Vô Hạn Tế Đàn

Chương 20: Văn học quả phu




Tạ Ký hơi nheo mắt lại, anh muốn nhìn xem cửa thứ nhất còn có thể giở trò gì.

【Cục cưng: Nhưng nhà em đã nhận tiền của họ, nói dù gã có chết, cũng phải đưa em qua ở góa.】

【Tôi: Anh trả tiền lại giúp em.】

【Cục cưng: Không, em đường đường là nam, em muốn tự gánh vác trách nhiệm mình nên gánh vác!】

【Tôi: Nhưng anh cũng là người đàn ông của em, anh muốn chia sẻ với em!】

Tạ Ký:?

Thứ phát triển ở cửa thứ nhất không chỉ khoa học kỹ thuật, còn có văn hóa xã hội, hôn nhân đồng giới đều ra đời.

Anh nhấp một ngụm nước từ cái ly trên tay, tiếp tục lướt xuống xem.

【Tôi: Cưng à, sao em không trả lời tin nhắn?】

【Tôi: Cưng à, sao em không nghe điện thoại?】

【Cục cưng: Em vừa đi lấy báo cáo khám thai.】

Tạ Ký:?!

【Tôi:?!】

【Tôi: Báo cáo khám thai?】

【Cục cưng: Của chị em.】

【Tôi: Làm anh sợ muốn chết.】

【Cục cưng: Em đã nói với mẹ gã rồi, mẹ gã đồng ý với em sẽ giải trừ hôn ước, nhưng yêu cầu em đến nhà tang lễ vùng ngoại thành làm tình nguyện một thời gian.】

【Tôi: Dứt khoát để anh trả tiền giúp em đi, còn làm tình nguyện cái gì.】

【Cục cưng: Tuy em còn đi học, nhưng em cũng có làm công việc bán thời gian, không muốn lúc nào cũng xài tiền của anh, hơn nữa làm tình nguyện rất có ý nghĩa.】

【Tôi: Vậy anh cùng em đến nhà tang lễ vùng ngoại thành, cục cưng à, bất kể phát sinh cái gì, anh vẫn luôn đồng hành với em.】

【Cục cưng: Vậy công ty của anh thì làm sao?】

【Tôi: Em đừng lo, anh có biện pháp.】



【Cục cưng: Anh thật tốt, gặp được anh trong tiệc tối ngày hôm đó, là điều may mắn nhất đời em.】

Tạ Ký đọc xong nội dung tin nhắn với tâm tình phức tạp, đại khái có hiểu biết về thân phận của mình.

—— Một tổng tài gặp mặt một người đàn ông đã có chồng, cũng lén thông đồng thành đôi cùng đi tìm chết.

Nhưng khiến anh cảm thấy tâm tình phức tạp không chỉ là thân phận của mình, theo nội dung tin nhắn, anh ở nhà tang lễ, nên ‘cục cưng’ của anh hẳn cũng ở nhà tang lễ, rất có khả năng chính là…

Cửa phòng tắm bị mở từ bên trong, Giang Tễ Sơ một bên dùng khăn lông xoa đầu, một bên đi đến bàn trà tìm nước uống.

Giang Tễ Sơ tóc đen rối bù, gương mặt ửng hồng do nhiệt khí, lông mi còn đọng giọt nước chưa rơi, khí chất người sống chớ gần bình thường bị gọt bỏ hơn phân nửa, chẳng khác gì nam sinh viên xinh đẹp dễ mến.

Điềm xấu trong lòng Tạ Ký càng ngày càng nặng: “Tôi vừa đọc được một số thông tin từ tin nhắn điện thoại.

Giang Tễ Sơ: “Cái gì?”

Tạ Ký: “Nói ngắn gọn, một người đàn ông yêu hôn phu của một người bạn nam, hiện tại vị hôn phu đã chết, hai người cùng nhau đến nhà tang lễ này.”

Giang Tễ Sơ ‘ồ’ một tiếng: “Văn học quả phu mạo hiểm.”

Tạ Ký: “… Đây là cậu nói.”

Giang Tễ Sơ: “?”

Dưới sự gợi ý của Tạ Ký, Giang Tễ Sơ lật xem tin nhắn trên di động của mình, trên mặt một trận xanh một trận trắng, nam sinh viên xinh đẹp dễ mến lần nữa chuyển hóa thành sát thần.

Tạ Ký: “Khụ, chỉ là thân phận nhân vật. Cậu nhìn xem, bởi vậy, cái người kia của cậu… Ý tôi là thi thể vị hôn phu đã chết của thân phận của cậu rất có khả năng ở trong nhà tang lễ, thi thể đối ứng của cậu đã có, chuyện tốt đó, kế tiếp chỉ cần tìm được tên họ hoặc ảnh chụp người đó là được.”

Giang Tễ Sơ cắn răng: “Chuyện tốt này cho anh.”

Tạ Ký: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Di động của cậu còn có manh mối nào khác không?”

Giang Tễ Sơ trực tiếp đưa di động cho Tạ Ký, để anh tự xem.

Tạ Ký xem xét vài lần, tới tới lui lui đều là đối thoại của hai người bọn họ, một cái ghi chú là ‘Cục cưng’ một cái ghi chú là ‘Tình yêu’, xem đến anh nổi da gà.

Không còn nội dung gì nữa, thi thể tương ứng với Giang Tễ Sơ hẳn là ‘vị hôn phu’, còn thi thể tương ứng với anh còn chưa có tin tức.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên, không vội nhất thời.

Tạ Ký cất di động, quyết định nhân đêm nay nói chuyện với Giang Tễ Sơ.

Bình tĩnh mà xem xét, Giang Tễ Sơ khuyết thiếu sự đồng cảm, có chuyện sẽ không nói thẳng, hơn nữa thích đối cứng, về phần tổ đội, thật sự mà nói thì Giang Tễ Sơ không phải loại hình lý tưởng nhất của anh.

Nhưng ít ra Giang Tễ Sơ đủ mạnh, chính sự cũng không hàm hồ, huống chi hai người đã bị bắt tổ đội, còn cả chặng đường dài phải đi cùng, ở nơi tràn ngập nguy cơ như Tế Đàn này, anh vẫn hy vọng quan hệ trong đội có thể hài hòa hơn.

Tạ Ký ngồi vào cạnh bàn, rót vào ly của Giang Tễ Sơ non nửa ly nước: “Tôi có câu hỏi này, hy vọng cậu có thể trực tiếp trả lời tôi.”

Giang Tễ Sơ ngồi đối diện Tạ Ký, cậu chờ đợi Tạ Ký tiếp tục.

Không khí khó chịu dần dần tiêu tán, Tạ Ký trời sinh mang ý cười, dễ dàng khiến người khác cảm thấy tính tình tốt dễ thân, khi đứng đắn lên lại luôn mang theo khí thế kiểm soát hết thảy.

Anh và Giang Tễ Sơ là đồng đội bình đẳng, cố ý khống chế thu liễm khí tràng, ngữ điệu không mang theo cảm giác áp bách, nhưng cũng không cho trốn tránh.

“Cậu nói cậu không tổ đội, lại nói muốn rời khỏi Tế Đàn yêu cầu tổ đội năm người.”

“Nhưng tôi nhớ rõ, cậu muốn rời khỏi Tế Đàn.”

“Tôi cũng vậy. Nếu thật sự cần năm người mới có thể rời khỏi Tế Đàn, tương lai chúng ta rất có thể sẽ có đồng đội mới, tôi muốn biết thái độ của cậu.”

“Cậu không muốn tổ đội là không muốn giao tiếp với người khác, hay là vì từng phát sinh chuyện vì, cho nên kháng cự tổ đội?”

Tóc đen hơi dài của Giang Tễ Sơ được lau khô một nửa, tóc mái thuận theo rủ trên mi, tạo thành một bóng nhỏ trên đầu mi.



Không vui sinh ra vì tin nhắn vừa nãy bị rút hết, cậu an tĩnh nghe câu hỏi của Tạ Ký, ngón tay đặt trên đầu gối vô ý run lên.

Cậu giương mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Tạ Ký là soái ca tiêu chuẩn, nam nữ già trẻ đều sẽ thích kiểu này, nhất là dưới tình huống ánh đèn trong phòng đầy đủ, lại cách nhau gần như vậy, ai cũng phải thốt câu cảnh đẹp ý vui.

Không phải trịch thượng ép hỏi, cũng không phải ỷ vào tuổi tác nhìn xuống cậu, Tạ Ký chỉ chuyên chú mà nhìn cậu, độ cung nhếch lên hai phân bên môi hoãn đi khí thế quanh thân, xem cậu thành đồng đội cần phải thông đồng.

Thật lâu trước kia, cũng có người nhìn cậu như thế.

Sau đó người ấy nằm trên mặt đất lạnh băng, mà tay cậu đầy máu, máu của cậu, của người kia, của rất nhiều người.

Lần đầu tiên cậu phát hiện, hóa ra cậu cũng sẽ sợ hãi.

Giang Tễ Sơ chạm vào chiếc đồng hồ mang theo bên người, xúc cảm lạnh băng khiến cậu nhanh chóng hoàn hồn.

Cậu nghe giọng nói: “Bởi vì phản bội.”

Tạ Ký: “Bị đồng đội của cậu?”

Giang Tễ Sơ gạt cảm xúc đi, tận lực mô tả khách quan: “Chúng tôi chỉ còn một bước nữa đã rời đi được, nhưng trong chúng tôi có người khiếp đảm yếu đuối, vì tư lợi bản thân mà phản bội trong thời khắc mấu chốt, toàn đội tổn thất thảm trọng, năm người, chỉ có một người còn sống.”

Tạ Ký hiểu.

Bởi vì đồng đội phản bội, Giang Tễ Sơ vượt ải thất bại, một sớm bỗng ngã về lúc bắt đầu đêm đen trước khi tảng sáng, lúc này mới gặp anh ở ải tân thủ.

Anh gọi sổ sinh tử ra, đặt trên bàn giữa hai người.

“Chúng ta dùng chung sổ sinh tử, chỉ cần một trong hai chết, người còn lại chẳng những có thể đạt được tự do, còn có thể kiếm được điểm.”

“Nói cách khác, chúng ta là đồng đội, cũng là người cần phải đề phòng nhất.”

“Nhưng Giang Tễ Sơ, tôi cam đoan với cậu, trừ phi cậu muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi sẽ không xuống tay với cậu.”

“Tôi tin, cậu cũng sẽ không.”

“Chúng ta có cùng một mục tiêu, nếu lời đồn cần năm người mới có thể rời đi là thật, hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét khả năng tương lai sẽ có đồng đội mới, tôi sẽ cố hết sức để đảm bảo đồng đội mới là người đáng tin cậy.”

Giang Tễ Sơ trầm mặc một hồi: “Tại sao anh tin tôi sẽ không?”

Tạ Ký hỏi ngược lại: “Cậu sẽ sao?”

Giang Tễ Sơ: “…”

Giang Tễ Sơ: “Tôi sẽ không.”

Có một loại ảo giác tanh ngột tràn ngập giữa môi răng, trước mắt cậu là một mảnh đỏ tươi mông lung, vô số ngày đêm luân phiên trong tâm trí, cuối cùng hình ảnh dừng lại trước cửa tủ khóa lại nào đó.

Giang Tễ Sơ tự thề trong lòng.

Vĩnh viễn sẽ không.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi rửa mặt, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa sáng, tuy không khác gì thường lệ, nhưng Tạ Ký biết, giữa bọn họ có gì đó không giống.

Đêm qua anh rất thẳng thắn, bày tỏ thái độ của mình, anh và Giang Tễ Sơ không hề là người quan đường bị bắt liên thủ, mà là đồng đội muốn hỗ trợ lẫn nhau.

Đương nhiên… Chuyện đồng hồ vẫn không bỏ được, Giang Tễ Sơ hẳn đang nghĩ nên trả thù thế nào.

Hai người một đường đi vào nhà ăn, thời gian cơm sáng là 7:00 – 8:00, ăn xong cơm sáng phải đến phòng họp rút nội dung công việc hôm nay.



Anh cầm lồng bánh bao nhỏ với một ly sữa đậu nành, Giang Tễ Sơ thì bánh quẩy và Hulatang.

Cơm mới ăn được một nửa, Diêu Thuận vội vã chạy đến nhà ăn: “Không xong! Đã xảy ra chuyện!”

Nhà ăn lập tức có người hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Ký nhìn quanh một vòng, hai người trực ca đêm đến bây giờ còn chưa xuất hiện trong nhà ăn, trong lòng có dự cảm.

Diêu Thuận thở hổn hển: “Hai người trực ca đêm… Hai người, đã chết! Hơn nữa! Hơn nữa!”

Người đàn ông hôm qua dùng lời nói kích thích Vệ Tử tên là Trương Minh, không kiên nhẫn thúc giục: “Hơn nữa cái gì!”

Diêu Thuận: “Hơn nữa! Thi thể trong nhà xác đều bị thiêu!”

Tạ Ký vừa nghe liền cảm thấy xác thật là việc nghiêm trọng, nhắm thẳng đến nhà xác mà đến.

Trên hành lang tràn ngập mùi hương sặc mũi, cửa nhà xác mở rộng, Vệ Tử và cô gái cùng trực đêm hôm qua đều nằm trên cửa, cả người bị thiêu không còn khối da lành, chỉ có thể mơ hồ phân biệt giới tính.

Tạ Ký bước qua thi thể vào bên trong, hết thảy vải bố trắng phủ trên thi thể đã hóa tro tàn, năm mươi cổ thi thể trên giường xác đều bị ảnh hưởng theo mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Quan trọng nhất chính là, thẻ nhận dạng vốn buộc trên cổ tay mỗi thi thể cũng bị thiêu hủy.

Dù cho bọn họ tìm được tên họ thi thể đối ứng của mình, cũng không cách nào xác nhận là cổ thi thể nào, càng miễn bàn đưa xuống mồ sau khi hỏa táng.

Mọi người ở đây lại lần nữa lâm vào khủng hoảng, có người trực tiếp nôn ra, cũng có người bật khóc thành tiếng.

“Vất vả lắm tôi mới có chút manh mối, rồi tất cả đều bị thiêu thành không!”

“Đây là độ khó của cửa thứ nhất sao?!”

“Tại sao lại cháy?! Nhà tang lễ lớn như vậy, không có phương tiện báo cháy và ứng phó sao!”

Tạ Ký cẩn thận quan sát bốn phía, trần nhà và vách tường nơi nơi đều có dấu vết lửa lan, đèn lại không bị phá dù chỉ một, ánh sáng hơi ngả màu xanh lam phủ một tầng đen xám dày, gió lạnh từ các ô cửa sổ cũng vận chuyển bình thường, đem nhà xác vốn đã âm trầm càng thêm sởn tóc gáy.

Giang Tễ Sơ đến gần, ý bảo anh xem cái giường trong góc.

Thi thể trên giường không khác gì những nơi còn lại, nhưng sau khi Giang Tễ Sơ đeo bao tay, nâng đùi thi thể lên, Tạ Ký thấy được vải bố trắng cháy đen.

Vải bố trắng vốn nên phủ trên người thi thể, lại xuất hiện dưới thi thể…

Lời nói của Trường Minh văng vẳng bên tai Tạ Ký.

“Tôi thấy nhà xác có ít nhất năm mươi cổ thi thể, chắc buổi tối không dậy hết đâu ha?”