Vô Hạn Tế Đàn

Chương 27: Zen




Có lẽ là Trương Minh phát hiện cái gì.

Trong đầu Tạ Ký hiện lên một vài loại khả năng.

Lúc này âm thanh của hệ thống bình tro cốt lần thứ hai vang lên: “Tuyên bố nhân viên ưu tú nhất ngày hôm qua, Lý Lan. Chúc mừng nhân viên Lý Lan đạt được cơ hội tiến vào nghĩa trang ngày hôm nay.”

Lý Lan…

Tạ Ký nhớ ngày hôm qua Lý Lan làm việc ở nhà xác.

Tạ Ký: “Quy tắc để đánh giá nhân viên ưu tú nhất là gì?”

Hệ thống bình tro cốt: “Mức độ hoàn thành công việc hằng ngày, cộng với đó là giá trị lao động bổ sung và các hạng mục khác.”

Tạ Ký: “Có thể nói cụ thể hơn không?”

Tiêu chuẩn đánh giá nhân viên ưu tú nhất không phải bí mật cần giữ kín, bình tro cốt trên màn hình nghiêng về bên trái, một tấm bảng biểu to lớn được kéo ra từ góc bên phải.

“Mức độ hoàn thành công việc mỗi ngày cao nhất là 100 điểm, nhân viên Lý Lan hôm qua đạt 100 điểm từ công việc hằng ngày, trừ hoàn thành công việc của nhà xác ra, còn dọn dẹp nhà xác, giá trị lao động này là 20 điểm, hơn đồng đội Lý Thụy 18 điểm.”

Sau khi giải thích xong điểm của Lý Lan, bình tro cốt tiếp tục nói.

“Nhân viên Tạ Ký hôm qua đạt 100 điểm từ công việc hằng ngày, cộng điều tra tám phần hồ sơ, giá trị lao động là 50*8, 400 điểm, tổng cộng 500 điểm.”

“Nhân viên Tạ Ký tối hôm qua thành công thông qua khảo nghiệm nhà xác, nhận thêm 300 điểm.”

“Nhân viên Tạ Ký tối hôm qua phá khóa cửa nhà xác dùng vũ lực xâm nhập, trừ 100 điểm.”

“Nhân viên Tạ Ký tối hôm qua làm xáo trộn môi trường nhà xác, trừ 100 điểm.”

“Nhân viên Tạ Ký tối hôm qua phá hư tổng cộng 54 cổ thi thể ở các mức độ khác nhau, trừ 50*54, tổng cộng 2700 điểm.”

“Nhân viên Tạ Ký tối hôm qua vi phạm quy định ăn uống ở nhà xác, trừ 100 điểm.”

“Điểm tổng hợp của nhân viên Tạ Ký ngày hôm qua, -2200 điểm, đứng thứ nhất đếm ngược trong số những nhân viên còn lại.”

Đứng thứ nhất đếm ngược · Tạ Ký: “…”

Mọi người vây xem hệ thống bình tro cốt nói mà sắc mặt người này xuất sắc hơn người kia, ai cũng không để ý đến nhân viên ưu tú gì đó.

Phá khóa cửa nhà xác?!

Phá hư năm mươi tư cổ thi thể?!

Còn ăn trong nhà xác nữa?!



Đã như vậy còn nguyên vẹn thần thái sáng láng đứng trong phòng họp lãnh nhiệm vụ?!

Cái người tên Tạ Ký còn là người hả?!

Đặc biệt là Trương Minh, vốn hắn cho rằng thanh niên hôm qua đánh hắn tối qua đã chết trong nhà xác, hiện tại xem ra rất có khả năng còn sống, mà đây đều là bởi vì tối qua Tạ Ký xông vào nhà xác, còn… Còn làm ra đại loạn như vậy!

Tại sao bất kể ở thế giới hiện thực, hay là ở Tế Đàn, Tạ Ký đều càn rỡ như thế!

Tạ Ký không để ý ánh mắt muôn hình muôn vẻ của đám đông.

Từ bé tới giờ anh chưa từng đạt vị trí thứ hai, đây là lần đầu tiên bị tuyên bố đứng nhất từ dưới lên trước mặt mọi người.

Nghĩ đến náo nhiệt đêm qua, loại cảm giác thể nghiệm hoàn toàn mới này ngược lại khiến anh rất có hứng thú mà nhướng mày.

Trần nhà nhà xác còn bị thủng lớn, năm mươi tư cổ thi thể qua sáu giờ đều mất sức sống, một lần nữa nằm về trên giường xác lạnh băng, quần áo cũng không có chỗ nào hoàn chỉnh, chỉ có Ngụy Hôn tốt hơn chút, chỉ thiếu cái quần.

Nếu có thể được đánh giá là nhân viên ưu tú mới là bug hệ thống.

Tạ Ký thản nhiên tiếp nhận điểm số, giữa những tiếng nhỏ giọng nghị luận không ngừng biểu thị mình ổn, rồi sau đó đứng trở lại trong đội ngũ tạo đội lâm thời với đồng đội ban đầu của Diêu Thuận, chờ đợi sắp xếp công việc hôm nay.

Sắp xếp rất nhanh đã xuống.

Là phòng thông tin.

Nhiệm vụ ngày đầu tiên là quản lý di thể, nhiệm vụ ngày hôm sau là đăng ký di thể, hôm nay là ngày thứ ba, Tạ Ký vốn muốn đến phòng hỏa thiêu một chuyến, kết quả hệ thống lại sắp cho anh đến phòng thông tin.

Xem ra phòng hỏa táng còn phải từ từ.

Bất kể ở nơi nào, anh đều phải nắm chặt cơ hội để có được manh mối.

Hôm nay lại đưa tới mười tám cổ thi thể, Tạ Ký kết hợp thông tin của thi thể trong nhà xác và thi thể mới để lên mạng tìm kiếm, cùng với đó là hồ sơ tương ứng của mỗi người.

Đúng như anh phỏng đoán, kẻ thi bạo xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Thi thể tương ứng với Giang Tễ Sơ là Ngụy Hôn, mà hôm nay thi thể tương ứng của anh cũng xuất hiện.

Thân phận hiện tại của Tạ Ký là tổng giám đốc một công ty nào đó, người đó là một thư ký bên cạnh anh vì đánh bạc nợ một khoảng lớn bên ngoài, vô tình biết được chuyện anh và ‘Giang Tễ Sơ’ yêu đương vụng trộm, tố cáo chuyện của họ cho Ngụy hôn.

Lúc đó Ngụy Hôn đang uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu ở bên ngoài, sau khi hay tin, gã tức giận dưới cơn say rượu liền lái xe đi tìm ‘Giang Tễ Sơ’ gây phiền toái, kết quả là trên đường gặp tai nạn giao thông, qua đời trên đường đến bệnh viện.

Say rượu lái xe, thực sự không được.

Ngụy Hôn biết tin xong liền gặp tai nạn xe cộ, căn bản không kịp đưa tiền cho thư ký, khi thư ký bị đòi nợ hoảng loạn chạy trốn, không cẩn thận ngã xuống từ lầu cao, tử vong ngay tại chỗ.

Tạ Ký xoa xoa giữa mày.

Anh cũng rất ghét sự phản bội.

Thi thể tương ứng với anh và Giang Tễ Sơ đã xuất hiện, kế tiếp chỉ cần tìm cơ hội hỏa táng rồi đưa xuống mồ liền tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Qua mười một giờ, Tạ Ký mới vừa bước ra khỏi cửa phòng thông tin, Diêu Thuận đã hấp tấp chạy tới tìm anh.

Diêu Thuận: “Anh Tạ! Anh Tạ!”

Tạ Ký: “Có chuyện gì, gấp như vậy?”

Tạ Ký vì tra đồ vật nên đến hơi muộn, giờ phút này bên cạnh không có ai, Diêu Thuận nhìn một vòng mới nói nhỏ: “Tôi với anh Giang tìm được phòng ký túc xá của người quản lý.”

Phòng của Ann?

Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ đâu?”

Diêu Thuận: “Anh Giang đã vào trước.”

Tạ Ký: “Chúng ta cũng đi.”

Sau khi phát hiện phòng của Ann, Diêu Thuận đã lập tức tới tìm Tạ Ký, cho nên khi bọn anh đuổi tới, Giang Tễ Sơ vẫn chưa lục soát xong.

Ann sống ở phía sau ký túc xá, làm quản lý nhà tang lễ, chỗ ở cũng không lớn hơn nhiều so với những nhân viên bình thường, chỉ nhiều hơn cái nhà bếp, bởi vì thường trú, cách bố trí bên trong cũng phù hợp hơn với kiểu trọ phòng đơn.



Vị trí đặt giường ký túc xá chỉ có một chiếc giường, đầu giường đặt một cái bàn làm việc phong cách tối giản, bên trên có ngọn đèn bàn, nhưng không thấy dụng cụ làm việc nào như máy tính hay sổ ghi chép.

Căn phòng dường như đã được quét dọn đơn giản, đồ dùng cá nhân được dọn dẹp không còn mấy, thoạt nhìn cũng không có thông tin hữu dụng gì.

Giang Tễ Sơ đang đứng ở bên cửa sổ xốc bức màn, thấy anh lại đây chỉ liếc anh một cái, rồi tiếp tục bận việc.

Tạ Ký thuận miệng chào hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Giang Tễ Sơ: “Dưới gối đầu có máy tính bảng, không có nhiều thông tin.”

Tạ Ký ngồi lên giường bắt đầu mở máy tính bảng.

Màn hình là mẫu mặc định của hệ thống, trong đó có hai app là album và note.

Anh mở album trước, bên trong toàn là nội dung công việc, chẳng hạn như bản vẽ thiết kế nhà tang lễ.

Mặc khác note có một ít ghi chú cá nhân.

Giang Tễ Sơ: “Xem từ nhật ký, Ann là một dân kỹ thuật rất thú vị, nhiệt tình đam mê công việc, sinh hoạt đơn điệu, bên cạnh có một đồng bọn tên Zen, chẳng qua thông tin về Zen không được tiết lộ, chỉ biết rằng quan hệ của họ rất tốt.”

Nhà tang lễ gần như đã thực hiện tự động hóa hoàn toàn, mấy người nhân viên bọn họ đều là do hệ thống buộc nhét vào, cũng đồng nghĩa trong nhà tang lễ chỉ có Ann và Zen.

Tâm nguyện của Ann khẳng định có liên quan đến Zen.

Thứ dễ nghĩ đến nhất trong nhà tang lễ chính là thi thể, nhưng hai ngày nay Tạ Ký ở đây cũng không nhìn thấy cổ thi thể nào tên Zen.

Có lẽ là có tên tiếng Trung?

Tạ Ký lượn một vòng trong ký túc xá, cuối cùng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc.

Ngoại trừ nhiều hơn một cái phòng bếp, quy cách của gian ký túc xá này giống với ký túc xá anh ở, những đồ vật nhiều hơn cũng rất dễ phân biệt.

Đèn bàn, bình giữ ấm, đèn sàn, cùng với hai ba món đồ mỹ nghệ.

Anh lắc nước lạnh rót một nửa trong ly.

Ann không ở ký túc xá, hơn nữa đã đi vắng ít nhất ba ngày.

Căn phòng không phải bản thân Ann dọn dẹp, nếu không sẽ không còn lại nửa ly nước, nếu là người bình thường tự mình rời đi dù không mang theo ly cũng sẽ đổ nước ra ngoài.

Tương tự, sự rời đi của Ann hẳn là rất đột ngột.

Sau khi Ann rời khỏi, người máy đơn giản dọn dẹp lại gian phòng, nhưng vì không đủ trí năng, cho nên mới để lại manh mối cho bọn họ.

Tạ Ký: “Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.”

Giang Tễ Sơ: “Cái gì?”

Tạ Ký: “Cửa không có bảng hiệu, sao hai người phát hiện đây là ký túc xá của Ann, hơn nữa vào bằng cách nào?” Cũng không phải là cửa mở toang đi.

Giang Tễ Sơ: “Bắt đầu tìm từ cuối hành lang, nhìn dấu vết ở cửa xác định xem có người từng ở không, sau đó… Phá khóa.”

Khóa cửa của ký túc xá là mã khóa vân tay, cũng có thể quẹt thẻ vào, có độ an toàn thấp hơn so với những địa điểm công tác khác.

Nhưng không ngờ Giang Tễ Sơ cũng có loại kỹ năng hạ tam lộ này.

* Hạ tam lộ: tấn công vào ba bộ phận dưới cằm, lần lượt là ngực (tim), bụng (tỳ, thận), bộ phận sinh dục.

Tạ Ký cười nói: “Được đấy, tinh thông kỹ năng các lộ, học từ đâu đấy?”

Giang Tễ Sơ: “Anh tôi.”

Tạ Ký: “Anh cậu tên gì?”

Giang Tễ Sơ giương mắt: “Anh đang tra hộ khẩu à?”

Tạ Ký: “Đơn thuần là hỏi thôi, nói không chừng đôi ta còn quen biết, hai ta cũng coi như một nửa anh em mà.”

Giang Tễ Sơ lạnh mặt đi qua bên người Tạ Ký: “Đừng bắt quàng làm họ.”



Ba người tìm kiếm khắp cả phòng Ann cũng không tìm được thêm manh mối nào khác, chỉ phải thu dọn một chút chuẩn bị ăn cơm.

Tạ Ký nhìn đồng hồ đeo tay.

Mười hai giờ bốn mươi.

Giờ này nhà ăn đã đóng cửa.

Anh đi vào phòng bếp, hai trong ba cái bóng đèn trên đỉnh đầu đã hỏng, cái còn sót lại cũng bất ổn rồi.

Trên giá có đầy đủ gia vị, nồi chén gáo bồn đều đã được khui ra, tủ lạnh cũng liên tục chạy, ngăn giữ tươi chỉ để hai bó mì sợi, còn lại nửa bó đã khui.

Nhưng mà gia vị ngoại trừ muối, những thứ khác không dùng bao nhiêu, đồ làm bếp ngoại trừ không đóng gói ra còn lại có thể bán như mới.

Hiển nhiên Ann từng có ý định xuống bếp, nhưng không thực hành quá nhiều lần, hẳn là không kịp nấu cơm nên nấu mì ăn đối phó, thời gian nhiều hơn vẫn là đến nhà ăn chuyên nghiệp.

Tạ Ký nói với Giang Tễ Sơ và Diêu Thuận: “Tủ lạnh chỉ có mì sợi, mì phiên bản đơn giản, ăn không? Đương nhiên, không ăn cũng không sao.”

Diêu Thuận không kén ăn, thậm chí còn có chút sợ hãi, kiến thức được thân thủ của Tạ Ký sau tối hôm qua liền tôn sùng anh là thần nhân.

Y chẳng những sống sót với năm mươi tư cổ thi thể dưới sự dẫn dắt của thần nhân, hiện tại còn có thể ăn mì do thần nhân hạ phàm làm?

Diêu Thuận: “Ăn ăn ăn ha ha! Anh Tạ cứ để tôi làm trợ thủ cho!”

Giang Tễ Sơ cũng đồng thời nói: “Tôi sẽ hỗ trợ!”

Tạ Ký chặn cả hai trở về.

Chưa kể đến việc phòng bếp nhỏ, chỉ mì canh suông thì hỗ trợ cái gì.

Tuy rằng không có nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng Tạ Ký từng học không ít loại nước sốt hỗn hợp với gia vị, sau khi nấu mì xong, lại cho gia vị qua dầu, đổ tất cả vào trong chén.

Cánh mũi anh khẽ nhúc nhích, mùi hương liệu đã bay ra, màu sắc cũng vừa phải, nhìn thôi đã khiến người ta rục rịch ngón trỏ.

Hai người Giang Tễ Sơ và Diêu Thuận hỗ trợ lấy bát đũa, ba người quây quần trên bàn bắt đầu ăn trưa.

Diêu Thuận là người đầu tiên động đũa, mì sợi còn chưa nuốt xuống khuôn mặt đã đầy vẻ hưởng thụ, lời nói mơ hồ không rõ, ngón tay cái lắc lắc về phía Tạ Ký.

“Anh Tạ đỉnh thật! Thơm quá!”

Tư thế ăn của Giang Tễ Sơ từ trước đến nay ưu nhã, rửa đũa sạch sẽ rồi mới bắt đầu ăn.

Sau khi vị mì bùng nổ trong khoang miệng, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.

Khoảng tạm dừng giằng co này không đến một giây, sau đó dường như không có việc gì mà tiếp tục ăn, thậm chí còn uống sạch nước dùng giống như Diêu Thuận.