[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 17




Trong lúc Tô Mạch và Laint đang giằng co, người chơi sau cùng lững thững đến muộn cuối cùng cũng tới.
Đợi đến khi người nọ vào trong, ‘cửa’ cũng theo đó đóng lại.
Ghế trống giờ đây chỉ còn lại hai chỗ, lần lượt là bên trái Tô Mạch và bên phải Laint.
Chẳng qua chỉ một chỗ ngồi mà thôi, cậu ta có gì để phải do dự?
Nhưng quả thật cậu ta nên do dự, thậm chí nếu có lựa chọn, cậu ta chỉ muốn xông thẳng ra ngoài ngay tức khắc!
Kịch bản 11 người đúng là đáng sợ, nhưng nguyên nhân khiến cậu ta thấp thỏm không yên chẳng phải thứ ấy, mà là…
Cuối cùng, cậu ta hít sâu một hơi, như là làm ra quyết định rất lớn lao, đặt mông ngồi xuống cạnh Tô Mạch!
Dù đã ngồi xuống nhưng cả người cậu ta không ngừng run rẩy, Tô Mạch còn có thể nghe được tiếng răng va vào nhau lập cập.
Cậu cau mày liếc sang, cậu ta giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên!
Cũng may mà nhịn được.
Có điều, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch là biết cậu ta khủng hoảng cỡ nào.
Vì sao lại thế?
“Ngài ngài, ngài Tô Mạch… Đã đã đã, đã lâu không gặp!”
Tô Mạch hơi gật đầu, cũng không để ý đến cậu ta.
Thấy thế, chàng trai không chỉ không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Song cũng lúc ấy, cậu ta lại cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ hung tợn, vừa ngẩng lên nhìn đã đụng phải tầm mắt của Laint.
Gã hơi nhếch môi thành nụ cười không rõ ý, trong mắt viết đầy ‘hứng thú dạt dào’.
“Ngà, ngài Laint…”
Mới nói được một nửa thì đã thấy Laint làm động tác cắt cổ với mình, chàng trai suýt nữa suy sụp — sao cậu ta lại xui xẻo vậy chứ!
Chàng trai tên Thiện Kiến, cũng đến từ trong ‘viện’.
Thiện Kiến ở khu 6, cũng là trùm nhất nhì ở đó. Nhưng có đỉnh hơn nữa thì sao có thể hơn được Tứ Đại Ma Vương danh tiếng lẫy lừng?
Khởi đầu đã gặp bất lợi, lần đầu tiên Thiện Kiến vào kịch bản đã đụng phải một trong bốn Ma vương – Cổ lỗ sĩ. Đi theo Cổ lỗ sĩ có thể nói là hai bước gặp hố nhỏ, ba bước gặp bẫy lớn, bị lão Kha “chơi” đến mức quần lót cũng không còn.
Trải qua ‘chín chín tám mốt kiếp nạn’, khó khăn lắm mới sống sót hoàn thành được kịch bản đầu tiên, cả thân cả trí lao lực quá độ, Thiện Kiến âm thầm thề rằng từ nay về sau nhìn thấy lão Kha phải chạy càng xa càng tốt, xa tận chân trời cũng đừng xuất hiện trong tầm mắt của lão thêm lần nào nữa — mặc dù bởi có lão Kha mà cậu ta lấy được hạng đồng ngay lần đầu tiên tiến vào kịch bản.
Nhưng kết quả thì sao?
Vừa tránh được nơi lưới thả lại mắc phải đường bẫy treo.
Hơn nữa còn là cái bẫy giăng đầy chất dày ngàn lớp!
Cậu ta… có thể tự sát không?
So với việc bị hai Đại Ma Vương tra tấn đến chết, có lẽ tự sát càng dễ chịu hơn đúng không?
Thiện Kiến còn đang rầu rĩ không biết liệu có cần tự tử xong hết mọi chuyện hay không thì hai người dẫn đường ở phía bên kia lại kinh ngạc dò xét ba người bọn họ.
“Các cậu quen nhau?”
Giọng nói dễ nghe đến từ người dẫn đường nữ, chị tuỳ ý liếc nhìn ba người, cuối cùng dừng lại ở Tô Mạch tuấn tú nhất cũng hiền lành nhất.
Tô Mạch ‘hiền lành’ mỉm cười: “Không quen.”
Nữ dẫn đường bày ra ánh mắt nghi ngờ, nhưng cũng không xoắn xuýt, quay lại nói với tất cả mọi người: “Nhìn trạng thái của mọi người chắc là đều tham dự kịch bản lần thứ hai hoặc thứ ba nhỉ? Tốt lắm, chí ít không cần lãng phí thời gian trấn an người mới.”
Dừng lại một lát, chị tiếp tục nói: “Tôi là Thiệu Thiến, mọi người có thể gọi tôi là chị Thiến. Phải nói thẳng trước, mặc dù chúng tôi là người dẫn đường nhưng cũng không phải bảo mẫu của các bạn. Nếu các bạn dám không nghe lời hay làm càn, vậy đừng trách tôi không nể tình!”
Nam dẫn đường tiếp lời: “Tôi là Tần Văn Hạo, cũng có thái độ giống với Thiệu Thiến. Kịch bản 11 người rất khó, số người trong các bạn còn sống ra ngoài không biết được mấy ai… Nhưng mà, nếu có người dám giở trò chơi xấu, có bị hệ thống trừng phạt thì tôi cũng sẽ làm thịt người đó!”
Lần này là kịch bản 11 người, rõ ràng khó hơn kịch bản thông thường, hai người dẫn đường mới bắt đầu đã miệng bồ dao găm âu cũng hợp lý hợp tình.
Tô Mạch và Laint vẫn bình tĩnh như thường, mà những tên còn lại thì bị hai người dẫn đường liên tục dọc cho lòng dạ không yên. Cũng may không phải lần đầu tiên vào kịch bản, ai cũng biết nặng biết nhẹ, không gây rắc rối gì.
Sau đó chính là màn giới thiệu của từng người, đợi cho xong xuôi hết đi thì Tần Văn Hạo lên tiếng: “Thông tin mà tôi và Thiệu Thiến lấy được là ‘sự trừng phạt của Thượng đế’ và ‘sự trả thù của Satan’. Kết hợp thân phận của chúng ta cùng với gợi ý của hệ thống, cơ bản có thể xác nhận rằng đây là một kịch bản lấy mạo hiểm và giết chóc làm chủ.”
Đây là lợi ích khi có người dẫn đường.
Bởi vì Lữ Lan Lan giấu giếm thân phận trong kịch bản lần trước nên bốn người Tô Mạch vòng vèo quanh co hơn hẳn. Nếu không phải có Tô Mạch giỏi hơn một bậc, e rằng cả đám bị giết hết sạch không còn một mống.
Sau đó là nghiên cứu thảo luận và phân tích những thứ liên quan đến kịch bản, Tô Mạch chỉ lắng tai nghe chứ không phát biểu ý kiến. Dẫu sao thì ngoại trừ gợi ý mà người dẫn đường đưa ra, manh mối trong tay bọn họ thực sự có hạn, vốn dĩ chẳng phân tích được thông tin gì hữu dụng.
Nhưng mà, ‘sự trừng phạt của Thượng đế’ và ‘sự trả thù của Satan’ lại khiến Tô Mạch liên tưởng đến một quyển sách — Kinh thánh.
Đúng lúc này, bên cạnh vang tiếng ‘kẽo kẹt’ — cửa sau của quán rượu bị đẩy ra.
Đồng thời, một người phục vụ có đốm tàn nhang trên mặt bưng hai chén rượu chậm rãi bước đến…
Rượu được đặt bên cạnh hai người dẫn đường, nhân viên phục vụ khom lưng tạ lỗi: “Chân thành xin lỗi, tối nay chủ quán có hẹn ra ngoài. Đội trưởng đáng kính, ngài cần gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.”
Lại còn có ‘NPC(1) kịch bản’!
(1) NPC là được viết tắt từ Non-player character được hiểu nôm na là các nhân vật xuất hiện trong một tựa game mà người chơi không thể điều khiển được. Thông thường các NPC thường xuất hiện nhiều trong các tựa game nhập vai, hành động nhằm mục đích cho các nhân vật do người chơi điều khiển đối thoại để biết một thông tin, chức năng nào đó hoặc phổ biến hơn là để làm nhiệm vụ,…
Tần Văn Hạo sáng mắt lên, vừa định nói chuyện đã bị Thiệu Thiến bên cạnh kéo lại.
“Xin chào, tôi là đội phó đội lính đánh thuê, ngài có thể giới thiệu cho chúng tôi biết một chút về thành phố này không?”
“Ngài đội phó đáng kính, sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngài.”
Nhân viên phục vụ tàn nhang cung kính trình bày: “Bất Dạ thành thần bí, là thiên đường cho những nhà mạo hiểm, là cố hương cho những kẻ ngã lòng, là mục tiêu truy cầu suốt đời của những tên hướng đến sự bất tử… Nơi đây có vô số vàng bạc châu báu đếm không xuể, hằng hà sa số sơn hào hải vị ăn không hết, hơn nữa còn có kho báu bí ẩn mà con người vẫn luôn thăm dò tìm kiếm.”
Vài câu vẻn vẹn, ấy thế mà phá vỡ nhận thức về Bất Dạ thành của tất cả mọi người.
Nhân viên phục vụ hẵng còn tiếp tục, phía sau chủ yếu là giới thiệu nhân văn về mỗi địa phương ở Bất Dạ thành. Người nọ nói đến mức văng nước miếng, mà cả đám nghe được lại chỉ thấy mê man.
Người khác mê man, nhưng Tô Mạch cau chặt mày lại không hề cảm thấy vậy: Một nơi tốt đẹp như thế, quả thực là…
“Địa ngục.”
Hai chữ lạnh như băng cắt lời nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Tô Mạch lên tiếng, mỉm cười rồi hỏi: “Địa ngục? Ha ha, những người bên ngoài đã quen gọi nơi này là… vườn địa đàng thất lạc!”
“Vườn địa đàng?”
Thiệu Thiến nhíu mày: “Tên quen lắm, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi?”
Đám còn lại càng mù mờ hơn, Tô Mạch phun ra hai chữ: “Kinh thánh.”
Vườn địa đàng có nguồn gốc từ Kinh thánh, sau đó dần được mọi người xem như thiên đàng, ý chỉ ‘thiên đường chốn nhân gian’.
“Hả? Tôi nhớ cậu tên là… Tô Mạch nhỉ? Cậu cũng từng nghiên cứu Kinh thánh à?” Thiệu Thiến kinh ngạc.
Tô Mạch còn chưa lên tiếng, Tần Văn Hạo bên cạnh đã mất kiên nhẫn ngắt lời: “Bây giờ không phải lúc để tò mò! Cậu, mau nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Tần Văn Hạo vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào Tô Mạch, Thiện Kiến đứng một góc nhìn thấy mà thầm lo thay.
Mà Tô Mạch không thèm để ý, chỉ bình tĩnh cất lời: “Nói ngắn gọn thì vườn địa đàng là khu vườn mà Chúa tạo ra cho Adam và Eva, bên trong xinh đẹp và an bình, vả lại cần gì cũng có, lấy mãi không hết.”
“Ể! Giống với miêu tả của phục vụ lắm, cho nên chúng ta vào thiên đàng rồi?” Một quân dự bị trong đó sáng rực đôi mắt.
Nhân viên phục vụ đã lặng lẽ rời đi, Thiệu Thiến liếc mắt trừng tên dự bị kia rồi mới nói: “Là vườn địa đàng thất lạc!”
“Đây chỉ là cách gọi khác của Bất Dạ thành, có lẽ không liên quan đến vườn địa đàng trong Kinh thánh… Nhưng mà, kịch bản diễn sinh đều căn cứ vào những biến đổi ngoài thế giới thực mà ra, nói không chừng trong Thánh kinh thật sự có đầu mối.”
Thiệu Thiến nói xong, tất cả đều tập trung ánh mắt lên người Tô Mạch — rõ ràng là ngoài Tô Mạch ra thì dường như không ai từng đọc Kinh thánh.
Trầm tư một lát, Tô Mạch mới nói: “Vườn địa đàng thất lạc, nếu giải thích theo mặt chữ thì nghĩa là bị Chúa vứt bỏ.”
Liên tưởng đến thông tin mà hai người dẫn đường cung cấp nên Tô Mạch mới nói hai chữ ‘địa ngục’ vừa rồi.
Theo Kinh thánh ghi chép, bởi vì Adam và Eva lét lút nếm thử trái cấm nên bị Chúa trừng phạt, sau đó bị đuổi khỏi vườn địa đàng. Mà Satan dụ dỗ bọn họ nếm thử trái cấm cũng bị Chúa biến thành một con rắn*.
Chỉ có điều, đây là trừng phạt nhằm vào Adam, Eva và Satan, còn vườn địa đàng vẫn tồn tại như cũ, càng không có chuyện “thất lạc”.
Điều duy nhất có thể để cho Tô Mạch nghĩ đến trừng phạt chính là tội ác không ngừng của nhân loại sau mười thế hệ của Adam đã khiến Chúa nổi cơn thịnh nộ, sau đó ngài đã dùng đại hồng thuỷ trừng phạt loài người.
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Mạch hiện lên một vệt trào phúng: “Đương nhiên, Chúa nhân từ, Chúa hiền lành, ngài lưu lại chút hy vọng sống cho loài người, đó là con tàu do Noah đóng.”
“Tàu Noah?”
Đầu trọc nam ngồi bên cạnh Tô Mạch hứng khởi nói: “Ha ha, tôi biết tàu Noah, tôi xem phim rồi! Trong phim…”
“Là con tàu do Noah đóng! ‘Tàu Noah’ của người đời sau mặc dù cũng gọi như thế nhưng chẳng liên quan gì đến cái thứ công nghệ cao mà anh tưởng tượng hết!” Một cô nàng dự bị tên Mạc Trân Trân trong đám không nhịn được mới lên tiếng cắt lời Đầu Trọc, hiển nhiên cũng có hiểu biết về Kinh thánh.
Đầu Trọc hậm hực ngậm miệng, mà lỗ tai của Tần Văn Hạo bên cạnh Thiệu Thiến lại ửng đỏ.
Bởi vì, suýt nữa y cũng phun ra tên bộ phim “Con tàu Noah” này.
May mà không nói, nếu không sẽ bị người mới khinh bỉ…
“Vậy nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm ‘con tàu Noah’ nhỉ?” Một tên dự bị khác hỏi.
Tô Mạch từ chối cho ý kiến: “Có lẽ vậy.”
Tô Mạch cảm thấy sự tình không đơn giản, chủ yếu vẫn là do manh mối mà hai tên dẫn đường cung cấp.
“Sự trừng phải của thượng đế và sự trả thù của Satan.”
Laint vẫn luôn im lìm đột nhiên cau mày, cũng vừa cười vừa nói: “Hê hê, tôi thích!”
Những người khác đều trừng mắt nhìn gã như nhìn bệnh thần kinh, mà đáy mắt Tô Mạch lại loé lên vẻ nguy hiểm: Quả nhiên, hắn cũng đoán được…* MUST READ: mình không biết tác giả đọc bản Kinh thánh nào hay có nhầm lẫn gì không nhưng thôi đây là thế giới tác giả sáng tạo nên cũng mong mọi người phiên phiến đi nhé, còn thấy vô lý quá thì bỏ cũng được hic, mình cũng thấy cấn quá ; – ;
Còn đây là bản đính chính:
“ Satan hoặc xuất hiện như một con rắn, sở hữu con rắn hoặc lừa dối A-đam và Ê-va để tin rằng đó là con rắn đang nói chuyện với họ. Con rắn không có khả năng nói. Khải Huyền 12:9 và 20:2 đều mô tả Satan là một con rắn. ‘Người bắt con rồng, tức là con rắn xưa, là ma quỷ, là Satan, và xiềng nó lại một nghìn năm’ (Khải Huyền 20:2). ‘Con rồng lớn bị ném xuống, tức là con rắn xưa, được gọi là ma quỷ hay Satan, kẻ lừa dối cả nhân loại. Nó đã bị ném xuống đất; các sứ giả của nó cũng bị ném xuống với nó’ (Khải Huyền 12:9). ”
“ Sau khi trở thành Satan, Lucifer trở thành 1 trong 4 vị vua của địa ngục, hắn đem lòng thù hận loài người và đã hóa ý thức thành con rắn và xúi Eva và Adam ăn Trái Cấm trong vườn địa đàng của Chúa để chứng minh loài người không hề hoàn hảo. Adam không dám hái nhưng Eva lại nhanh chóng nghe lời con rắn và hái xuống, sau đó cô chia cho Adam và cả 2 đều cùng ăn Trái Cấm. Sau khi bị phát hiện loài người ăn Trái Cấm, Chúa tức giận và trừng phạt con rắn mất chân vĩnh viễn, cả đời mài bụng mà đi. Con người bị đuổi khỏi Thiên Đàng, vì tội lỗi của mình sẽ phải chịu sự đau đớn khi sinh đẻ, tự mình phải kiếm ăn, đối mặt với những bản tính xấu xa như lòng tham, ích kỉ, lười biếng… hình thành 7 con quỷ tượng trưng cho 7 tội lỗi tạo nên sự thống khổ của con người. ”
“ Trong Kinh thánh có nhắc tới câu chuyện 2 người đầu tiên trên trái đất sống ở vườn Địa đàng nhưng bị một con rắn cám dỗ mà ăn quả táo cấm và bị đầy xuống nhân gian và khiến cho loài người chịu đựng sự trừng phạt. Con rắn độc ác, xảo quyệt đó không ai khác mà chính là Satan hóa thân để dụ dỗ, lôi kéo Adam và Eva. ”
Tóm lại là mình không tìm thấy một bản nào cho rằng Satan bị Chúa biến thành rắn sau khi dụ dỗ Adam và Eva ăn trái cấm cả, cho nên là chọn lọc thông tin nhé mng oi =))))) hoặc có bản nào thì đóng góp giúp mình với nhé ^^