Vô Hạn Phong Lưu

Vô Hạn Phong Lưu - Chương 24: Lớp học bay




Có lẽ tất cả chúng ta ai cũng từng có mơ ước được bay lượn trên bầu trời tự do như những chú chim lúc nhỏ (thực ra lớn rồi mình vẫn có ước mơ một ngày nào đó được như vậy…^-^). Vậy nên khi có thông báo lớp học bay vào thứ năm mỗi tuần, Trần Thịnh rất là mong đợi.



Này cũng là một nghịch lý trong thế giới Harry Potter và thế giới Diablo. Trong khi bên thế giới Diablo, bạn mạnh đến mức giết được cả ác ma, nhưng xuyên suốt quá trình đi cứu thế giới đó, phương tiện di chuyển chủ yếu của bạn là cặp chân. Nhất là khi gặp phải quái vật biết bay, chỉ biết đứng đực ra đó chờ nó đáp xuống mới đánh được, còn không thì…bốn mắt nhìn nhau trào máu họng vậy.



Trong thế giới Harry Potter, có thể khả năng chiến đấu không cao lắm (dù sao cũng là sách thiếu nhi), nhưng mà trình độ áp dụng pháp thuật rất cao, đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống luôn. Khi đến thế giới này, Trần Thịnh cũng ôm một tham vọng học hỏi ma pháp ở đây để dung hợp với ma pháp của thế giới Diablo, khiến mình đủ mạnh để đánh thắng cấp độ khó địa ngục (bạn nào có chơi Diablo 2 rồi thì khỏi nói, đúng là khó đến mức không để người ta thắng được mà!).



Lớp học bay Ravenclaw sẽ học cùng Hufflepuff. So sánh với Gryffindor và Slytherin lúc nào cũng như những kẻ thù truyền kiếp của nhau, hai nhà Ravenclaw và Hufflepuff có vẻ khá là hiền hòa và nhạt nhòa trong truyện. Một là trung thực, một là đam mê kiến thức, hoàn toàn không giống với can đảm và mưu mô, cả ngày gây xích mích đánh nhau.



Do Gryffindor và Slytherin học bay vào buổi chiều, nên Ravenclaw và Hufflepuff được học bay vào buổi sáng. Tân sinh của hai nhà, gần ba mươi người, tập hợp thành hai hàng ngang đối diện nhau, mỗi đứa bên chân đều có một cây chổi lẳng lặng nằm trên mặt đất. Mấy cây chổi của trường cũ xì, không biết đã được dùng bao lâu rồi, đuôi chổi đã te tua tơi tả hết trơn. Trần Thịnh vừa nhìn thấy cây chổi mà hắn chuẩn bị dùng để thực hành bay, liền nghĩ ngay đến việc mua một cây chổi riêng của mình. Đồng thời hắn cũng nghĩ đến việc nếu có nhiều tiền sẽ mua tặng trường một lố chổi mới thay đống đồ cũ này, quá tệ rồi, không biết cưỡi lên có an toàn không đây nữa.



Giáo viên môn bay, giáo sư Hooch đã đến, bà có mái tóc xám ngắn và một đôi mắt vàng rực như chim ưng. Trần Thịnh đã có chút chết lặng, hắn là người châu Á, hơn hai mươi năm cuộc đời toàn gặp các cặp mắt đen. Bây giờ hắn gặp các cửa sổ tâm hồn đủ màu, lam lục vàng gì đủ cả. Nếu như lúc trước còn ở Nhật, các cô gái hay dùng kính áp tròng đổi màu tròng mắt, thì giờ là hàng thật giá thật mắt đủ màu.



Lúc này giáo sư Hooch quát lên: “Nào, còn chờ gì nữa, mỗi trò tay phải đặt lên trên cán chổi và hô: LÊN!”. Mọi người lập tức làm theo và gào to “LÊN!”. Tuy nhiên có vẻ các chim ưng con thích hợp việc đọc sách hơn là cưỡi chổi, vì chỉ có vài đứa là cây chổi chịu nhảy lên tay chúng, còn lại đa số là không nhúc nhích hoặc lăn nhẹ trên mặt đất.




Hàng đối diện nhà Hufflepuff cũng không khá hơn là bao, tuy nhiên trớ trêu thay là có vẻ các chú lửng lại có khiếu bay hơn là các chú chim ưng, khi mà số lượng học sinh kêu được chổi bay lên tay nhiều hơn gấp đôi so với Ravenclaw. “Linh vật tượng trưng cũng không thể hiện được năng khiếu của đa số học sinh nhỉ, ít nhất mình cho rằng thông thái thường đi kèm với hình ảnh của cú mà. Mặc dù cú thật ra rất ngu.” – Trần Thịnh nghĩ trong bụng. Không biết nếu Rowena Ravenclaw biết được những gì Trần Thịnh nghĩ lúc này có đội mồ dậy mà giết hắn không nữa?



Bây giờ bà Hooch đang đi chỉnh lại cách bọn nhỏ trèo trên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại chỉnh tư thế cho lũ học trò. Sau khi cả bọn đã có vẻ ổn rồi, bà nói: “Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm chặt cán chổi, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút, chú ý tiếng còi. Ba…hai…một…hoét!”



Cả bọn nhóc đều đạp mạnh chân xuống mặt đất và phóng lên cao. Có lẽ do quá hung phấn mà một số đứa phóng lên hơi cao khiến bà Hooch lập tức phải chạy đến bảo bọn chúng hạ độ cao xuống. Có điều Trần Thịnh lại gặp rắc rối, cây chổi của nó bỗng dưng như một con bò tót xuất chuồng, phóng vọt lên khi Trần Thịnh muốn đáp xuống theo hiệu lệnh của bà Hooch khiến hắn giật mình cả người nằm rạp trên cán chổi để giữ thăng bằng.




Cây chổi phóng lên cao chừng ba mươi mét, sau đó bắt đầu, với vận tốc mà theo Trần Thịnh là cao nhất của nó, lao thẳng về phía rừng cấm. Phía sau nó, bà Hooch đã nhảy lên cây chổi của mình và đuổi theo nó, cố gắng cứu vãng tình thế. Trần Thịnh không khỏi thầm than lớp học bay của bà Hooch thật đúng là lắm tai họa. Bây giờ là hắn, chiều nay theo nguyên tác sẽ là Neville, rõ khổ.



Lao nhanh vào rừng cấm là một chuyện không hề khôn ngoan tí nào, nếu như bay cao còn đỡ, hiện tại cây chổi đã hạ thấp độ cao xuống còn chừng 10 mét, và cây trong rừng cấm, cao hơn mười mét là vô số kể. Bây giờ thì Trần Thịnh đang chơi môn thể thao “bay vượt chướng ngại vật” nếu như thế giới phù thủy có môn này. May mắn Trần Thịnh có tinh thần lực cao hơn người thường rất nhiều, thể chất cũng khá nên tuy rằng liên tục hụp xuống, lộn vòng trên cán chổi, hắn vẫn chưa bị thương nặng, trừ việc áo chùng bị rách te tua cùng các vết xước trên người.



Trần Thịnh cùng bà Hooch làm một cuộc truy đuổi chừng 10 phút, rốt cuộc cây chổi có vẻ đã mệt, hoặc là Trần Thịnh liên tục cố gắng ghì chặt lại nó khiến nó bị nghẹt thở (nếu chổi bay thật sự cần phải hô hấp). Cây chổi chậm dần lại và hạ thấp độ cao xuống, rốt cuộc đáp xuống nền rừng cấm một cách suông sẻ. Trần Thịnh thở phào một cái, nở một nụ cười vói giáo sư Hooch vừa đáp xuống bên cạnh nó với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.




“Môn bay thật thú vị, cô Hooch nhỉ? Có điều em cũng không ngờ mình còn sống để mà nói nhận xét này với cô!” – Trần Thịnh nhe răng cười, bông đùa với giáo sư Hooch. “Không phải ai cũng có thể sống sót và không bị thương gì nặng để đùa với cô sau chuyện như vậy đâu Trần. Em bay rất tốt! Cô tặng 10 điểm cho nhà Ravenclaw!”.



Được điểm xem như niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cây chổi đã hoàn toàn ổn định lại, Trần Thịnh cùng cô Hooch bay trở lại trường, rừng cấm, không phải chỗ để ở lâu.



Trần Thịnh quay trở lại lớp trong tiếng hoan hô của bọn trẻ cùng lớp của nó. Mọi người đều thở phào khi thấy hắn an toàn trở về, chỉ bị xây xát chút ít, phần nhiều là thán phục Trần Thịnh không bị gì khi cây chổi giở chứng như vậy. Do Trần Thịnh bị thương nên bà Hooch cho nó nghỉ sớm đi bệnh xá trị mấy vết xây xát đó, còn lớp học bay, đây là nguyên văn của bà Hooch: “Trò đã bay giỏi như vậy thì không cần đến lớp của cô cũng được Trần à. Cô hy vọng sẽ gặp trò trong đội Quidditch của nhà Ravenclaw trong tương lai.”



À há, nếu như mọi chuyện đúng kế hoạch, chiều tối nay, Harry Potter sau một lần không nghe lời giáo viên đã trở thành tầm thủ mới của đội Gryffindor và là cầu thủ trẻ nhất trong một trăm năm qua tại Anh. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách tên Harry Potter ấy trẻ trâu như vậy. Sau bao nhiêu lần phá luật, không vâng lời, nó vẫn luôn được tuyên dương, được thưởng vì đã làm như vậy. Hậu quả trực tiếp nhất của chuyện này là khiến nó trở thành một trẻ trâu chính hiệu, hoàn toàn không thèm nghe ai cả, chỉ tin chính bản thân. Và hậu quả lớn mà Trần Thịnh vẫn còn nhớ từ chuyện trẻ trâu của nó là cái chết của cha đỡ đầu của nó Sirius Black ở tập 5.



Số từ: 1624