Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ - Chương 25: Cổ Trạch




Rốt cuộc những bức tranh ở hành lang lầu hai ẩn chứa bí mật gì?Người khác nhìn mấy chục lần, Cố Hề Lịch cũng nhìn hàng trăm lần, lúc không có việc gì cô liền cân nhắc những bức vẽ đó, dần dần ghi nhớ rõ một vài chi tiết nhỏ trong tranh.



Thật sự rất kỳ quái, tuy những bức tranh đều là cùng vẽ những tình tiết hoang đường, nhưng toàn bộ chủ đề đều không giống nhau, rất khó để tìm ra điểm giống nhau giữa chúng.Khi viên kim cương biến mất, Cố Hề Lịch bỗng nhiên nghĩ đến, trong những bức tranh đó có một bức cũng có một viên kim cương, được khảm trong một chiếc nhẫn.Nhân vật chính trong bức tranh là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc cô nàng toàn bộ biến thành rắn, từng chút từng chút cắn xé máu thịt của người phụ nữ.



Đám rắn đó đều có độc, một nửa cơ thể cô gái đã biến thành màu tím xanh, có thể nhìn ra cô ta không sống được bao lâu nữa, nhìn những người bên ngoài bức tranh đầy khẩn cầu.Cô gái xinh đẹp, bức tranh càng tàn nhẫn, đám rắn kia càng là đáng sợ.Rắn là loài động vật biểu tượng được gọi là tiểu long, bởi vì chúng có tư cách hóa thân thành rồng, thường được tượng trưng cho sự nam tính.





Điều thú vị nhất là đặc tính của chúng là vừa âm hiểm, vừa lãnh đạm, đương nhiên cũng có một số ít tượng trưng cho chính nghĩa, rất nhiều yêu quái mỹ lệ mê người cũng là do rắn hóa thành.



Cứ luôn cảm thấy bức tranh có nội hàm tương đối nhiều, cho nên lúc ấy Cố Hề Lịch có ấn tượng phi thường sâu sắc đối với bức tranh này.Trên tay cô gái này đeo một chiếc nhẫn.Như chúng ta đã biết, nhẫn đeo ở những ngón tay khác nhau có ý nghĩa khác nhau, nhẫn đeo ở ngón cái được gọi chung là nhẫn ban chỉ, tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị, khi đeo ở ngón trỏ có nghĩa là muốn kết hôn nhưng chưa có đối tượng yêu đương cuồng nhiệt.



Ngón giữa nghĩa là đã có bạn đời và đã đính hôn, ngón áp út người đã kết hôn đều biết, trong hôn lễ phải đeo nhẫn lên ngón này.Nếu đeo nhẫn ở ngón út, đại biểu cho người chưa lập gia đình.Tất nhiên, nhìn chung không có quy định nào là nghiêm ngặt, đặc biệt là ở tận thế, áo không che thân ăn không đủ no mọi người không quá coi trọng ý thức nghi lễ.



Cố Hề Lịch có thể biết được những điều này, bởi vì cô là một đại tiểu thư được hưởng sự giáo dục tốt đẹp, đây là điều mà cô nên biết.Nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của người phụ nữ, điều này cho thấy cô ấy là người đã có gia đình.Những bức tranh đều có thể gỡ xuống được, để tìm xem phía sau có cái gì hay không cái gì.




Những bức tranh đó các du khách đều đã gỡ xuống kiểm tra, cuối cùng treo lại theo thứ tự ban đầu.



Dường như không có thứ tự nào giữa các bức tranh, bởi vì những bức tranh này vẫn chưa tìm thấy có điểm chung nào.Cố Hề Lịch đã tìm thấy điểm chung.Màu sắc của những bức tranh này phi thường rõ ràng, thế nên không có bức tranh nào cần sử dụng một mảng lớn màu trắng.





Có một sự trùng hợp kinh người, trong mỗi một bức tranh đều có một điểm trắng! Đây tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp.Điểm trắng này có kích thước khác nhau, lúc lớn nhất, kỳ thật nó là một chiếc nhẫn kim cương.Hoa Mông tìm tới kính lúp, nhìn vào điểm trắng lớn nhất, phát hiện nó thật sự là hình dạng của một chiếc nhẫn.Ẩn trong bức họa ở tầng một là những đôi mắt, ẩn trong bức họa ở tầng hai chính là chiếc nhẫn kim cương, nhưng bí mật ở tầng hai lại ẩn tàng quá sâu, quá khó nghĩ ra.Câu đố không ai phát hiện ra kỳ thật chính là đơn giản nhất: thứ tự.Cố Hề Lịch: “Đơn giản chính là sắp xếp từ lớn đến nhỏ, từ trái qua phải, hoặc là ngược lại.”Nhận xét này nghe có vẻ vô cùng hợp lý, và quan trọng hơn là không có thêm manh mối nào ngoài cái này.




Mọi người lần lượt gỡ tất cả các bức tranh xuống, so sánh kích thước của các điểm trắng, rõ ràng đây không phải là một công việc cần sự tinh tế.Cố Hề Lịch di chuyển một bức tranh có khung ngoài sắc bén, lúc cô gỡ xuống không cẩn thận đụng phải Kiều Nguyên Bân, tạo thành một vết thương rất dài ở bắp chân.



Cô vô cùng lo lắng, may mắn trong cổ trạch cái gì cũng có thể thiếu cũng tuyệt đối không thiếu băng vải và thuốc.



Khi phát hiện điều này, Cố Hề Lịch còn cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí nghĩ tới chủ nhân cổ trạch có thể là bác sĩ hay gì đó tương tự như thế không, giờ mọi chuyện đều được thông suốt, có lẽ chủ nhân cổ trạch là một tên biếи ŧɦái.Thường xuyên tạo ra vết thương trên người người khác nên đương nhiên cần băng bó vết thương.Kiều Nguyên Bân: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.




Sức em quá yếu, để chị làm cho!”Cố Hề Lịch băng bó cho cô ta xong, ngượng ngùng nói: “Miệng vết thương quá dài, em quấn trông như xác ướp vậy.”Kiều Nguyên Bân: “Loại trầy xước như thế này, mặc kệ nó cũng được.



Em băng rất khá, có phải thường xuyên giúp người ta băng bó vết thương không?”Cố Hề Lịch: “Cũng không có gì! Đều là học qua đĩa cả, người trong nhà nếu bị thương khẳng định sẽ gạt em, em không có cơ hội giúp họ băng bó, hơn nữa khu an toàn có nhiều bác sĩ và y tá chuyên nghiệp hơn.”Kỳ thực, vết thương chỉ rách chút da, có băng bó hay không cũng không sao cả, nếu dựa theo tính tình vốn dĩ của Kiều Nguyên Bân, căn bản có thể mặc kệ nó.






Nếu không phải sợ Cố Hề Lịch quá khẩn trương, thì không cần phải làm.Kiều Nguyên Bân cười cười: “Tránh ra một chút, cẩn thận va vào em.”Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, chị có người nhà không?”Kỳ thật trong Lĩnh Vực Vong Linh, những điều này thường không được thảo luận.



Ở tận thế người sinh hoạt không được tốt, không có tự tin nhắc đến từ “nhà”, trùng hợp Kiều Nguyên Bân đã từng là người có tư cách để nhắc đến từ này.“Chị đã từng có người nhà, chị còn một người em gái.”Kiều Nguyên Bân: “Ban đầu bọn chị rất hạnh phúc, sau đó hắc ám ăn mòn lan tràn đến khu vực sinh sống của bọn chị, cha mẹ cùng em gái thành công được cứu viện.



Vận may của chị không thể nói tốt, cũng không thể nói là kém.



Chị không chết, may mắn lên được xe buýt.”.