Sơ trầm mặc càng lâu: “Sai lầm.”
Cậu vừa mới dứt lời, trong sân bỗng truyền ra một tiếng thét chói tai.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Nhà Ngưu Khố Ngân là đại viện liền tiểu viện, nhà vệ sinh đơn giản đào động dựng lều ở chỗ tiếp nối sườn đông.
Tạ Ký vừa đến chỗ ngoặt liền nhìn thấy cô gái ngã ngồi trên mặt đất, cùng với hai người nằm trước cửa nhà vệ sinh, một trong số đó đã thành thây khô như người đàn ông trong sân.
Anh tránh cái xác, duỗi tay thăm dò hơi thở của cô gái còn lại.
Tạ Ký: “Vẫn còn sống.”
Cô gái ngã ngồi trên mặt đất như mới tỉnh mộng, nhào lên lay bạn đồng hành của mình: “Lý Hạm, Lý Hạm, dậy dậy đi!”
Những người còn lại sôi nổi đuổi tới, chàng trai trạc tuổi cô gái vội vàng bước tới ôm chầm lấy cô, hai người như đôi người yêu, chàng trai không ngừng an ủi.
Sắc mặt Vương Đán nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái: “Hôm nay tôi tỉnh lại phát hiện trong phòng thiếu hai người, chị Tịnh bảo bọn tôi nhanh chóng tìm người, tôi đến nơi này đã thấy như vậy.”
Không tính cái thây khô hôm qua, đội ngũ tổng cộng còn mười người, tối hôm qua Vương Đán ở cùng ba người nam, Vương Tịnh ở cùng ba người nữ.
Vương Đán hỏi Vương Tịnh: “Tối qua cô không nghe thấy có người ra ngoài sao?”
Vương Tịnh: “Tối qua bọn này đều ngủ rất sâu.”
Đúng lúc vào này, Lý Hạm từ từ tỉnh lại.
Cô bị cô gái đồng bạn ôm, vừa mở mắt liền nhìn thấy thây khô trước mắt.
“A ——!”
Thét được một nửa lại chợt nhớ ra cái gì, vùng vẫy khỏi vòng tay cô gái, trực tiếp bò đến chỗ thây khô.
“Tiểu Tuệ! Tiểu Tuệ!”
Tử trạng của Tiểu Tuệ không khác gì người đàn ông đêm qua, toàn thân héo rút, xương cốt gồ lên, khô quắt một cách đáng sợ và ghê tởm.
Nhưng Lý Hạm lại một tay kéo Tiểu Tuệ vào trong ngực, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Tiểu Tuệ! Mình xin lỗi, Tiểu Tuệ!”
Vương Tịnh: “Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lý Hạm: “Đêm qua tôi đột nhiên đau bụng, một mình thì sợ, nên gọi Tiểu Tuệ đi cùng tôi.”
“Cổ ở bên ngoài chờ tôi, sau đó tôi nghe thấy cổ kêu một tiếng, lúc ra ngoài, Ngưu Khố Ngân kia đang hút máu cổ.”
“Tôi sợ tới mức trực tiếp ngất, sau đó chính là hiện tại.”
“Đều tại tôi hại cổ, đều tại tôi hại cổ!”
Nhà Tạ Ký ở nhờ cách nhà vệ sinh xa nhất, hơn nữa sau nửa đêm bọn họ ngủ rất sâu, không có ấn tượng gì về tiếng kêu của Tiểu Tuệ.
Theo cách nói của Lý Hạm, là Tiểu Tuệ ‘quấy rầy an bình của người chết’, lại không thể kịp thời phản ứng.
Nếu Tiểu Tuệ có thể phát hiện ra Ngưu Khố Ngân không nhìn được, đánh không lại cũng có thể chạy trốn.
Lý Hạm khóc đến nhập thần, mấy thôn dân chen vào đám người, mạnh mẽ kéo Tiểu Tuệ ra khỏi vòng tay Lý Hạm.
Lý Hạm: “Mấy người làm gì?!”
Chú Ngưu xuất hiện từ phía sau thôn dân: “Hậu sự của Ngưu Lão sắp tới, đừng phân tâm vì chuyện khác.” Ông vẫy vẫy tay, bảo thôn dân đem Tiểu Tuệ cùng thi thể nam hôm qua ra khỏi Ngưu gia.
Lý Hạm: “Mấy người muốn đem Tiểu Tuệ đi đâu?!”
“Chôn.” Chú Ngưu nói một cách hờ hững, không giống đối đãi một mạng người, càng giống đối với một con súc sinh.
Lý Hạm còn muốn lý luận, lại bị Vương Tịnh giữ chặt: “Không thể mang thi thể ra khỏi trạm kiểm soát, có thể toàn thây ở Tế Đàn, còn có thể xuống mồ, đã là việc rất nhiều người cầu mà không được.”
Lý Hạm cuối cùng không nói gì nữa, chỉ run rẩy gục vào đầu vai một cô gái khác mà rơi lệ.
Chú Ngưu làm ngơ trước cảm xúc của Lý Hạm, cong lưng bảo mọi người đi theo ông đến phòng đông.
“Ta đây giảng giải với mấy người về lưu trình tang lễ ở thôn Ngưu Gia.”